Linh Thiền Nguyệt cung.
Khi Lạc Thanh Chu đi vào hậu hoa viên, hai con thỏ nhỏ đột nhiên nhảy xuống từ trong ngực Bách Linh và Hạ Thiền, sau đó nhanh chóng lướt vào lương đình, lại một trái một phải cắn giày của Tần đại tiểu thư.
Bách Linh kinh ngạc một chút, đột nhiên nói:
- Cô gia, thành thật khai báo, có phải thỏ thỏ bị ngươi cố ý huấn luyện hay không?
Mai Hương Uyển.
Trong phòng, ánh nến mờ nhạt, mùi thơm hoa cỏ nhẹ nhàng.
Tần nhị tiểu thư cùng Nam Cung Mỹ Kiêu tắm xong, đang mặc váy ngủ, chân ngọc trần trụi, xõa tóc dài đen nhánh, ngồi ở trên giường nói chuyện.
Khi Lạc Thanh Chu trở về, trong phòng đang truyền đến tiếng cười thoang thoảng của vị Nam Cung quận chúa kia.
Hắn lần đầu tiên nghe được tiếng cười kia.
Không biết Tần nhị tiểu thư nói cái gì, lại làm cho Nam Cung quận chúa ăn nói có ý tứ thích giả vờ lãnh khốc kia cười tươi như thế.
Lạc Thanh Chu cảm giác là nói hắn.
Đang muốn tiến đến phía trước cửa sổ nghe vài câu, bên cạnh đột nhiên ‘Khụ khụ’ một tiếng.
Châu nhi cầm phi đao trong tay, nghiêm mặt nói:
- Cô gia, quận chúa đang ở bên trong, mà lại vừa tắm rửa xong, ngươi không thể nhìn lén.
Tiếng nói chuyện trong phòng và tiếng cười ‘Khanh khách’ của Nam Cung quận chúa đột nhiên ngừng lại.
Lạc Thanh Chu lập tức rời đi.
Vừa vào trong nhà, cửa phòng bên cạnh ‘Ai nha’ một tiếng, đột nhiên mở ra.
Tần nhị tiểu thư hất lên lụa mỏng tuyết trắng, mặt mày mỉm cười mà nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, đêm nay Mỹ Kiêu tỷ sẽ ngủ cùng Vi Mặc, Thanh Chu ca ca có thể đi tìm Tiểu Điệp hay Thu nhi. Bất quá thời gian còn sớm, Thanh Chu ca ca có vào nói chuyện một lát không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, mái tóc gặp nàng rủ xuống, cái yếm trước ngực như ẩn như hiện, dưới làn váy lộ ra một đôi chân ngọc tuyết trắng tiêm tú, nghĩ đến các nàng vừa tắm rửa xong, đoán chừng vị Nam Cung quận chúa kia cũng là như thế, vội vàng nói:
- Không được, ta đi Tiểu Điệp nơi đó.
Nói xong, lập tức đi qua một phòng khác.
Trong phòng, Tiểu Điệp đang ngồi ở trước bàn nói chuyện với Thu nhi, trong tay đang cầm kim khâu, đang thêu cái gì đó.
Gặp hắn tiến vào, Thu nhi vội vàng buông đồ vật trong tay xuống, đứng lên nói:
- Cô gia còn không có tắm rửa? Nô tỳ đi chuẩn bị nước nóng.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Cứ tắm ở đây, chờ một lúc các ngươi chà lưng cho ta. À Thu nhi, đêm nay ngươi cũng tới đây ngủ đi.
Thu nhi nhìn Tiểu Điệp một chút, cúi đầu nói:
- Vâng, cô gia.
Nói xong, lui ra ngoài.
Có Tiểu Điệp ở đây, Lạc Thanh Chu nhưng không có câu thúc, trực tiếp đi qua nằm ở trên giường, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay.
Tiểu Điệp thấy hắn tựa hồ có chút mỏi mệt, vội vàng để xuống kim khâu trong tay, đi qua giúp hắn cởi bỏ vớ giày, ngồi ở bên giường, giúp hắn đấm chân nói:
- Công tử, nhìn người hôm nay mệt mỏi quá, nếu không coi như xong đi?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Cái gì coi như xong?
Tiểu Điệp nhìn thoáng qua cửa ra vào, thấp giọng nói:
- Công tử vừa rồi không phải để Thu nhi tỷ tỷ đêm nay cũng tới sao? Nô tỳ sợ công tử... Công tử hư thận.
Lạc Thanh Chu bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng, từng chút từng chút kéo nàng vào trong ngực, ôm thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, thân thể lộn một vòng, đặt nàng ở phía dưới, nói:
- Nếu không gọi Thu nhi, chính là thân thể ngươi sẽ bị thương, công tử đã nhịn mấy đêm nay, sắp nổ tung.
Tiểu Điệp trừng to hai mắt hỏi:
- Ai chọc?
Lập tức nàng thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư sao?
Lạc Thanh Chu không có trả lời, cúi đầu hôn miệng nhỏ của nàng một cái.
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Hai người lập tức tách ra.
Tiểu Điệp vội vàng đi xuống giường, sửa sang lại váy áo.
Thu nhi cùng Châu nhi khiêng thùng tắm đi vào, sau đó bắt đầu đổ nước nóng.
Sau khi thùng tắm chứa đầy nước, Lạc Thanh Chu lấy ra dược thủy, đổ hai giọt, nước sạch lập tức biến thành màu đỏ, giống như một thùng đầy máu.
Tiểu Điệp đã tập mãi thành thói quen.
Thu nhi khóa cửa phòng lại nhìn thoáng qua, vẫn như cũ có chút tim đập nhanh.
Lạc Thanh Chu cởi sạch quần áo, tiến vào thùng tắm, ngồi ở bên trong, bắt đầu hưởng thụ hai tiểu nha đầu dùng tay nhỏ kiều nộn xoa tắm.
Nội lực bên trong đan hải chầm chậm lưu động.
Lỗ chân lông toàn thân co rụt lại rồi nở ra, giống như đang hô hấp.
Màu đỏ trong thùng dần dần biến ít.
Không bao lâu, nước đỏ đầy thùng đã trở nên trong suốt.
Toàn thân Lạc Thanh Chu ấm áp dễ chịu.
Tắm rửa xong, đổi lại một kiện áo ngủ sạch sẽ, Lạc Thanh Chu trực tiếp lên giường, tiếp tục suy nghĩ chuyện hôm nay.
Sau đó, lại nhìn một chút tình huống đoạn rễ cây sinh trưởng bên trong túi trữ vật.
Lá non bên trên rễ cây càng lúc càng lớn.
Tiểu Điệp cùng Thu nhi thu dọn gian phòng sạch sẽ, sau đó đi gian phòng của Thu nhi tắm rửa.