Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1243: Hai con thỏ trắng (2)




Trong hậu hoa viên.

Tần đại tiểu thư một bộ váy trắng đang cầm sách, ngồi ở trong lương đình ngẩn người.

Bên ngoài lương đình, Hạ Thiền đang luyện kiếm.

- Hắc! Hắc! Hắc!

Kiếm hôm nay của Hạ Thiền càng hung hiểm hơn dĩ vãng, tốc độ cũng càng nhanh hơn.

Lấy nhãn lực của Lạc Thanh Chu vậy mà không nhìn thấy kiếm của nàng, chỉ có thể nhìn thấy từng đạo hàn mang cùng kiếm ảnh liên tiếp.

Lạc Thanh Chu đứng ở ngoài đình, an tĩnh nhìn một hồi mới vào lương đình, chắp tay chào.

- Đại tiểu thư.

Lúc này, Hạ Thiền cũng ngừng múa kiếm.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng khen:

- Hạ Thiền, kiếm thật nhanh, cô gia đều nhìn không thấy ngươi.

Hạ Thiền xoay người qua chỗ khác, không có để ý hắn, cho hắn một cái bóng lưng lạnh lùng.

Lạc Thanh Chu đành phải nhìn về phía Tần đại tiểu thư trước mặt nói:

- Đại tiểu thư, đêm nay muốn nghe cố sự gì? Còn muốn như lần trước sao?

Tần đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn hắn một chút, thản nhiên nói:

- Không nghe.

Lạc Thanh Chu giật mình:

- « Đại Thoại Tây Du » lần trước không dễ nghe à?

Tần đại tiểu thư không tiếp tục để ý tới hắn, cúi đầu lật sách trong tay, một mặt băng lãnh.

Lạc Thanh Chu có chút buồn bực.

Đại tiểu thư có ý nàng đêm nay không muốn nghe chuyện xưa, hay là nói không muốn lại nghe chuyện xưa như « Đại Thoại Tây Du »?

Lúc này, Bách Linh ôm bé thỏ trắng, từ trong nhà đi ra, vén miệng nói:

- Cô gia, tiểu thư đêm nay không nghe cố sự, ngươi sớm trở về đi.

Nàng vừa nói, một bên quyệt miệng, vuốt vuốt ngực.

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, lại nhìn Tần đại tiểu thư trước mặt một chút, không tiếp tục nhiều lời, đi ra lương đình, nói với thiếu nữ dưới cây:

- Hạ Thiền, tới đây, cô gia đưa ngươi một bé thỏ trắng.

Hạ Thiền lúc đầu đang đưa lưng về phía hắn, nghe vậy lập tức xoay người lại.

Lạc Thanh Chu áo lấy ra Nhị bảo từ trong tay, vuốt ve bộ lông nhu thuận của nó một chút, ra lệnh:

- Nhị bảo, về sau nhớ kỹ nghe lời Thiền Thiền, biết không? Nếu ngươi dám cắn nàng, cẩn thận da của ngươi.

Nói xong, đặt ở trên mặt đất.

Bé thỏ trắng đang muốn rời đi, đột nhiên ‘Dát’ một tiếng vọt vào lương đình, cắn một lên trên giày dưới làn váy trắng của Tần đại tiểu thư.

Tần đại tiểu thư: - ....

Bách Linh cùng Hạ Thiền: - ....

Lạc Thanh Chu: - …

- Nhị bảo, ngậm miệng lại.

Lạc Thanh Chu biến sắc lập tức chạy vào, ngồi xổm ở bên cạnh đại tiểu thư, bắt lại Nhị bảo đầu, dùng sức dắt quát:

- Buông ra!

Nhị bảo lại gắt gao cắn, hoàn toàn không có ý muốn buông ra.

- A!

Ai ngờ đúng vào lúc này, Bách Linh đột nhiên kinh hô một tiếng, Đại bảo đang nằm trong ngực nàng đột nhiên nhảy xuống, lại cũng ‘Sưu’ một tiếng, vọt vào lương đình, cắn một cái lên trên giày khác của Tần đại tiểu thư.

Tần đại tiểu thư: - ....

- Buông ra!

Lạc Thanh Chu giận dữ, ‘Ba’ một bàn tay hung hăng quất vào trên mặt Nhị bảo, bàn tay mang theo gió, để làn váy tuyết trắng của Tần đại tiểu thư cũng lắc lư một cái.

Hạ Thiền vội vàng chạy tới đẩy hắn ra, vội la lên:

- Không, không đánh, thỏ thỏ.

Nói rồi ngồi xuống ôm lấy Nhị bảo, bắt đầu nhẹ nhàng kéo lên.

Bách Linh cũng bận bịu chạy vào lương đình, ngồi xổm ở một bên khác, ôm Đại bảo của nàng dụ dỗ nói:

- Thỏ thỏ, thỏ thỏ ngoan, buông ra, không được cắn tiểu thư, nếu ngươi muốn cắn, liền cắn... Liền cắn cô gia đi.

Lập tức lại nói:

- Không được, giày cô gia rất thối, ngươi vẫn là cắn Thiền Thiền đi.

Nhưng vô luận hai người làm sao lôi kéo, hai con thỏ trắng vẫn cắn giày Tần đại tiểu thư, không chịu buông ra, tựa như là món ngon mỹ vị gì đó, cái mũi nhỏ còn một mực hít hít.

Lạc Thanh Chu thấy cảnh này, rất xấu hổ, vạn vạn nghĩ không ra, đưa con thỏ cho hai nàng chơi vậy mà tạo ra một chuyện phiền toái như thế. Nếu như hai con thỏ đần này cắn giày của Bách Linh và Hạ Thiền, còn chưa tính, sao có thể cắn giày của Tần đại tiểu thư như thiên tiên chứ? Ngay cả hắn cũng không có...

- Buông ra!

Hắn đột nhiên linh cơ khẽ động, lấy ra cà rốt cùng chuối tiêu từ trong tay áo, đặt ở trước mũi hai con thỏ nhỏ.

Ai ngờ hai con con thỏ lại làm như không thấy, vẫn như cũ gắt gao cắn giày tuyết trắng, không chịu buông ra.

Lạc Thanh Chu thấy thế, đành phải ngẩng đầu nhìn Tần đại tiểu thư nói:

- Đại tiểu thư, nếu không, ngươi trước tiên cởi giày ra? Ta cầm giày, một quyền một con, cam đoan có thể đánh bọn chúng rơi xuống.

Tần đại tiểu thư lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì.

Không biết từ chối hay là đang suy nghĩ.

Lạc Thanh Chu lại chờ đợi trong chốc lát, đành phải đẩy Hạ Thiền trước người, nói:

- Thiền Thiền, ngươi tránh ra, để cô gia đến hung hăng cho cái mông của nó một quyền, cam đoan nó sẽ buông ra.

Hạ Thiền nghe xong, trợn mắt nhìn, tay nhỏ đẩy mạnh, trực tiếp đẩy hắn ngửa về sau một cái, đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.