Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 128: Bảo vật trong túi trữ vật




Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm, nghiêng gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nhìn nơi khác.

Bách Linh ngoài cửa chính đột nhiên cười nói:

- Cô gia, Thiền Thiền cũng không phải ai cho gì đều ăn, ngươi yêu cầu nàng... Cầu nàng ăn.

Lạc Thanh Chu: - ...

Thích ăn hay không, không ăn thì thôi.

Ta tại sao phải nuông chiều ngươi?

Hắn không có lại để ý tới, cầm mứt quả, chuẩn bị trở về phòng.

- Coong!

Một tiếng kiếm minh, tia sáng lạnh lóe lên!

Lập tức, cổ đột nhiên ngứa.

Thân thể hắn cứng đờ, dừng bước lại, sờ lấy cổ, quay đầu nhìn lại.

Dưới cây lê, thiếu nữ vẫn như cũ ôm kiếm, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng đứng ở nơi đó, giống như chưa hề động đậy.

Bảo kiếm trong vỏ, cũng giống như chưa hề xuất ra qua.

Nhưng một chạc cây lê nhỏ bé trên đỉnh đầu nàng lại đột nhiên rớt xuống, “Ba” một tiếng, rơi vào trên mặt đất.

Lạc Thanh Chu không có sờ thấy máu tươi trên cổ.

Nhưng toàn thân như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.

Hắn đứng tại chỗ mấy giây, xoay người trở về, một lần nữa ngừng ở trước mặt nàng, đưa lên mứt quả trong tay, cúi đầu nói:

- Hạ Thiền cô nương...

Hắn cảm thấy có chút nóng mặt.

Bất quá vẫn là nói:

- Cầu ngươi... Ăn kẹo hồ lô, ta đã mua cho ngươi.

- Hừ!

Thiếu nữ lần nữa hừ lạnh một tiếng, bất quá lần này lại đưa tay cầm lấy mứt quả trong tay hắn.

Lập tức, lạnh lùng quay đi.

Lạc Thanh Chu: - ...

Lúc nàng đi qua bên người Bách Linh, Bách Linh cười hì hì nói:

- Thiền Thiền, đây là mứt quả cô gia mua cho ngươi à? Nhìn rất ngon ngọt, cho ta cắn một miếng có được hay không?

Không ai để ý đến nàng.

Thiếu nữ một tay cầm kiếm, một tay cầm mứt quả, lạnh lẽo im lặng biến mất ở ngoài cửa.

- Cô gia.

Bách Linh đứng trước cửa ra vào lung lay mứt quả còn lại trong tay, trừng mắt nhìn nói:

- Đêm nay phải cố gắng nha.

Nói xong, cũng quay người rời khỏi.

Lạc Thanh Chu đứng trong tiểu viện một hồi, xác định các nàng sẽ không trở về, đi qua đóng lại cửa sân, gài chốt cửa.

Lập tức về đến phòng, đóng cửa chính cùng cửa sổ, lấy ra túi trữ vật kia. Mở miệng túi ra, trong lòng mặc niệm một câu: Thư sinh yếu đuối.

Lập tức, ánh mắt đột nhiên thông suốt vào trong.

Không gian trong túi lúc đầu chật hẹp lập tức rộng mở trong sáng.

Bên trong lớn khoảng chừng một mẫu đất.

Thứ đầu tiên đập vào mi mắt hắn là một túi nhỏ kim tệ vàng óng ánh.

Đánh giá ước chừng một chút, ít nhất có một ngàn kim tệ.

Dựa theo một kim tệ tương đương một trăm lượng bạc chuyển đổi, nơi này lại khoảng chừng 10 vạn lượng bạc.

Một võ giả cấp thấp nhất, không chỉ trên người có mang túi trữ vật, bên trong lại còn nhiều lớn như vậy.

Chính là gia sản của hắn, hay là...

Lạc Thanh Chu nhớ tới vụ chặn giết ngày hôm qua, rồi nghe được mấy lời trong lòng của mấy tên sát thủ kia.

- Chỉ sợ những kim tệ này, phần lớn đều là Đại phu nhân cho hắn ta?

Thành Quốc phủ ngoại trừ bổng lộc cùng sản nghiệp ra, qua mỗi đoạn thời gian sẽ còn tổ chức võ giả đi săn giết Yêu thú.

Nhị công tử Tần Ngọc vì tôi luyện, cũng sẽ thường xuyên đi theo.

Săn giết yêu thú hẳn mới là chỗ kiếm lợi nhiều nhất.

Trước đó vào tụ bảo các tùy tiện lật xem một lượt các thư tịch, trên đó có viết một viên yêu đan cấp thấp nhất cũng có thể đổi được một ngàn kim tệ.

Võ giả tùy tiện kiếm một lần thu hoạch, có lẽ chính là tài phú mà phàm nhân cả một đời đều không kiếm được.

Tựa như kẻ có tiền ở thời đại trước kia hắn ở, tùy tiện một bữa cơm đều hơn trăm vạn, người bình thường không ăn không uống vất vả cả một đời có lẽ đều kiếm không được con số đó.

Đương nhiên, tiêu hao của võ giả cũng là phàm nhân không thể nào so sánh được.

Đồng thời, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ đều sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.

Võ giả sát thủ ngày hôm qua, hiển nhiên là đại phu Nhân bỏ ra giá tiền rất lớn mời tới.

Ngược lại là bỏ được.

Lạc Thanh Chu nhìn xem những kim tệ này, nắm chặt nắm đấm.

Điều chỉnh một chút cảm xúc, hắn vừa nhìn về một hộp gấm phía bên cạnh.

Mở nắp hộp ra, bên trong đặt một viên châu màu ngà sữa.

Nhìn bộ dáng, lại giống như yêu đan.

Hắn lập tức để qua một bên, lấy ra thư tịch vừa rồi mua ở tụ bảo các, tìm kiếm một hồi, rốt cuộc tìm được bức hoạ của một yêu đan.

Có màu ngà sữa, màu lam nhạt, màu xanh đậm, màu đỏ,… vân vân.

Yêu đan màu ngà sữa này hiển nhiên là yêu đan cấp thấp nhất.

Bất quá võ giả ngày hôm qua chỉ là cảnh giới Luyện Da, cũng không có khả năng một người săn giết một con Yêu thú có yêu đan. Rất có thể là giành được hoặc trộm được từ nơi khác.

Cái yêu đan này giá trị cũng không nhỏ.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, để thư tịch xuống, lại đưa ánh mắt nhìn vào trong túi trữ vật.

Trong còn có mười mấy bình nước thuốc, hiển nhiên đều là dùng để tu luyện.