Hai tiểu nha đầu dùng chung một thùng nước, vừa nói thì thầm, một bên tắm rửa, sau khi tắm xong, mặc vào váy ngủ của mỗi người, đi tới chỗ Lạc Thanh Chu nơi này.
Thu nhi khép cửa phòng lại.
Tiểu Điệp đóng cửa sổ lại, lại thổi tắt ngọn đèn trên bàn, chỉ lưu lại một cây nến đỏ đang lẻ loi thiêu đốt.
Trong phòng, tia sáng lờ mờ, yên tĩnh im ắng.
Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, đỏ mặt lên giường, sau đó cởi bỏ dây màn che ở hai bên, che lấp hết cái giường và người ở bên trong.
- Phập! Phập! !
Trong tiểu viện, Châu nhi đang cầm phi đao một mình luyện tập phóng vào bia ở trong một góc hẻo lánh, mỗi lần đều có thể tinh chuẩn ghim trúng, một lần dùng lực hơn một lần, phi đao cũng một lần đâm sâu hơn một lần, đâm xong một cái bia ngắm, lại đâm một bia ngắm khác, trái phải thay đổi, các loại tư thế, giống như đang xả giận.
Ánh trăng ôn nhu, đêm lạnh như nước.
Bên trên bàn đá xanh rất nhanh rơi đầy sương thu trắng noãn.
Bên trong một căn phòng khác.
Tần nhị tiểu thư cùng Nam Cung Mỹ Kiêu mặc cái yếm, nằm ở trên giường, vẫn đang thấp giọng nói chuyện, cũng chưa có ngủ.
Thẳng đến rạng sáng.
Hai mỹ thiếu nữ mới ôm nhau, tiến vào mộng đẹp.
Thần hồn Lạc Thanh Chu xuất khiếu, bay lên giữa không trung, cẩn thận quan sát bốn phía phủ đệ một hồi, mới ngự gió mà đi.
Hắn đi trước Chu phủ, thấy không có gì lạ, bay về phía nội thành.
Không bao lâu, đã đi đến tường thành nội thành.
Lúc này, thần hồn của hắn có thể rất rõ ràng cảm giác được trên tường thành phía trước tản ra từng đợt khí tức nguy hiểm.
Hắn dừng trên bầu trời đêm ở cách đó không xa, cẩn thận quan sát, phát hiện mỗi khi cách đầu tường hơn mười mét đều có đặt một khối đá màu đỏ.
Mà từng hồi khí tức nguy hiểm chính là phát ra từ bên trên những viên đá kia.
Xem ra lúc xây dựng tường thành, những người kia đã thả pháp khí ở bên trong, phòng bị các loại thần hồn âm hồn len lén tiến vào nội thành.
Không biết tiểu Nguyệt ra vào như thế nào.
Lạc Thanh Chu lại quan sát một hồi, không có dám mạo hiểm, thay đổi phương hướng, một bên bay về phía Tây Hồ, một bên lấy ra bảo điệp đưa tin gửi tin nhắn cho tiểu Nguyệt.
【 Tiểu Nguyệt, trên tường thành nội thành tựa hồ có rất nhiều pháp khí khắc chế thần hồn, ngươi mỗi lần thế nào ra vào mà không có bị phát hiện? 】
Phủ Trung Vũ bá của Lạc Trường Thiên ở nội thành, Lạc Diên Niên và Vương thị đều ở nơi này.
Cho nên hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đi vào, trước dò xét tình huống một chút.
Không biết nhập thân vào trên người con dơi, có thể làm cho những pháp khí trên tường thành kia cảnh báo hay không.
Nội thành phòng bị, tuyệt đối nghiêm hơn ngoại thành rất nhiều.
Rất nhiều nơi có khả năng ẩn giấu pháp khí lợi hại, vạn nhất không cẩn thận kích hoạt bọn chúng, khẳng định sẽ bị truy sát, đến lúc đó đoán chừng hắn ngay cả ngoại thành cũng không thể tùy tiện xuất khiếu.
Tiểu Nguyệt thường xuyên tới lui tự do từ nội thành, khẳng định hết sức quen thuộc pháp khí các nơi ở nội thành.
Cho nên chuyện này cần nàng hỗ trợ mới được.
Sau một lúc lâu, tin nhắn mới trả lời lại.
Tiểu Nguyệt: 【 Ngươi phải vào nội thành? Làm cái gì? 】 .
Lạc Thanh Chu nhìn câu nói này, cảm giác giọng điệu tựa hồ có chút không đúng, không quá giống tiểu Nguyệt.
Hắn suy tư một chút, trả lời: 【 Ngươi là tiểu Nguyệt sao? 】 .
Tiểu Nguyệt: 【 Không 】 .
Trong lòng Lạc Thanh Chu giật mình, lập tức nói:
【 Vậy ngươi là ai? Đồ của tiểu Nguyệt sao lại ở chỗ của ngươi? 】 .
Tiểu Nguyệt: 【 Liên quan gì đến ngươi? Ta đã giết nàng, cho nên đoạt đồ của nàng, ngươi muốn như nào? 】 .
Sắc mặt Lạc Thanh Chu biến hóa: 【 Ngươi đến cùng là ai? 】 .
Tiểu Nguyệt: 【 Ngươi là ai? Dựa vào cái gì quan tâm chuyện của nàng? 】 .
Lạc Thanh Chu: 【 Ta là ca ca của nàng 】 .
Tiểu Nguyệt: 【 Ta làm sao không biết nàng có ca ca? Nếu biết, ngay cả ca ca của nàng ta cũng giết luôn, ngươi ở đâu, bây giờ ta đi qua giết ngươi 】 .
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, trả lời:
【 Ta đang ở Tây Hồ, có bản lĩnh ngươi đến đây giết ta 】 .
Gửi đi tin nhắn, hắn lại vội vàng biên tập một tin nhắn khác: 【 Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có đang ở Tây Hồ không? Tiểu Nguyệt có khả năng gặp phải nguy hiểm, bảo điệp đưa tin bị người đoạt đi, người kia nói muốn giết ta, chờ một lúc chúng ta mai phục ở Tây Hồ, ngươi thông báo Long nhi cô nương một tiếng. Nơi đó là địa bàn của nàng, bọn ta tranh thủ dẫn địch nhân xuống dưới nước 】 .
Tiểu Nguyệt hồi phục lại: 【 Tây Hồ sao? Tốt, ngươi chờ, ta một lúc nữa sẽ dẫn người tới, có bản lĩnh ngươi đừng chạy 】 .