Nhà Lao Chi Vương

Chương 247: Chương 247




Trong phòng tập Judo, Lý Thế Vinh lần nữa tập trung tinh thần, Tiêu Chấn Long vào những người khác lặng lẽ rời khỏi phòng tập Judo, ở hành lang bên ngoài phòng tập Judo đợi Lý Thế Vinh.



“Anh Vinh, sao anh ấy lại vị thương nặng như thế, lại còn cố gắng như vậy?” Trương Anh Tú lo lắng nói.



Tiêu Chấn Long rút điếu thuốc trong tay ra, ngón tay gạt tàn thuốc ra xa, nhìn tàn thuốc bay theo vòng cung rồi chậm rãi nói: “Trận chiến này của Lý Thế Vinh chỉ là trận chiến nhỏ, trận chiến lớn thật sự sắp bẳt đầu rồi.





Trương Anh Tú hỏi một đầng Tiêu Chấn Long trả lời một nẻo, biết rằng Tiêu Chấn Long căn bản không lo cho Lý Thế Vinh mà điều anh lo láng là trận chiến lớn sắp xảy ra.



Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Chấn Long, Trương Anh Tú biết trận chiến lớn mà Tiêu Chấn Long nói nhất định là trận chiến trước nay chưa từng có.



Quả nhiên, mười phút sau, Lý Thế Vinh toàn thân đầy máu bước ra khỏi phòng tập Judo, trong tay vẫn cầm Chiến Lang yêu quý của anh ấy.



“Vất vả rồi! vẫn ổn chứ?” Tiêu Chấn Long hỏi.



Lý Thế Vinh gật đầu với Tiêu Chấn Long, tỏ ý rằng vẫn ổn.



‘Trương Anh Tú, lập tức đưa Lý Thế Vinh đi băng bó vết thương, đồng thời thông báo cho quân Cờ Đen cấp một phòng bị, ban đêm cử thêm người đi tuần tra.





” Tiêu Chấn Long ra lệnh.



“Rõ!” Trương Anh Tú Trương Bá Chính hùng hố nhận lệnh.



Sau đó năm trăm quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long bắt đầu gấp rút chuẩn bị, mặc dù tất cả quân Cờ Đen không biết trận chiến lớn thật sự khi nào bát đầu, nhưng tất cả đều biết thử thách thật sự của quân Cờ Đen Nam Thiên sắp bắt đầu rồi.



Khách sạn, phòng của Tiêu Chấn Long.



‘Tinh hình ớ nhà thế nào?”

“Mọi thứ đều tốt! Đại ca, anh yên tâm!”

“Còn Đảng dân chủ Tiến bộ thì sao?”

‘Tất cả vẫn đang thuận lợi, chỉ cần một bước chân nữa là đến cửa!”

‘Tốt! Kéo dài thêm, hiểu ý tôi chú?”


“Hiếu! Đại ca, anh yên tâm, tôi biết phải làm như thế nào! Tinh hình ờ Nhật Bản như thế nào?”

“Trận chiến lớn sắp xảy ra!1

“Vậy tôi sẽ cử thêm người qua đó!’

“Không căn! Thuyền lớn quá không dễ quay đầu, chưa kế tình hình ở nhà còn nhiều phức tạp.





Tôi xử lý được.





“Vậy đại ca giữ gìn sức khỏe, chúng tôi ờ nhà đợi anh về!”


“Yên tâm! Tôi sẽ trở về!”

Tiêu Chấn Long đặt điện thoại xuống, bước đến cửa sổ phía trước trong phòng, mở rèm cửa nhìn ra ngoài, lại chỉ nhìn thấy một màn đêm đen tối, không chút ánh sáng nào…

Mười quân Cờ Đen ờ bên, tôi dám lao lên núi đao xuống biến lửa.



Trăm quân Cờ Đen ở cạnh, tôi có thế đối phó với mọi cuộc truy sát.



Nám nghìn quân Cờ Đen, tôi dám đánh gục bất kỳ băng đảng phản động nào.



Mười nghìn quân Cờ Đen trong tay, tôi dám lật đố chính quyền nhà nước.



– Lời Tièu Chấn Long –

Gió lạnh thỉnh thoảng thổi những bông tuyết còn sót lại trên mặt đất, xoáy vài vòng dưới chân rồi bay đi, tình cờ bay lên góc áo vài người đi tới đi lui ở trên đường lớn ngoài ngoại ô trong nửa đêm lạnh giá buốt.



Có lẽ không nên dùng một vài người đế hình dung, nên dùng một nhóm người hoặc một băng nhóm sẽ thích hợp hơn.



Nhưng không cỏ ai đứng ở bên ngoài khách sạn ngoại ô này, lúc nhìn trước khách sạn có một nhóm người sẽ thấy rằng từ ngữ ‘mơ hồ’ cũng không thể hình dung hết tất cả mọi thứ.



Đây không còn là một nhóm người, mà là hàng ngàn hàng vạn người.



.