Phương đông dần dần trắng, ánh trăng hơi yếu.
Lúc Lạc Thanh Chu đi vào Tây Hồ, Tây Hồ trước đó còn đao quang kiếm ảnh nổi sóng chập trùng, đã khôi phục lại bình tĩnh.
Lúc Lạc Thanh Chu xuất hiện, nàng lập tức xoay người lại, lập tức kinh hỉ nói:
- Ca ca!
Lạc Thanh Chu bay xuống bên trên lầu các, nhìn nàng một cái, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ đâu?
Thân ảnh màu đỏ lập tức mất hứng nói:
- Đã lâu như vậy không có gặp, làm sao ca ca vừa thấy người ta đã hỏi sư tỷ, không hỏi xem người bây giờ ta như thế nào à?
Ánh mắt Lạc Thanh Chu nhìn về phía bụi sen, hỏi:
- Tiểu Nguyệt, ngươi gần đây trải qua như thế nào?
- Ca ca, muội muội... Ai, ca ca, ngươi đi đâu?
Thân ảnh màu đỏ trì trệ xuống, tức giận đến dậm chân:
- Ca ca thúi, ngươi quá khiến người ta đau lòng, ngay cả lời nói qua loa cũng không nguyện ý sao?
Nói xong, cũng đi theo, nói:
- Ca ca, sư tỷ không ở nơi này đâu, nơi này chỉ có hảo muội muội của ngươi. Đúng rồi, ngoại trừ hảo muội muội của ngươi, đáy hồ còn có…
Còn chưa nói xong, nàng đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh màu xanh nhạt đang đứng bên trong bụi hoa sen phía dưới.
Nước xanh phụ trợ, áo trắng như tuyết, tay áo bồng bềnh, tiên tư mờ mịt, không phải nha đầu kia thì là ai?
Lạc thanh Chu bay xuống, đứng ở đối diện thân ảnh kia, nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ngươi vẫn ở trong đây à?
Nguyệt tỷ tỷ không nói gì.
Thân ảnh màu đỏ rơi xuống nói:
- Ca ca, sư tỷ gạt người! Vừa rồi nàng căn bản cũng không có ở chỗ này, ta căn bản cũng không có thấy được nàng.
Lạc Thanh Chu quay đầu nói:
- Nguyệt tỷ tỷ căn bản không có nói chuyện, làm sao gạt người? Tiểu Nguyệt, không thể nói chuyện như thế với nguyệt tỷ tỷ.
Thân ảnh màu đỏ nhất thời cả giận nói:
- Ca ca, muội muội mang vớ lưới cho ngươi đây.
Lạc Thanh Chu lập tức nghiêm mặt nói:
- Cái gì vớ lưới? Ta không muốn vớ lưới, ta muốn vớ lưới của ngươi làm gì? Ngươi đừng ở trước mặt Nguyệt tỷ tỷ nói hươu nói vượn, nếu không lần sau ta không cho ngươi đến đây nữa.
Thân ảnh màu đỏ đành phải ủy khuất ngậm miệng lại.
Thân ảnh xanh nhạt nhìn nàng một cái, ở sâu trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, dừng một chút, thản nhiên mở miệng nói:
- Ngươi vừa rồi chiến đấu với nàng kia, ta đều thấy được.
Thân ảnh màu đỏ nghe xong, lập tức giận nói:
- Vậy sư tỷ làm sao không xuất thủ giúp ta? Ta kém chút đã đánh thắng nàng.
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, vừa muốn trả lời, nước hồ bên cạnh đột nhiên ‘Hoa’ một tiếng, một thân ảnh đi ra.
Một thiếu nữ quỷ dị người mặc váy đen, chân ngọc tuyết trắng trần trụi, mi tâm điểm ấn ký đỏ tươi, đột nhiên rơi vào sau lưng thân ảnh xanh nhạt, hai con ngươi từ lục biến thành đen, giọng lạnh lùng nói:
- Bởi vì nàng là tỷ tỷ của ta, ta là muội muội của nàng.
Thân ảnh màu đỏ mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: - ???
Lạc Thanh Chu nhìn thiếu nữ váy đen trước mắt, ngẩn người, đưa mắt nhìn về phía chân ngọc tuyết trắng trần trụi dưới váy nàng, trên mắt cá một chân ngọc trong đó đã buộc một sợi dây đỏ quen thuộc, trên giây đỏ buộc một cái linh đang...
Là nàng?
Trong lòng Lạc Thanh Chu thất kinh.
Thân ảnh màu đỏ ở một bên đột nhiên nói:
- Ca ca, ngươi nhìn chằm chằm chân của nàng làm gì? Chân của nàng rất trắng hả? Chân của muội muội cũng rất trắng đây.
Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, lại nhìn thiếu nữ váy đen một chút, do dự một chút nói:
- Nguyệt tỷ tỷ, ta gặp qua nàng.
Lập tức lại nhìn về phía thiếu nữ váy đen kia, nói:
- Nàng hẳn là cũng gặp qua ta.
Nói như vậy, Nguyệt tỷ tỷ cũng biết thân phận chân thật của hắn rồi?
Thiếu nữ váy đen cười nhạt một tiếng, nói:
- Công tử, ta đương nhiên gặp qua ngươi. Ngươi mỗi đêm đều đến Tây Hồ kể chuyện xưa cho tỷ tỷ, ta đều ở đây.
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, nói:
- Ta nói không phải ban đêm.
Thiếu nữ váy đen cười nói:
- Không phải buổi tối, vậy công tử khẳng định nhận lầm. Ta là Yêu tộc, trốn ở Tây Hồ đã trăm năm, ban ngày chưa hề hiện thân qua.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không nói gì thêm.
Sau một lúc lâu, hắn mới nói:
- Chắc là ta nhận lầm đi.
Thân ảnh màu đỏ mở miệng hỏi:
- Sư tỷ, nếu nàng là Yêu tộc, thế nào lại là muội muội của ngươi? Ngươi chừng nào thì có một người muội muội như thế, ta làm sao không biết?
Thân ảnh xanh nhạt trầm mặc một chút, nói:
- Vừa thu.
Thân ảnh màu đỏ sửng sốt một chút, khó hiểu nói:
- Ngươi thu một Yêu tộc làm muội muội, là muốn đối địch với Đại Viêm sao?
Thiếu nữ váy đen đột nhiên hừ lạnh nói:
- Ngươi dựa vào cái gì thì nói Yêu tộc là sẽ làm hại bách tính Đại Viêm? Ta ở Tây Hồ này trăm năm, chưa hề hại qua một người tốt, ngược lại giúp Đại Viêm các ngươi xử lý qua một chút bại hoại.