Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 127: Mứt quả




Bách Linh không có hứng thú gì với sách vở, thậm chí không có nhìn một chút, nhưng đối với mứt quả trong tay Lạc Thanh Chu giấu ở sau lưng, lại rất hào hứng.

Nàng lập tức nở nụ cười, trên mặt lộ ra hai lúm đồng tiền thản nhiên:

- Cô gia, đằng sau giấu cái gì thế?

Lạc Thanh Chu lắc đầu:

- Không có gì.

- Hừ, rõ ràng là mứt quả, người ta đã thấy được.

Bách Linh lập tức chạy ra phía sau của hắn, đoạt mất một thanh, hì hì cười nói:

- Cô gia làm sao biết người ta thích ăn mứt quả? Tạ ơn cô gia.

Nói rồi trực tiếp cắn một cái, con mắt vui vẻ nheo lại, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc mà nói:

- Rất ngọt.

Lạc Thanh Chu quay người đối mặt với nàng, quay ngược bìa thư tịch, duỗi ra một tay khác nói:

- Đưa cho ta một chuỗi.

Bách Linh cười cười, còn cho hắn một chuỗi, hoạt bát trừng hai mắt nói:

- Cô gia, nhớ kỹ đêm nay cần tắm rửa sạch sẽ, hầu hạ tiểu thư cho tốt, không được lười biếng nha.

Nói xong, trên môi phấn dính đầy nước đường của mứt quả, đột nhiên tiến đến bên tai hắn, hà hơi như lan nói nhỏ:

- Cô gia, tốt nhất một đêm ba lần nha.

Dứt lời, cười hì hì phất phất tay, một tay cầm mứt quả, một tay cầm bó hoa, như hồ điệp nhẹ nhàng rời đi.

Lạc Thanh Chu đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh nàng yểu điệu thướt tha biến mất trước cửa ra vào, ngửi ngửi mùi thơm lưu lại trong không khí, giật mình, trở lại trong phòng.

Hắn đóng cửa, cắm mứt quả vào trong khe hở trên bệ cửa sổ.

Lập tức, đóng cửa sổ, ngồi xuống cái ghế phía trước cửa sổ, lấy ra túi trữ vật hình dạng như hầu bao kia.

Nhỏ máu nhận chủ sao?

Hắn sờ lên túi trữ vật đã phình to, không có do dự, trực tiếp cắn nát đầu ngón tay, đè ra máu tươi, nhỏ xuống lỗ hổng đã mở ra.

Sau một lúc lâu, túi trữ vật quả nhiên bắt đầu sáng lên một vòng hào quang màu trắng nhạt.

Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm giác thần niệm khẽ động, tựa hồ thành lập một loại liên hệ rất kỳ diệu nào đó với nó, lập tức ở trong lòng mặc niệm một câu chú ngữ: Thư sinh yếu đuối.

Sở dĩ dùng bốn chữ này, hắn muốn mỗi thời mỗi khắc đều nhắc nhở mình, không thể lười biếng, phải cố gắng mạnh lên, đừng lại làm một thư sinh yếu đuối, đồng thời, tạm thời muốn giấu tài, mặt ngoài trước làm một thư sinh yếu đuối.

Trên Túi Trữ Vật đột nhiên bắt đầu lóe lên ánh sáng.

Lập tức, quang mang dần dần thu lại, ánh mắt Lạc Thanh Chu chuyển dời nhìn vào trong túi.

Trong quả nhiên có một phương thiên địa khác.

Trong lòng Lạc Thanh Chu kích động, đang muốn mở to hai mắt cẩn thận đi xem, đột nhiên cảm thấy một cỗ hàn ý quen thuộc từ ngoài cửa sổ đánh tới.

Đồng thời, trong tiểu viện phía ngoài đột nhiên lại truyền đến âm thanh thanh thúy của Bách Linh:

- A, Thiền Thiền, ta còn tưởng rằng ngươi lại đi đút cho mèo con kia, làm sao tới chỗ cô gia nơi này? Đứng ngốc ở nơi đó làm gì?

Sắc mặt Lạc Thanh Chu chợt biến, vội vàng cất kỹ túi trữ vật.

Sau đó mới đứng dậy đi qua mở cửa sổ, nhìn về phía ngoài.

Trong tiểu viện, dưới cây lê, một thiếu nữ lạnh lùng mặc bộ váy áo xanh nhạt, hai tay ôm ngực, trong ngực ôm kiếm, thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, không nhúc nhích, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như băng, con ngươi nhìn về phía khác.

Bách Linh đứng ở cửa tiểu viện, cầm trong tay mứt quả, vừa ăn, một bên cười hì hì nói:

- Thiền Thiền, ngươi không phải cũng muốn ăn mứt quả đó chứ? Đáng tiếc không có, cô gia chỉ mua cho ta một chuỗi. Bất quá ngươi nếu cầu ta, ta có thể cho ngươi ăn một viên.

Thiếu nữ ôm kiếm không có để ý nàng, nghiêng mặt qua, nhìn về phía Lạc Thanh Chu nơi này, ánh mắt nhìn một chút vào chuỗi mứt quả trên bệ cửa sổ, lại quay mặt qua chỗ khác, nhìn về phía nơi khác, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như lúc ban đầu.

Lạc Thanh Chu: - ...

Không khí đột nhiên yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu cảm thấy hàn ý trên người không giảm, không có chút do dự nào, cầm lên một chuỗi mứt quả cuối cùng trên bệ cửa sổ, đi ra khỏi phòng.

Một chuỗi mứt quả mà thôi, lần sau lại mua cho Tiểu Điệp là được.

Hắn đi đến dưới cây lê, đưa mứt quả trong tay tới trước mặt thiếu nữ lạnh lùng kia.

- Hừ.

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng, nghiêng mặt qua, nhìn về phía nơi khác.

Kiếm vẫn như cũ ôm vào trong ngực, cằm thon thon khẽ nhếch, lông mi thật dài cùng con ngươi đen nhánh không nhúc nhích, gương mặt xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng như băng.

Cả người giống như một bộ băng điêu xinh đẹp tinh xảo.

Gió nhẹ lướt qua, vén lên mấy sợi tóc của thiếu nữ, cũng lay động mùi thơm trên người thiếu nữ.

Thản nhiên, ngọt ngào.

Rất đặc biệt.

Lạc Thanh Chu không dám nhìn nhiều, thu hồi ánh mắt, lúc đang muốn cầm mứt quả rời khỏi, cỗ hàn ý quen thuộc kia đột nhiên lần nữa bao phủ toàn thân.

Đồng thời, một cỗ sát khí rét lạnh đánh tới, làm hắn lạnh cả sống lưng.