Mọi người dưới đài nghị luận ầm ĩ.
Trên đài quan chiến, các tân khách thì lộ ra thần sắc phức tạp, mang tâm sự riêng.
Mà Kim Tùng vừa rồi tuyệt vọng đột nhiên lại kích động, quay đầu nhìn về phía đệ tử của mình, run giọng nói
- Uyển Nhu, có phải hay không là...
Sắc mặt Vân Uyển Nhu vừa rồi trắng bệch trong nháy mắt cũng trở nên đỏ hồng, toàn thân kích động đến run rẩy, ngừng thở, ánh mắt không nhúc nhích nhìn lên trên đài, ngay cả trái tim cơ hồ cũng như muốn ngừng đập.
Nhất định là nàng... Nhất định là nàng...
Tối hôm qua Ngụy sư thúc tổ kia đã đáp ứng....
Ngụy sư thúc tổ khẳng định đã kể cho Lệnh Hồ phong chủ về thiên phú kiếm thuật của nàng, cho nên Lệnh Hồ phong chủ mới quyết định...
Vân Uyển Nhu kích động toàn thân run rẩy, răng run lên, cơ hồ loại bỏ tất cả âm thanh bốn phía, toàn tâm toàn ý nhìn lên trên đài, chuẩn bị nghe được cái tên để tất cả võ giả Thủy Thành hâm mộ ghen tỵ...
Ngô Hữu Tử đứng ở trên đài, giơ tay lên, để mọi người im lặng.
Dưới đài lập tức khôi phục yên tĩnh.
Vân Uyển Nhu mở to hai mắt, toàn thân cứng ngắc, không nhúc nhích chờ đợi.
Ngô Hữu Tử lúc này mới lớn tiếng tuyên bố:
- Đệ tử may mắn được chọn làm đệ tử thân truyền chính là đệ tử phân đà Kinh Đô, Sở Phi Dương!
- Ông ——
Trong đầu Vân Uyển Nhu đột nhiên vù vù một tiếng, thân thể lập tức run lên, mắt tối sầm lại, lần nữa ngất đi....
Mà Kim Tùng đứng bên cạnh nàng thì cừng đờ một chút, cơ hồ đứng không vững, miệng lẩm bẩm:
- Làm sao có thể... Làm sao có thể...
Một bên khác.
Trương Viễn Sơn và mấy người Đao tỷ nghe xong cái tên này, cũng là trợn mắt há mồm.
Mà Nam Cung Mỹ Kiêu cùng mấy người sau lưng cũng là mặt mũi biểu lộ tràn đầy kinh ngạc.
- Thân... đệ tử thân truyền?
Trong một nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hôm qua mình cùng hắn đánh cược.
Lúc chạng vạng tối.
Lăng Tiêu tranh tài rốt cục hạ màn kết thúc.
Đám người nghị luận, lần lượt tán đi.
Lăng Tiêu tranh tài trước đó đều là hạng nhất thu hoạch được chú ý cực lớn, được mọi người bình luận tán thưởng.
Mà lần này, lại bị một tên đệ tử xếp hạng thứ sáu đoạt danh tiếng.
Chúng đệ tử đều rất không hiểu rõ.
Đại Võ Sư của từng phân đà cũng đều rất không hiểu rõ.
Một tên đệ tử xếp hạng thứ sáu tổng bảng, chỉ có tu vi Võ Sư trung kỳ dựa vào cái gì đánh bại những người khác, nhảy lên trở thành đệ tử thân truyền?
Cho dù trở thành đệ tử nội môn, bọn hắn đều không thể tiếp nhận, chớ nói chi là đệ tử thân truyền.
Mà những đệ tử nội môn đến xem tỷ thí càng nghi hoặc và không cam tâm.
Bọn hắn vất vả nhiều năm như vậy mới thu hoạch được thân phận đệ tử nội môn, muốn bắn vọt thành đệ tử thân truyền, còn cần các loại khảo nghiệm, dựa vào cái gì một tên đệ tử ngoại môn mới nhập môn lập tức đã thu được thân phận đệ tử thân truyền mà có lẽ cả một đời của bọn hắn đều giãy không đến?
Đám người hoài nghi, nghi hoặc, nguyền rủa các loại, trong nháy mắt đẩy Lạc Thanh Chu đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
Lúc Tôn Giang đang muốn mang theo hắn rời đi, một tên đệ tử vội vàng đi tới, thấp giọng nói:
- Tôn sư thúc, tông chủ phân phó, để ngài đưa Sở sư đệ đến đại điện.
Tôn Giang nghe vậy, nhẹ gật đầu, vội vàng mang theo Lạc Thanh Chu nhanh chóng rời đi.
Nhìn trên đài, đám người nhao nhao đứng dậy rời đi.
Lạc Trường Thiên vẫn như cũ đứng ở nơi đó, nhìn đạo thân ảnh kia, trên mặt cũng là biểu lộ nghi hoặc không hiểu.
Lạc Thanh Chu cùng Tôn Giang đi theo sau lưng tên đệ tử kia, mới vừa đi tới một khoảng cách, đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở ven đường cách đó không xa, đang kinh ngạc nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ phía trước, ra hiệu mình bây giờ có việc.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cũng không đến nói chuyện với hắn, ánh mắt nhìn về phía hắn tựa hồ có chút lạ lẫm.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, đuổi kịp Tôn Giang, thấp giọng nói:
- Sư phụ, ta đi nói mấy câu với bằng hữu, lập tức tới ngay.
Nói xong, lập tức chạy đến ven đường.
Tôn Giang đứng tại chỗ, nhìn về phía thân ảnh cách đó không xa kia, kinh ngạc một chút.
Lạc Thanh Chu đi tới gần, thấp giọng nói:
- Quận chúa, bây giờ ta có việc, muốn đi đại điện một chuyến, chờ trở về ta lại giải thích với ngươi, ta cũng không phải cố ý muốn gạt ngươi.
Mặt Nam Cung Mỹ Kiêu không thay đổi nhìn hắn một cái, không nói gì, xoay người, bước nhanh rời đi, bóng lưng lạnh lùng mà cô đơn.
Lạc Thanh Chu cứng đờ tại chỗ, chần chờ một chút, không có đuổi theo, quay người trở về, quyết định trở về lại đi dỗ nàng sau.
Chuyện quan trọng nhất của hắn hiện tại chính là muốn cầm tới thân phận đệ tử thân truyền.
Đây là hộ thân phù của hắn, cũng là hộ thân phù của toàn bộ Tần gia.