Tô Vũ phất tay cười nói:
- Sở sư đệ, chờ ngày mai ngươi chính thức gia nhập Kiếm Phong chúng ta, ta và tỷ tỷ sẽ dẫn ngươi đi Túy hoa cốc của Kiếm Phong chơi, phong cảnh bên trong vô cùng đẹp, còn nuôi hai con linh thú, Sở sư đệ nhất định sẽ thích.
Lạc Thanh Chu chắp tay nói:
- Đa tạ sư tỷ.
Hai tỷ muội cười một tiếng, phất tay rời đi.
Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng của các nàng dần dần đi xa, lại ở tại chỗ run lên một lát, đi đến phòng nhỏ cách đó không xa.
Đêm nay hết thảy đều giống như nằm mơ.
Bây giờ nghĩ đến, vẫn như cũ có chút khó tin.
Hắn lúc đầu bất an bị mang đến Kiếm Phong, lại còn chưa tỷ thí, trực tiếp được dự định thành đệ tử thân truyền Kiếm Phong, ai có thể nghĩ tới chứ?
Kể từ đó, ngày mai hắn có lên đài hay không cũng không sao cả.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ, hắn quyết định vẫn là lên đài đi tỷ thí, ngoại trừ làm vẻ vang mặt mũi cho sư phụ ra, còn muốn cho Lạc Trường Thiên nhìn thấy ‘Thực lực chân chính’ của hắn.
Như vậy, đến lúc đó báo thù mới càng có thể xuất kỳ bất ý*, công lúc bất ngờ, để hắn khó lòng phòng bị.
*Bất ngờ, đột nhiên, hành động lúc người ta sơ hở, không ngờ tới.
Bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, hắn thật sự có thiên phú tu kiếm sao?
Chỉ sợ không phải.
Hắn có thể lập tức nhớ kỹ những kiếm quyết và kiếm chiêu kia, ngoại trừ bản lĩnh đã gặp qua là không quên được ra, mấu chốt nhất có lẽ còn là chuôi bảo kiếm hắn đã rút lên kia, mà còn nhỏ máu nhận chủ, cho nên những kiếm quyết và kiếm chiêu kia mới có thể xâm nhập vào trong đầu của hắn.
Đương nhiên, cũng có nguyên nhân là thường xuyên nhìn thấy Hạ Thiền múa kiếm.
Vị Lệnh Hồ phong chủ thưởng thức và nhìn trúng hắn như thế, không biết về sau có thất vọng hay không.
Thật ra có thiên phú tu kiếm không phải hắn, mà là Thiền Thiền.
Bất quá Hạ Thiền chắc chắn sẽ không đến đây bái sư học nghệ.
Hắn ngược lại có thể đi theo vị Lệnh Hồ phong chủ kia tu luyện kiếm pháp một chút, đến lúc đó trở về truyền cho Hạ Thiền.
Về phần quy củ công pháp bản môn không thể truyền ra ngoài, thật có lỗi, hắn đến lúc đó đã không phải Sở Phi Dương, hắn và Sở Phi Dương không có quan hệ gì.
Mà Thiền Thiền lâu dài ở trong căn nhà nhỏ bé, cũng sẽ không ra ngoài, ai có thể phát hiện ra đây?
Chỉ cần có thể để Hạ Thiền vui vẻ, điểm ấy quy củ tính là gì, thiên lôi đánh xuống hắn còn không sợ huống chi chỉ là môn quy.
Đương nhiên, còn có bộ Hắc Bạch kiếm pháp thượng cổ kia, khẳng định phải truyền cho Hạ Thiền.
Bộ kiếm pháp kia vốn chính là hắn có được, tự nhiên có quyền lợi xử trí, muốn cho ai liền cho người đó.
Đến lúc đó Thiền Thiền tu luyện những kiếm pháp lợi hại này, nói không chừng đột nhiên liền biến thành ‘Yên lặng ở nhà tu kiếm mười năm, vừa đi ra ngoài, đột nhiên thiên hạ vô địch’, vậy thì quá khốc rồi.
Trong lúc đang nghĩ ngợi đủ chuyện, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến một hồi âm thanh huyên náo.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Ta nghĩ các ngươi không cần chờ, vị sư đệ kia của các ngươi cố ý làm gãy bảo kiếm của Uyển Nhu sư muội nhà ta, lại sử dụng thủ đoạn gian trá khi dễ sư muội nhà ta, hai vị sư tỷ Kiếm Phong khẳng định nhìn không được, cho nên đêm nay sẽ lưu tiểu tử kia lại Kiếm Phong, hảo hảo giáo huấn.
Là tiếng nói của nữ tử hơi mập.
Những đệ tử khác cũng đều có chút hả hê châm chọc.
Mấy người Trương Viễn Sơn đứng ở chỗ cửa ra vào, sắc mặt tái xanh.
Sở Tiểu Tiểu một người chống nạnh, không chút nào khiếp nhược, khẩu chiến quần hùng, không ngừng mắng to.
Lạc Thanh Chu gặp một màn này, nhíu nhíu mày, bước nhanh tới.
Đao tỷ đầu tiên thấy được hắn, ánh mắt lập tức sáng lên, mặt mũi tràn đầy vui mừng đẩy ra người chắn ở phía trước, tiến lên đón, nói:
- Sở Phi Dương, ngươi cuối cùng cũng trở về. Bọn hắn không có khi dễ ngươi chứ?
Lúc này, đám đệ tử của Kim Tùng cũng nhìn thấy hắn, lập tức an tĩnh lại.
Vân Uyển Nhu lúc đầu đứng ở cách đó không xa xem náo nhiệt, thấy thế sáng mắt lên, đi tới.
- Tứ sư huynh, ngươi không sao chứ?
Sở Tiểu Tiểu cũng chạy tới.
Trương Viễn Sơn, Nhiếp Vân Dung, Chu Bá Ước ba người đều nhanh chóng chạy qua, trên mặt đều lộ ra vẻ ân cần.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Ta không sao, hai vị sư tỷ rất tốt, cũng không có khi dễ ta.
Nữ tử hơi mập gọi Trương Trân lập tức cười lạnh một tiếng, trào phúng:
- Uyển Nhu sư muội nhà ta đã sớm trở về, ngươi bây giờ mới trở về, rõ ràng bị hai vị sư tỷ dạy dỗ, sợ mất mặt, không dám nói ra?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có để ý, đang muốn dẫn theo bọn người Đao tỷ vào nhà, bên cạnh đột nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng:
- Sở sư đệ, hai vị sư tỷ đã nói gì với ngươi?