Lạc Thanh Chu nhìn nàng, trong lòng đột nhiên có cỗ dự cảm bất thường.
Đao tỷ nói:
- Ngươi đi bái sư tu luyện, cần giao tiền. Lần đầu tiên cần giao hai mươi vạn kim tệ, sau đó mỗi tháng cần đưa đến phân đà một con trung giai yêu thú, hết thảy muốn tiếp tục một năm. Một năm sau, ngươi cái gì đều không cần giao, nếu như đến lúc đó ngươi đã đột phá đến cảnh giới Đại Võ Sư, sẽ được tông môn ủng hộ tất cả tài nguyên tu luyện.
Lạc Thanh Chu nghe xong, giật mình nói:
- Hai mươi vạn kim tệ? Mỗi tháng còn cần giao một con trung giai yêu thú?
Đao tỷ nói:
- Mỗi người Võ Sư mới gia nhập đều là như thế, bởi vì ai cũng không thể cam đoan, các ngươi có thể tu luyện xong liền chạy hay không. Một năm sau, trên người của các ngươi đã có lạc ấn Lăng Tiêu tông, đến lúc đó nếu như các ngươi phản bội sư môn, những tông môn khác và võ giả đều sẽ biết, các ngươi sẽ không đất dung thân trên khắp Đại Viêm.
- Đối với Võ Sư mà nói, mỗi tháng một con trung giai yêu thú, cũng không quá khó khăn, vạn nhất bắt không được, giao kim tệ cũng có thể.
- Sở Phi Dương, tông môn cung cấp chỗ tu luyện cho các ngươi, cung cấp sư phụ dạy bảo cho các ngươi, trả lại cung cấp công pháp và dược thủy cho các ngươi, sẽ còn tổ chức các ngươi ra ngoài thí luyện kiếm tiền, thậm chí còn có thể mang các ngươi đi đến những tông môn khác tỷ thí, dương danh lập vạn vân vân. Cho nên chút hao tổn ấy ta cảm thấy đáng giá.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Nghe Đao tỷ nói kiểu này, hoàn toàn chính xác rất đáng được. Bất quá Đao tỷ, bây giờ toàn thân cao thấp ta, hết thảy cũng chỉ có mười bảy vạn kim tệ, lúc đầu có mười tám vạn, hôm qua còn đưa ngươi một vạn.
Đao tỷ rất hào phóng mà nói:
- Ta có thể cho ngươi mượn, bất quá phải có tiền lời. Ba vạn kim tệ, một tháng sau trả lại, ngươi đưa ta năm vạn.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vay nặng lãi?
Đao tỷ nhún vai, nói:
- Ngươi nếu không nguyện ý mượn, vậy tự mình nghĩ biện pháp chứ sao.
Lạc Thanh Chu nhịn không được nói:
- Đao tỷ hiện tại mới nói với ta, chính là thấy ta không cách nào đổi ý, nhất định phải tìm ngươi mượn, đúng hay không?
Đao tỷ cười nhạo nói:
- Ta lại không biết ngươi nghèo như vậy. Đường đường một Võ Sư trung kỳ, ngay cả hai mươi vạn kim tệ cũng không có? Cho dù không có kim tệ, cũng nên có mấy viên yêu đan chứ?
Lạc Thanh Chu nghe nàng nhắc đến yêu đan, lập tức nhớ tới mình còn giống như có một viên yêu đan.
Hắn vội vàng lấy ra khỏi túi trữ vật, đưa ra mà nói:
- Đao tỷ ngươi xem một chút, mai yêu đan này trị giá bao nhiêu tiền?
Đao tỷ tiếp trong tay, cẩn thận quan sát một chút, nói:
- Yêu đan phổ thông, nhiều nhất mười vạn kim tệ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Mười vạn là đủ rồi, Đao tỷ muốn không? Ta bán cho ngươi.
Đao tỷ lại giơ lên, hứng mặt trời nhìn một chút, nói:
- Ta cho ngươi tối đa chín vạn, ta con buôn ở giữa, còn muốn kiếm một chút giá chênh lệch.
Lạc Thanh Chu cười nói:
- Lần đầu tiên gặp con buôn thẳng thắn như thế, thành giao.
Đao tỷ cười nhìn hắn một cái, nói:
- Một vạn này coi như là lễ gặp mặt của ngươi dành cho sư tỷ đi.
Nói rồi, không khách khí chút nào thu vào, sau đó đưa tay ra nói:
- Lại cho ta mười một vạn kim tệ, chờ một lúc ta giúp ngươi giao.
Lạc Thanh Chu cũng không do dự, đếm mười một vạn kim tệ từ trong túi trữ vật, giao cho nàng.
Toàn thân cao thấp hắn hiện tại chỉ còn lại sáu vạn kim tệ.
Đối với một tên Võ Sư mà nói, hoàn toàn có chút khó coi, bất quá hắn sớm muộn gì cũng phải đi Vân Vụ sơn mạch ngắt lấy Cửu Diệp thảo, đến lúc đó săn giết mấy yêu thú là được.
Đương nhiên, có lẽ còn có thể nhặt được một chút kim tệ như lần trước.
Xuyên qua hẻm nhỏ, lại tiến vào một ngõ nhỏ khác.
Đao tỷ nói:
- Ngay ở phía trước.
Lập tức dừng bước, quay đầu nhìn hắn nói:
- Sở Phi Dương, ngươi gỡ mặt nạ xuống, để cho ta trước nhìn một chút.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Làm gì?
Đao tỷ cười híp mắt nói:
- Sáng sớm nhìn gương mặt Lạc giải nguyên anh tuấn một hồi, cảm giác tâm tình sẽ tốt hơn một chút.
- Nhàm chán.
Lạc Thanh Chu tiếp tục đi đến phía trước.
Đao tỷ bắt lại cánh tay của hắn, nói:
- Chỉ nhìn một chút!
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ, đành phải nhìn thoáng qua trước sau hẻm nhỏ, thấy không có người đi vào mới tháo xuống mặt nạ trên mặt.
- Chậc chậc, thật là dễ nhìn.
Đao tỷ nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của hắn, nhịn không được chậc chậc tán thưởng.
Lạc Thanh Chu lập tức lại đeo mặt nạ trở về.
Đao tỷ thở dài một hơi nói:
- Gương mặt đẹp mắt như vậy lại muốn che giấu, thật sự là phung phí của trời.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nhìn nàng nói:
- Đao tỷ sẽ không có ý đồ gì với ta đó chứ?