Lạc Thanh Chu nhìn một chút nắm đấm của mình, lại cúi đầu nhìn thân thể của mình một chút, tựa hồ không có bất kỳ dị thường gì.
Thân ảnh xanh nhạt quay đầu, nhìn về phía hắn.
Lạc Thanh Chu kinh ngạc một chút, buông nắm đấm ra, đối mặt với ánh mắt nàng nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, hình như ta không có sợ lôi điện, thậm chí muốn đi đụng vào một chút.
Thân ảnh xanh nhạt an tĩnh một hồi, thản nhiên nói:
- Ngươi là Lôi Linh chi thể, trong cơ thể có Lôi Linh căn, ngươi có thể hấp thu những lôi điện này. Nhưng một lần không thể hấp thu quá nhiều, nếu không sẽ không chịu nổi, sẽ đốt cháy ngũ tạng lục phủ của ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía hồ nước phía dưới, nói:
- Vậy ta có thể giúp Long nhi cô nương độ kiếp không?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn hắn nói:
- Nàng là yêu thân Hóa Linh, lôi kiếp cường đại, ngươi có thể giúp nàng, nhưng sẽ gặp nguy hiểm.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Sẽ chết sao?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Kinh mạch sẽ bị hao tổn, tu vi mất hết, có khả năng cũng sẽ chết.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Lúc này, lôi điện trên bầu trời càng ngày càng nhiều, lôi điện rơi vào trong hồ nước cũng càng ngày càng dày đặc.
Bóng đen trong hồ bắt đầu thống khổ cuồn cuộn, trên mặt hồ đã nổi lên từng tia máu đỏ tươi.
Nàng đã bị lôi điện đánh xuyên qua lân giáp thật dày, toàn thân chồng chất vết thương.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn trong hồ nước một chút, nói:
- Còn cần nửa canh giờ, sau nửa canh giờ, nàng còn cần xông lên bầu trời, ở trong mây tiếp nhận Thiên Lôi rèn luyện và gột rửa sau cùng, lúc kia mới là nguy hiểm nhất.
Lạc Thanh Chu nhìn máu tươi trên mặt hồ và bóng đen thống khổ lăn lộn trong nước, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ cảm thấy, nàng sẽ thành công sao?
Thân ảnh xanh nhạt thản nhiên nói:
- Khoảng cách với lần lôi kiếp trước đó thời gian quá ngắn, thân thể của nàng không có khôi phục tốt, cũng không có chuẩn bị tốt, tỉ lệ thất bại lớn hơn một chút.
Lạc Thanh Chu có chút nhíu nhíu mày.
Thân ảnh xanh nhạt quay đầu nhìn hắn, nói:
- Có chút đau lòng?
Lạc Thanh Chu lấy lại tinh thần, nói:
- Đau lòng thì cũng không phải, ta và Long nhi cô nương cũng chỉ gặp qua vài lần. Nhưng nếu như Long nhi cô nương độ kiếp thất bại, hôi phi yên diệt, trong lòng ta khẳng định sẽ có chút đáng tiếc và khổ sở. Dù sao cũng là một sinh mệnh, hơn nữa còn là một sinh mệnh trải qua thiên tân vạn khổ mới tu luyện đến cảnh giới bây giờ, ta lại quen biết nàng, trơ mắt nhìn nàng tan biến, không có khả năng tâm không gợn sóng.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn về phía mặt hồ, thản nhiên nói:
- Giải thích nhiều như vậy, không phải bởi vì nàng có một đôi chân đẹp mắt, chưa từng mang giày sao.
Lạc Thanh Chu:
- ... Không phải. Nguyệt tỷ tỷ, ngươi thật hiểu lầm ta.
Thân ảnh xanh nhạt không nói gì thêm.
- Ầm ầm!
Lôi điện cuồn cuộn rơi xuống, toàn bộ nước hồ giống như bị lôi điện bao trùm.
Phía dưới nước hồ, bóng đen phát ra từng tiếng rên rỉ thê lương mà thống khổ, trên mặt hồ không chỉ nổi lên máu tươi, còn nổi lên lân giáp.
Thần sắc Lạc Thanh Chu ngưng trọng.
Mà những lôi điện trên bầu trời không chỉ không có yếu bớt, ngược lại càng thêm dày đặc hung mãnh.
Từng đầu lôi điện thô to giống như hung thú nổi giận mà dữ tợn đang giương nanh múa vuốt, xông vào trong hồ nước, quấn quanh ở trên người nàng, tùy ý đánh.
Thân thể của nàng bắt đầu thu nhỏ, yêu khí bắt đầu suy yếu, lực lượng cũng dần dần yếu bớt.
Mà lôi điện vẫn như cũ rơi xuống như mưa to gió lớn, liên miên không ngừng mãnh liệt mà xuống.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu ngưng trọng nhìn, trong lòng âm thầm lau mồ hôi cho nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Lôi điện rốt cục bắt đầu dần dần yếu bớt, tốc độ rơi xuống cũng bắt đầu trở nên chậm lại.
Rốt cục, sau nửa canh giờ, lôi điện không còn rơi xuống.
Thủy triều trên mặt hồ bắt đầu dần dần bình ổn lại.
Vòng xoáy chính giữa nước hồ cũng bắt đầu trở nên chậm chạp, rất nhanh biến mất không thấy gì nữa.
Nhưng lưới lôi điện to lớn trong bầu trời đêm vẫn như cũ treo ở nơi đó, vòng xoáy lôi điện ở giữa vẫn đang xoay chầm chậm.
Đồng thời, bên trong vòng xoáy sáng lên từng đầu lôi điện càng to lớn hơn.
Một cỗ khí tức kinh khủng từ bên trong vòng xoáy lôi điện truyền ra, cho dù hai người đứng bên trên lầu các cũng có thể cảm giác được rõ ràng.
Lạc Thanh Chu rõ ràng cảm thấy thân ảnh xanh nhạt bên cạnh hơi run một chút một chút.
Hắn vô ý thức vươn tay muốn nắm chặt tay của nàng an ủi, đầu ngón tay vừa chạm đến lòng bàn tay lạnh buốt của nàng, đột nhiên giật mình tỉnh lại, lại vội vàng rụt trở về, lúng túng nói sang chuyện khác:
- Nguyệt tỷ tỷ, Long nhi cô nương thế nào?
Thân ảnh xanh nhạt nhìn mặt hồ, không có trả lời.