Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1016: Tiến cung, Trưởng công chúa (1)




Tựa như mặt biển bình tĩnh trước khi mưa bão tới, kì thực ở sâu trong trong lòng sớm đã sóng ngầm mãnh liệt.

Đợi tranh tài hôm nay xong, hắn cần nhanh chút rời đi, lại đi tìm Đao tỷ một lần, hỏi một chút tình huống tối hôm qua.

Nếu không phải từ đầu đến cuối trong lòng đều run sợ.

Xe ngựa rất nhanh vào nội thành, dừng lại trước cửa Đoan Vương phủ.

Trước cửa sớm đã có xe ngựa đang đậu.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ còn không có ra.

Lúc này, trời vừa tờ mờ sáng, mặc dù cửa cung đã mở, nhưng lúc này tiến cung vẫn quá sớm.

Hai người xuống xe ngựa, một trước một sau tiến vào trong phủ.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ mới vừa dậy, đang ăn sáng, nhìn rất hưng phấn, đang ríu ra ríu rít nói chuyện.

Nhìn thấy hai người vào cửa, nàng lập tức vui vẻ nói:

- Lạc Thanh Chu, không tệ, hôm nay không có trễ.

Nam Cung Khác cười nói:

- Mỹ Kiêu, Thanh Chu, ăn sáng không, tới ăn chút.

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Thập Bát thúc, chúng ta đã ăn rồi, không ăn.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ bưng một đĩa điểm tâm, đưa tới trước mặt hai người nói:

- Ăn mấy miếng đi, mẫu thân của ta tự mình làm, ăn rất ngon.

Nam Cung Mỹ Kiêu không có từ chối nữa, cầm một khối.

Lạc Thanh Chu vừa muốn đưa tay bắt lấy, Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên lại rụt đĩa trở về, hỏi:

- Rửa tay chưa?

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, nói:

- Đã rửa khi ở nhà.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ hừ một tiếng, nói:

- Đó chính là không có rửa chứ sao.

Nói rồi đưa một khối trong tay mà mình đã cắn cho hắn, nói:

- Ăn khối này.

Nam Cung Khác vội vàng giáo huấn:

- Tiểu Nhuỵ, không được vô lễ.

Miệng nhỏ Nam Cung Tiểu Nhuỵ hơi xụ xuống, quay đầu hỏi:

- Phụ vương, ngài đang hung hăng với ta sao?

Nam Cung Khác vội vàng cười rạng rỡ, nói:

- Không không không, phụ vương sao lại hung hăng với ngươi, ngươi đã cắn qua khối này, không thể đưa cho khách nhân. Mà ngươi là nữ hài tử, đồ ngươi đã cắn qua, phía trên có nước miếng của ngươi, không thể tùy tiện cho nam tử khác ăn.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ nghe vậy, suy nghĩ một chút, đột nhiên đem điểm tâm trong tay đưa cho hắn, nháy mắt to hỏi.

- Thế phụ vương, ta có thể cho ngài ăn không?

Nam Cung Khác lập tức thụ sủng nhược kinh, vội vàng cười rạng rỡ đưa tay ra nói:

- Đương nhiên có thể, ta là phụ vương của ngươi, không có chú ý chuyện kia.

Ai ngờ Nam Cung Tiểu Nhuỵ đột nhiên lại cầm trở về, một ngụm bỏ vào trong miệng của mình, phồng má bắt đầu nhai nuốt, một mặt hài hước nhìn hắn nói:

- Ngài đừng hòng, hừ.

Nam Cung Khác ngượng ngùng cười một tiếng, thu tay về, một chút cũng không có tức giận, ánh mắt vẫn như cũ cưng chiều nhìn nàng.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ lại cầm một khối hoàn chỉnh từ trong mâm đưa tới trước mặt Lạc Thanh Chu nói:

- Lạc Thanh Chu, ăn đi, hôm nay biểu hiện tốt một chút. Nếu ngươi biểu hiện tốt, về sau bản quận chúa có thể thừa dịp phụ vương ta không ở nhà, len lén đưa một nửa cái bánh mà ta đã ăn ban thưởng cho ngươi ăn, thấy được không?

Sắc mặt Nam Cung Khác cứng đờ.

Lạc Thanh Chu tiếp nhận điểm tâm, nói:

- Quận chúa, ta thích ăn cái hoàn chỉnh.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ cười hì hì nói:

- Không sao đâu, đến lúc đó ta cầm một khối hoàn chỉnh, liếm mấy cái rồi cho ngươi ăn.

Lạc Thanh Chu không có lại nói tiếp.

Nam Cung Khác nhịn không được nói:

- Tiểu Nhuỵ, Thanh Chu đã thành thân, hơn nữa còn là người ở rể.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ một mặt kỳ quái nhìn hắn nói:

- Phụ vương, ngài có ý tứ gì? Ngài không phải cho rằng ta thích gia hỏa này đó chứ?

Nam Cung cách xấu hổ cười nói:

- Không, phụ vương chỉ muốn nói tình huống hắn hiện tại cho ngươi nghe.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhếch miệng, nói:

- Ngày đó ngài trở về từ Kim Thiền tự đã nói cho ta biết. Ngài khen hắn đến thiên hoa loạn trụy, nói hắn vừa anh tuấn lại có tài hoa, về sau tiền đồ bất khả hạn lượng, nói lúc đầu chuẩn bị bắt trở lại làm đồng dưỡng phu cho ta, ngài...

Nam Cung Khác vội vàng ngắt lời:

- Tiểu Nhuỵ, thời gian đã không còn sớm, đi thôi, chúng ta tiến cung.

Lập tức cười ha ha nói với Lạc Thanh Chu.

- Thanh Chu, bản vương nói đùa, ngươi chớ để ở trong lòng.

Lúc này, sắc trời bên ngoài đã sáng.

Nam Cung Tiểu Nhuỵ nhìn thoáng qua, nói:

- Hoàn toàn đã không còn sớm, chúng ta đến sớm nhìn sân bãi, lại thương lượng chiến thuật một chút, đi thôi.

Một đoàn người lập tức vây quanh nàng đi ra cửa chính.

Lạc Thanh Chu cùng Nam Cung Mỹ Kiêu hai người vẫn như cũ ngồi xe ngựa của mình.

Không bao lâu.

Xe ngựa xuất phát, chạy vào trên đường thông đến hoàng thành.

Lạc Thanh Chu, Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi đối diện nhau, gặp nàng một mực lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, đành phải nhắm hai mắt lại.

Nam Cung Mỹ Kiêu nắm chặt nắm đấm, bờ môi giật giật, tựa hồ muốn nói điều gì, lại nhịn được.

Sau một lúc lâu, lạnh lùng cảnh cáo.