Linh Thiền Nguyệt cung.
Lúc Lạc Thanh Chu đi tới cửa, trong tiểu viện truyền đến tiếng ca thanh thúy dễ nghe như chim sơn ca của Bách Linh.
Về phần hát cái gì.
Nói thật, Lạc Thanh Chu nghe không có hiểu.
Mặc dù nghe không hiểu, nhưng hắn vẫn là đứng ở ngoài cửa ra vào kiên nhẫn chờ đợi.
Đợi sau khi tiếng ca dừng lại, hắn mới đưa tay gõ cửa.
- Ai?
Bách Linh một bộ phấn váy, cầm trong tay một đóa hoa tươi mới hái, thanh tú động lòng người chạy tới, thấy là hắn, lập tức bĩu môi nói:
- Vừa rồi có phải cô gia ở ngoài cửa nghe lén người ta ca hát hay không?
Mặt mũi Lạc Thanh Chu tràn đầy kinh ngạc nói:
- Vừa rồi ngươi hát sao? Tại sao ta không nghe được? Ta chỉ nghe được một con chim sơn ca đang hát, hát rất dễ nghe.
- Phốc phốc...
Bách Linh lập tức cười khúc khích, trên mặt lộ ra hai cái lúm đồng tiền đáng yêu, uốn cổ lên, vui vẻ nói:
- Nơi này không có chim sơn ca, nơi này chỉ có tiểu Bách Linh mà thôi.
Lạc Thanh Chu giật mình nói:
- Thì ra vừa rồi là tiểu Bách Linh đang hát, hát thật dễ nghe, giống như tiếng hót.
Bách Linh đột nhiên một mặt cảnh giác nhìn hắn nói:
- Miệng cô gia ngọt như vậy, có phải lại ra bên ngoài làm chuyện gì xấu hay không?
Lạc Thanh Chu vào cửa tiến tới ngửi hoa tươi trong tay nàng một cái, nói:
- Ta có thể làm chuyện gì xấu, nhiều nhất là đi dạo thanh lâu một chút mà thôi.
Vừa nghe lời này, Bách Linh lập tức biến sắc, trợn mắt nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Nói đùa, ta gần đây một mực ở nhà đọc sách, làm sao có thời giờ ra ngoài. Đại tiểu thư ở phía sau à?
Bách Linh hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ở phía sau.
Lạc Thanh Chu đi thẳng về phía hậu hoa viên, nói:
- Hạ Thiền đâu?
Bách Linh nói:
- Hạ Thiền ở phía sau luyện kiếm.
Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn về phía nàng nói:
- Luyện chế thuốc xong chưa? Nói luyện xong đưa cho ta, làm sao không có đưa.
Bách Linh nói khẽ:
- Người ta ngược lại muốn đưa, chỉ sợ nhị tiểu thư và Châu nhi các nàng đến gặp ta, không biết cô gia làm thế nào trả lời.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nghiêm mặt nói:
- Ta muốn những thuốc kia là đối phó người xấu, sợ cái gì? Các nàng biết thì có sao?
Bách Linh hừ lạnh nói:
- Cô gia đi về vườn hoa phía sau, ta đi lấy thuốc, sau đó đưa đến nhị tiểu thư nơi đó.
Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, trực tiếp vào phòng, đẩy cửa phòng ra, tiến vào gian phòng của nàng.
Bách Linh vội vàng đi theo vào nói:
- Cô gia, đây là phòng riêng của nữ hài tử, cô gia cũng không có được người ta cho phép đã tiến vào, quá thất lễ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bớt nói nhảm, mau đưa thuốc cho ta.
Bách Linh lập tức cả giận nói:
- Cô gia có chuyện nhờ người ta, còn hung như thế, người ta không cho, không cho đó.
Lạc Thanh Chu đến gần nàng.
Sắc mặt Bách Linh đột biến, xoay người chạy.
Vừa chạy đến cửa gian phòng, Lạc Thanh Chu lấy ra Đại bảo, nói:
- Bách Linh, nhìn đây là cái gì, cô gia chuyên môn lấy ra đưa cho ngươi.
Bách Linh đã chạy ra khỏi gian phòng, đem đầu thò vào nói:
- Thối cô gia, người ta mới sẽ không để ý đến ngươi... A! Thỏ thỏ! Thỏ thỏ!
Nói xong, lập tức lại chạy vào gian phòng, mặt mũi tràn đầy kích động nói:
- Cô gia, thật muốn đưa thỏ thỏ cho ta sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên là thật.
Nói rồi nhét con thỏ vào trong ngực của nàng, lập tức ôm nàng, đi tới giường.
Sắc mặt Bách Linh đột biến:
- Cô gia, ngươi muốn làm gì? Thả người ta xuống...
Lạc Thanh Chu đi đến bên giường, đặt nàng lên giường nói:
- Không làm gì, chúng ta cùng nhau chơi đùa thỏ thỏ một lát.
Bách Linh lập tức ô ô nói:
- Không muốn, người ta muốn một người chơi thỏ thỏ, mới không muốn cùng chơi đùa với cô gia.
Lạc Thanh Chu nói:
- Có thể, vậy ngươi đem thuốc cho ta.
Bách Linh ôm bé thỏ trắng lông xù trong ngực, nằm ở trên giường, chớp chớp mắt to nói:
- Thuốc gì? Thuốc phát sốt à? Cô gia ngã bệnh sao?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, đi qua khóa cửa phòng, đi đến bên giường, một mặt uy hiếp nói:
- Có cho hay không?
Thân thể Bách Linh lập tức lộn một vòng, lăn đến giữa giường, chui vào trong chăn, cuộn thành một đoàn, ở trong chăn nói:
- Cô gia, nam nữ thụ thụ bất thân, nếu ngươi dám leo lên giường của người ta, hừ, người ta sẽ đi nói cho đại tiểu thư, nhị tiểu thư, phu nhân cùng Thiền Thiền, để cô gia ăn... A.
- Cô gia, sai rồi... Đây là thỏ thỏ của người ta, ngô...
Trong phòng rất nhanh an tĩnh lại.
Hơn mười phút sau.
Lạc Thanh Chu nhét thuốc vào trong tay áo rộng rãi, lau lau miệng, ra khỏi gian phòng.
Trên giường, một bé thỏ trắng lông xù đang lộ ra vẻ mặt mờ mịt buông thõng đầu, nhìn nhân loại kỳ quái mái tóc lộn xộn nằm ở trên giường không nhúc nhích.