Bất quá từ hôm qua Thu nhi nhắc nhở, vấn đề cũng không lớn.
Nhưng người nào biết vị quận chúa này có phải cố ý lừa gạt Tần nhị tiểu thứ hay không, sau đó chuẩn bị cho hắn một kích trí mạng?
Lấy tính cách của đối phương cùng việc trước đó hắn tạo thành tổn thương và nhục nhã đối phương đến xem, rất có khả năng này.
Cho nên, hắn vẫn phải cẩn thận.
Chỉ có đêm nay đi hỏi Đao tỷ mới có thể chân chính an tâm.
Đi vào tiền viện, Tống Như Nguyệt và Tần Văn Chính sớm đã thức dậy.
Tống Như Nguyệt nấu cháo gạo, làm chút thức ăn và bánh bao, vội vàng nói:
- Mỹ Kiêu, ăn điểm tâm rồi đi, nếu không đến lúc đó không có khí lực đá bóng.
Nam Cung Mỹ Kiêu vội vàng đi đến cửa chính, nói:
- Dì, không ăn, sắp muộn, chờ một lúc trên đường nhiều người không dễ đi.
Lập tức lại quay đầu xụ mặt thúc giục.
- Lạc Thanh Chu, đi nhanh một chút.
Lạc Thanh Chu vốn chăm chú đi theo sau lưng nàng, đang giơ chân lên còn chưa đặt xuống đất, nghe vậy càng không dám lên tiếng.
Hai người bước nhanh ra phủ.
Tống Như Nguyệt nhìn một màn này, không khỏi thở dài nói:
- Lão gia, Mỹ Kiêu giống như chướng mắt Thanh Chu, từ khi bắt đầu đã xem thường hắn, không nghĩ tới bây giờ vẫn như vậy, hơn nữa thoạt nhìn giống như càng hung hơn với Thanh Chu. Đoán chừng vẫn cảm thấy Thanh Chu có xuất thân không tốt, lại là người ở rể, ai, đáng thương Thanh Chu.
Tần Văn Chính nhìn nàng một cái, không nói gì, bưng lên chén cháo, bắt đầu ăn.
Mộc di đánh xe ngựa dừng ở cửa ra vào.
Hai người lên xe, xe ngựa lập tức xuất phát, rất mau ra hẻm nhỏ, nhanh chóng chạy trên đường phố.
Lúc này trời còn chưa sáng.
Nhưng người bán hàng rong hai bên đường phố đã bắt đầu bày quầy bán hàng và thương phẩm.
Rất nhiều hẻm nhỏ đang bày các loại quà vặt.
Bánh rán và mùi cháo thơm bay đầy hẻm nhỏ.
Nhóm người làm việc sáng sớm đều đang vùi đầu ăn sáng.
Lạc Thanh Chu đang ngẩng đầu, nhìn cảnh sớm kinh đô ngoài cửa sổ, bắp chân đột nhiên bị người đá một cái, sau đó, một chân đột nhiên giẫm lên trên chân phải của hắn.
Âm thanh Nam Cung quận chúa lạnh lùng truyền đến:
- Nhìn ta!
- Làm gì?
Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, một mặt bình tĩnh xoay đầu lại.
Lập tức cúi đầu xuống, nhìn chân của nàng nói:
- Quận chúa giẫm lên chân ta là có ý gì?
Chân Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dùng thêm sức.
- Ngẩng đầu, nhìn con mắt bản quận chúa!
Nàng lần nữa lạnh giọng ra lệnh.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, nhìn về phía con mắt của nàng.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lẽo, đang muốn nói chuyện, mặt dây chuyền bên hông đột nhiên ‘Hoa’ một tiếng, sáng lên một vòng ánh sáng.
Lạc Thanh Chu lúc đầu đang theo dõi con ngươi của nàng, đột nhiên cảm thấy một cỗ ánh sáng chói mắt phản xạ đến, trong mắt lập tức nhói nhói một trận, cuống quít dời đi ánh mắt.
Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, sờ lên mặt dây chuyền bên hông, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Lập tức nhìn về phía hắn hỏi thăm.
- Ngươi thế nào?
Lạc Thanh Chu vội vàng nhìn về phía nàng, nghi ngờ nói:
- Cái gì thế này? Quận chúa bảo ta nhìn ngươi, là có lời gì muốn nói?
Quả nhiên là thổ hào, còn có pháp khí.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày, ngón tay vuốt ve bên trên mặt dây chuyền, ánh mắt nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, mới lạnh giọng mở miệng.
- Chuyện tối ngày hôm qua, chờ hôm nay đá bóng xong, ta mới hảo hảo tính sổ với ngươi. Lạc Thanh Chu, nói cho ta biết, ngươi có lòng tin không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Có. Bất quá quận chúa, chuyện tối hôm qua là chuyện gì, ta hình như đã quên.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm hồi lâu, mới nói:
- Không sao, ta nhớ kỹ là được rồi. Ta không muốn bởi vì chuyện tối hôm qua ảnh hưởng tâm tình hôm nay, chờ tranh tài xong, ngươi tự nhiên sẽ biết.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, chủ động nói:
- Quận chúa, ta chỉ nhớ ta tối hôm qua ở trong tiệm sách gặp được một người bạn, sau đó cùng nàng đi uống rượu, chuyện về sau đều quên. Ngươi cuối cùng tìm thấy ta sao?
Hai tay Nam Cung Mỹ Kiêu ôm ngực, nhắm mắt lại, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không tiếp tục để ý đến hắn.
Bất quá chân dài kia vẫn như cũ đưa ra.
Mà bàn chân thì vẫn như cũ giẫm lên chân của hắn.
Lạc Thanh Chu giống như đã quên đi chuyện này, nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên hô:
- Vôi nữ hiệp?
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ nhắm hai mắt, không nhúc nhích, giống như không có nghe thấy.
Trong lòng Lạc Thanh Chu âm thầm suy đoán: ‘Nếu như vị đại tiểu thư này thật biết hắn chính là Sở Phi Dương, như vậy khi hắn hô lên danh xưng này, nàng tuyệt đối sẽ không thờ ơ.’
Xem ra, nàng còn chưa biết.
Bất quá đến cùng có tìm được Đao tỷ hay không, còn rất khó nói.
Đương nhiên, cũng có khả năng, nàng đã biết, giờ phút này trong lòng đang hiện ra các loại thủ đoạn trả thù tàn nhẫn nhất, trên mặt bình tĩnh, thật ra chỉ đang ngụy trang.