Đao tỷ cười nhạo một tiếng, mặt mũi tràn đầy mỉa mai:
- Chớ tự mình đa tình, ngươi là người có vợ, mà ngươi còn là cái đồ biến thái, ngươi cảm thấy ta đói khát như vậy sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Rất có thể nha.
- Hứ!
Hai người tiếp tục đi đến phía trước.
Rất nhanh, đi tới một trạch viện cánh cửa chính đang đóng chặt, tường vây cao thâm.
Trước cửa không tiêu chí gì, trên cửa cũng không có bảng hiệu.
- Đúng rồi Sở Phi Dương, chờ một lúc không thể nói ngươi là người ở rể, càng không thể nói ngươi đã thành thân, nói ngươi là độc thân, trong nhà đã không có những người khác, biết không? Nếu không dựa theo quy định, tông môn sẽ phái người xem xét tình huống gia đình của ngươi, mà còn muốn ngươi viết ra hết tên thành viên trong gia đình...
Đợi đến khi đi tới cửa phủ, Đao tỷ vội vàng lại dặn dò vài câu.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu.
Đao tỷ cẩn thận nghĩ nghĩ, thấy nên dặn dò đều dặn dò, lúc này mới tiến lên gõ cửa nói:
- Mở cửa, là ta, Đao Linh!
Sau một lúc lâu.
Cửa chính mới ‘Kẹt kẹt’ một tiếng mở ra.
Một thiếu nữ người mặc trang phục màu đen, bộ dáng phổ thông thò đầu ra, mặt tươi cười nói:
- Đao sư tỷ hôm nay làm sao tới sớm như vậy?
Lập tức thấy được thiếu niên sau lưng nàng, sửng sốt một chút, vội vàng mở ra toàn bộ cửa chính, thấp giọng nói:
- Đao sư tỷ, người này chính là sư đệ mới của chúng ta?
Đao tỷ nhẹ gật đầu, giới thiệu nói:
- Sở Phi Dương.
Sau đó chỉ vào thiếu nữ kia nói:
- Nhiếp Vân Dung, ngươi cần gọi sư tỷ.
Lạc Thanh Chu vội vàng chắp tay chào:
- Nhiếp sư tỷ.
Nhiếp Vân Dung nở nụ cười nói:
- Sở sư đệ không cần khách khí, mau vào, sư phụ vừa rồi còn nhắc đến ngươi, nói ngươi hôm nay có thể sẽ tới.
Lạc Thanh Chu đi theo sau lưng Đao tỷ tiến vào cửa chính.
Nhiếp Vân Dung lại đóng lại cửa chính, trực tiếp chốt cửa.
Bên trong tiền viện bày đầy người gỗ, bao cát, cọc gỗ các loại dùng cho luyện võ, hai tên nam tử ở trần đang đổ mồ hôi như mưa luyện quyền.
Đao tỷ chào hỏi hai người, thấp giọng nói:
- Đây là Phùng sư huynh và Trương sư huynh.
Lạc Thanh Chu chắp tay với hai người.
Một người trong đó khoát tay nói:
- Đi trước gặp sư phụ đi, sư phụ đang chờ ở trong phòng.
Lạc Thanh Chu gặp sân bãi tiền viện không phải quá lớn, nhưng phía sau cũng loáng thoáng truyền đến một trận ‘Phanh phanh’ âm thanh, hiển nhiên còn có chỗ luyện võ khác.
Đao tỷ mang theo hắn xuyên qua hành lang, đi tới một gian phòng nhỏ bên cạnh, tiến lên gõ cửa nói:
- Sư phụ, là ta, Đao Linh.
Tiếng nói chuyện bên trong, ngừng lại.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng mở ra.
Một nam tử thanh niên dáng người cao gầy từ trong nhà đi ra, nhìn hai người một chút, trên mặt còn mang theo vẻ kích động, cười nói:
- Đao sư muội, mau vào đi thôi.
Hắn chỉ khẽ gật đầu với Lạc Thanh Chu, cũng không nói chuyện, bước nhanh rời đi.
Đao tỷ thấp giọng nói:
- Vị kia là Hà sư huynh, sắp đột phá Võ Sư hậu kỳ.
Vừa dứt lời, trong phòng truyền đến một giọng nói trong trẻo:
- Hà sư huynh ngươi hôm qua đã đột phá.
Đao tỷ sửng sốt một chút, quay đầu, lại nhìn bóng lưng thanh niên nam tử kia một chút, mới mang theo Lạc Thanh Chu vào phòng.
Trong phòng, trên ghế chủ vị, một lão giả người mặc áo bào xanh, dáng người gầy gò đang ngồi, trong tay đang cầm một ấm trà, đang uống nước trà.
Người này chính là Trưởng lão Lăng Tiêu tông - Tôn Giang.
Đao tỷ vội vàng tiến lên nói:
- Sư phụ, ta dẫn Sở Phi Dương đến.
Lạc Thanh Chu vội vàng khom người cúi đầu chào.
- Xin ra mắt tiền bối.
Tôn Giang híp mắt, nhìn chằm chằm hắn nhìn từ trên xuống dưới, sau một lúc lâu, mới nói:
- Nghe Linh nhi nói, ngươi bây giờ là Võ Sư sơ kỳ, thật sao?
Đao tỷ vội vàng nói:
- Sư phụ, Sở Phi Dương hiện tại đã đột phá đến Võ Sư trung kỳ. Ta và hắn có một đoạn thời gian không gặp, cho nên cũng mới biết được.
- Ồ? Võ Sư trung kỳ rồi?
Tôn Giang nghe vậy, trên mặt lộ ra một vòng kinh ngạc, để ấm trà trong tay xuống, nhìn về phía thiếu niên trước mặt, nói:
- Đến, đến gần hơn để lão phu nhìn kỹ một chút.
Lạc Thanh Chu khom người đi đến chỗ gần.
- Oanh!
Ai ngờ Tôn Giang đột nhiên ra một quyền đánh về phía ngực hắn.
Lạc Thanh Chu nhanh chóng giao hai tay cản lại chỗ lồng ngực, ‘Phanh’ một tiếng chặn nắm đấm của đối phương, thân thể lại đột nhiên chấn động, ‘Vụt vụt vụt’ lui về sau hơn mười bước, một mực thối lui đến góc tường sau lưng mới đứng vững vàng thân thể.
Đồng thời, hai cánh tay chỗ tiếp quyền có chút run lên.
Thực lực lão giả này quả nhiên không thể coi thường, ngồi đó tiện tay đánh một quyền đã có loại uy lực này.
- Không tệ, từ khí tức ba động đến xem, đích thật là đã đến Võ Sư trung kỳ.
Tôn Giang thỏa mãn nhẹ gật đầu, chậm rãi nói: