Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, thần sắc thản nhiên nói:
- Nói một chút môn quy, để cho ta về sau hảo hảo tuân thủ, cũng không nói chuyện gì khác.
Vân Uyển Nhu mỉm cười, nói:
- Sở sư đệ làm sao muộn như vậy mới trở về?
Lạc Thanh Chu nhìn nụ cười dối trá trên mặt nàng, dừng một chút, đột nhiên thở dài một hơi, nói:
- Được thôi, Vân sư tỷ, ta cũng không gạt ngươi, coi như muốn giấu diếm ngươi, chỉ sợ cũng không gạt được. Dù sao ngươi đã là đệ tử Kiếm Phong dự định.
Khóe miệng Vân Uyển Nhu hơi động một chút, nói khẽ:
- Nếu như Sở sư đệ không muốn nói, không nói là được, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi, sờ lên cái mông, không tiếp tục nhiều lời, khập khiễng, sầu mi khổ kiểm vào phòng.
Mấy người Trương Viễn Sơn nhìn thấy, cũng nhanh chóng đi vào theo.
Mấy người Trương Trân nhìn thấy, lại không chút kiêng kỵ cười vang.
- Chỉ sợ tiểu tử này bị đánh? Đoán chừng hai vị sư tỷ đưa hắn đến Chấp Pháp đường của Kiếm Phong, ha ha....
- Uyển Nhu sư muội, hai vị sư tỷ kia quả nhiên thiên vị ngươi, cũng chỉ là dùng lời nhẹ nhàng nói với ngươi mấy câu liền thả ngươi trở về.
- Đó là đương nhiên, Uyển Nhu sư muội của chúng ta thế nhưng là đệ tử Kiếm Phong dự định, chờ ngày mai trưởng lão tuyên bố, Uyển Nhu sư muội sẽ chính thức trở thành đệ tử nội môn Kiếm Phong, là đồng môn sư tỷ muội chân chính với hai vị kia sư tỷ, người ta đương nhiên sẽ không làm khó.
Vân Uyển Nhu nghe lời bọn hắn, trên mặt lộ ra ý cười khiêm tốn, nói khẽ:
- Các vị sư huynh, sư tỷ, kết quả còn không có ra, trước không nên nói như vậy miễn cho người ta nói chúng ta đang khoe khoang.
Trương Trân hừ lạnh một tiếng, nói:
- Sợ cái gì? Đây là sự thật, cũng không phải chúng ta khoác lác. Uyển Nhu sư muội, tính tình ngươi là quá yếu đuối quá thu liễm, cần cường thế hơn một chút, kiểu này mới sẽ không bị khi dễ.
Vân Uyển Nhu ôn nhu cười một tiếng, nói:
- Chúng ta trở về đi, ngày mai còn phải dậy sớm.
- Đúng đúng đúng, ngày mai còn phải dậy sớm tỷ thí, đêm nay cần phải dưỡng tốt tinh thần, chúng ta và Uyển Nhu sư muội không giống, chúng ta còn muốn lên lôi đài liều mạng đây.
Chúng đệ tử lập tức cười cười nói nói, vây quanh nàng rời đi.
Trong phòng, ngọn đèn mờ nhạt.
Lạc Thanh Chu ngồi xuống ở trước bàn, uống nước trà.
Sở Tiểu Tiểu tiến đến bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua cái mông của hắn, nghi ngờ nói:
- Tứ sư huynh, cái mông ngươi không phải bị đánh à? Sao có thể ngồi đây, thật là đau.
Lạc Thanh Chu uống liền ba chén nước trà, nhìn về phía nàng nói:
- Ai nói cái mông ta bị đánh?
Sở Tiểu Tiểu kinh ngạc một chút, nói:
- Ngươi vừa rồi đi đường khập khiễng, còn sờ cái mông, ngươi còn nói ngươi ở Kiếm Phong bị khi dễ, ngươi...
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua bên ngoài, thản nhiên nói:
- Ta kia cố ý để bọn hắn vui vẻ, lừa bọn họ. Ta ở trên Kiếm Phong rất tốt, hai vị sư tỷ kia cũng không có khi dễ ta, những người khác cũng không có khi dễ ta.
Vừa nghe lời này, Sở Tiểu Tiểu cùng những người khác đều là mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Đao tỷ cau mày nói:
- Sở Phi Dương, vậy ngươi làm gì muốn cố ý lừa bọn họ, để bọn hắn vui vẻ? Ngươi có biết bọn hắn vừa rồi nói chuyện có quá phận bao nhiêu hay không?
Lạc Thanh Chu nâng bình trà lên, lại rót một chén nước trà, nói:
- Đêm nay trước hết để cho bọn hắn vui vẻ, là bởi vì ta sợ ngày mai, bọn hắn sẽ khóc, đặc biệt là một vị sư tỷ nào đó dương dương đắc ý coi là nắm chắc thắng lợi trong tay?
- Có ý tứ gì?
Đao tỷ và những người khác nghe xong, càng thêm nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu nâng chung trà lên, lại uống một hớp sạch sẽ, đứng lên nói:
- Không nói nữa, thời gian cũng đã không còn sớm, đều sớm đi ngủ đi, sáng mai còn tập hợp đi tỷ thí đây.
Nói rồi tiến vào gian phòng bên cạnh, lại thò đầu ra nói:
- Bá Ước, Đại sư huynh, đêm nay các ngươi ai ngủ với ta?
Trương Viễn Sơn nói:
- Ta và Ngũ sư đệ đều nói xong, chúng ta hai ngủ cùng một chỗ, tứ sư đệ, một mình ngươi ngủ đi.
Lạc Thanh Chu lại vô ý thức nhìn về phía Đao tỷ cùng Sở Tiểu Tiểu ba người.
Ba thiếu nữ kinh ngạc một chút.
Sở Tiểu Tiểu lập tức dùng hai tay che ngực, lui lại một bước, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nói:
- Tứ sư huynh, ngươi muốn làm gì? Ta muốn cùng Nhị sư tỷ và Tam sư tỷ ngủ ở cùng một chỗ.
Lạc Thanh Chu khua tay nói:
- Ngủ ngon.
Nói xong, khép cửa phòng lại.
Mấy người hai mặt nhìn nhau.
Nhiếp Vân Dung thấp giọng nói:
- Tứ sư đệ có khả năng thật bị khi phụ. Loại chuyện này, chúng ta vẫn là không nên hỏi nhiều, miễn cho tứ sư đệ khó xử.
Mấy người đều gật đầu biểu thị đồng ý.