Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1395. Sở Phi Dương bị tranh đoạt (1)




Có thân phận này, hắn mới có thể có nhiều thời gian hơn chuẩn bị, mới có thể có nhiều tư nguyên hơn tu luyện, mới có thể có cơ hội báo thù cho mẫu thân, mới có thể bảo vệ mình và Tần gia.

Tôn Giang gặp hắn trở về, mặc dù nghi ngờ trong lòng, nhưng cũng không có hỏi nhiều.

Được tên đệ tử kia dẫn đầu, hai người rất nhanh đi qua cầu đá, đi tới đại điện trên chủ phong.

Bên trong đại điện, năm tên phong chủ sớm đã tụ tập ở đây.

Đồng thời, Tử Hà tiên tử một bộ váy đỏ ngồi trên ghế ở phía trên nhất cũng đang chờ ở nơi đó.

Lạc Thanh Chu đi vào, ánh mắt tự nhiên nhìn về phía nữ tử áo xanh mà tối hôm qua hắn vừa hô ‘Sư phụ’ - Lệnh Hồ Thanh Trúc.

Lệnh Hồ Thanh Trúc cũng đang dùng vẻ mặt lạnh như băng nhìn hắn, thấy hắn nhìn qua, mắt lóe sáng lên một cái, tựa hồ đang ra hiệu cái gì.

Tôn Giang cúi đầu hành lễ.

Mạc Cửu Phong Bắc Vọng phong khoát tay nói:

- Tôn sư điệt, ngươi đi xuống trước đi, chúng ta muốn trò chuyện cùng tên đệ tử này của ngươi.

Tôn Giang lập tức cung kính lui xuống.

Lạc Thanh Chu đứng trong đại điện, nhìn ánh mắt của năm lão giả, tất cả đều lom lom nhìn mình, trong lòng khó tránh khỏi hơi có chút khẩn trương.

Mạc Cửu Phong đi đến trước mặt hắn, đột nhiên giơ lên nắm đấm, ‘Oanh’ một tiếng đánh về phía ngực hắn.

Xuất thủ không hề có điềm báo trước, động tác nhanh như thiểm điện, quyền thế vô cùng hung mãnh.

Trong lòng Lạc Thanh Chu run lên, không kịp có bất kỳ phản ứng nào, lập tức giơ nắm đấm lên, ‘Oanh’ một tiếng nghênh đón.

- Xóa!

Một đầu lôi điện thô to sáng lên.

Một tiếng bạo hưởng!

Thân thể Lạc Thanh Chu chấn động, ‘Tằng tằng tằng’ lui về phía sau mấy bước, chân phải đạp ở cửa chỗ cột, ngừng lại.

Tôn Giang đang cung kính đứng ở trong hành lang nghe được động tĩnh, lấy làm kinh hãi, vội vàng đi tới cửa xem xét.

Cánh tay Lạc Thanh Chu run lên, nắm đấm nóng rực, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía lão giả cao gầy trước mặt.

Mạc Cửu Phong thu hồi nắm đấm, đột nhiên cười lên ha hả, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói:

- Lão phu biết, tiểu tử này ở trên lôi đài khẳng định ẩn tàng thực lực, thấy không, vừa rồi một quyền kia, tiểu tử này không chỉ có tiếp nhận, hơn nữa còn đứng vững vàng. Cho dù là đệ tử Võ Sư hậu kỳ chỉ sợ cũng sẽ không nhẹ nhõm như thế?

Một tên lão giả mặt to khác lộ ra mặt mũi tràn đầy kinh dị nói:

- Hảo tiểu tử, lão phu thật xem thường ngươi! Bất quá ngươi rõ ràng chỉ có tu vi Võ Sư trung kỳ, lực lượng cùng tốc độ làm sao còn cường đại hơn Võ Sư hậu kỳ?

Bên cạnh có một lão giả dáng lùn đi ra, tay vuốt chòm râu nói:

- Không tệ, không hổ là đệ tử lão phu nhìn trúng. Sở Phi Dương, lão phu chính là Phong chủ Triều Dương phong Thạch Thiên, giống như ngươi, đều chủ tu quyền pháp, ngươi có bằng lòng đi Triều Dương phong ta, làm quan môn đệ tử của lão phu hay không? Lão phu có thể cam đoan, sau này tất cả tài nguyên tu luyện bên trong Triều Dương phong đều để ngươi tùy tiện sử dụng, lão phu sẽ còn tự mình truyền thụ cho ngươi công pháp.

- Lão thất phu! Chớ có càn rỡ! Triều Dương phong ngươi vừa thu một đệ tử nội môn, lại còn muốn thu thêm một đệ tử thân truyền, ngươi cho rằng chúng ta không tồn tại?

Lúc này, lại một lão giả tóc tai bù xù đi ra, trừng mắt liếc hắn một cái, lập tức lại cười rạng rỡ mà nhìn thiếu niên trước mặt nói:

- Ái đồ, theo lão phu đi, lão phu chính là Phong chủ Thanh Vân phong Du Hành, hồn võ song tu. Ngươi thích tu võ, lão phu sẽ dạy ngươi tu võ, ngươi thích tu thần hồn, lão phu sẽ dạy ngươi tu thần hồn! Nghe nói qua phi kiếm không? Ha ha, không dùng tay cầm kiếm, thần niệm khẽ động, trảm địch ở ngoài ngàn dặm.

Nói xong, ngón tay khẽ động, ‘Đinh’một tiếng, một thanh phi kiếm dài khoảng ba tấc đột nhiên xuất hiện, xoay tròn quanh người hắn, lập tức bay lên trên không đại điện, đi vòng vo vài vòng, lại bay ra cửa chính, lập tức lại ‘Vị’ một tiếng, từ ngoài cửa lớn bay về.

Sau đó dương dương đắc ý nói:

- Thấy không? Phi kiếm này của lão phu có phải rất bá khí hay không? Nếu ngươi học xong, về sau ra ngoài gặp các cô nương, tay giơ ra là cầm tới người. Cái gì phú gia thiên kim, mỹ phụ quý tộc, tiểu nương tử nhà cách vách, ngươi chỉ cần ở trước mặt các nàng lộ ra chiêu này, các nàng chắc chắn sẽ xem ngươi là thần tiên, trực tiếp quỳ gối cầu ngươi....

- Lão da rắn ngươi ngậm miệng!

Mạc Cửu Phong đột nhiên nghiêm nghị ngắt lời hắn, cả giận nói:

- Tông chủ ở đây ngươi còn dám nói hươu nói vượn, cắt mất đầu lưỡi của ngươi.

Du Hành ‘Khụ khụ’ một tiếng, ngậm miệng lại.

Mạc Cửu Phong hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía thiếu niên trước mặt nói:

- Cũng không phải hết thảy mọi người đều thích hợp tu luyện thần hồn.