Nhà Lao Chi Vương

Chương 213: Chương 213




‘Được! Tôi chờ điện thoại của ông!” Nói xong, Lưu Minh Nghĩa bước ra khỏi văn phòng cúa Tống Thanh Tùng.

Nhìn bóng dáng Lưu Minh Nghĩa rời đi, Tống Thanh Tùng thầm nghĩ trong lòng, có lẽ chỉ có như vậy mới đáng để tôi tôn trọng, nếu cậu ta thật sự làm ngư ỏng đâc lợi, như vậy cậu ta sẽ không là Lưu Minh Nghĩa.



Nghĩ đến đây, Tổng Thanh Tùng cầm lấy điện thoại đánh gọi ra ngoài…

Hai giờ sau, Lưu Minh Nghĩa trở lại phòng bệnh của lão Băng.



Vừa mới tiến vào phòng bệnh lập tức bị các bị vây quanh ở giữa, hỏi này hỏi kia.



Lưu Minh Nghĩa đứng giữa đám người không nói được một lời, nhìn thấy mọi người vây quanh đều lộ vẻ mặt ngưng trọng, cậu ta chỉ nói ba chữ “Chờ điện thoại!” Sau đó ngồi trở lại sô pha, nhắm mát dưỡng thần.



Dù sao trận đấu văn không thấy khỏi thuốc súng cùng với Tống Thanh Tùng vừa rồi hao phí rất nhiều tinh lực, trong thời gian ngán

ngủi lại có cảm giác hư thoát.



Mọi người thấy Lưu Minh Nghĩa không đế ý đến bọn họ lập tức muốn xông tới.



Phiêu Tuyết ở phía sau không nhìn được, khẽ quát: “Các người có thê’ đê’ Minh Nghĩa nghi ngơi một lúc hay không? Không phái cậu ta nói đang đợi điện thoại hay sao? Tai trên đầu các người dùng đế ăn cơm à?”

Tuy rầng Phiêu Tuyết không biết Lưu Minh Nghĩa đi gặp ai, nói cái gì, nhưng từ khuôn mặt mỏi mệt của Lưu Minh Nghĩa cỏ thế phán đoán ra sự khỏ khăn và nguy hiếm của việc này, cho nén cô ấy đã lên tiếng giải vây cho Lưu Minh Nghĩa.



Mặc dù Lưu Minh Nghĩa đã nhâm mẳt lại, nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Phiêu Tuyết, khóe miệng mỉm cười, xem như cảm ơn Phiêu Tuyết.

Mọi người nghe thấy tiếng quát của Phiêu Tuyết, đều tính táo lại trở về chổ ngồi của mình, trong chốc lát phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng hít thở của mổi người.



Lão Băng nầm trên giường bệnh cũng từ từ nhám mát lại, tất cả mọi người ở trong phòng bệnh đêu yên lặng chờ đợi điện thoại trong lời nói của Minh Nghĩa.



Không biết trôi qua bao lâu, có lẽ là một giờ, có lẽ là hai giờ, tóm lại khi mọi người bừng tỉnh vì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mọi người phát hiện trời đã tối rồi.

Nghe tiếng điện thoại của mình, Lưu Minh Nghĩa đứng dậy khỏi sô pha như phản xạ có điều kiện.



Có lẽ là do ngồi quá lâu, đột nhiên đứng dậy làm cho khí huyết của Lưu Minh Nghĩa không lưu thông kịp, Lưu Minh Nghĩa đột nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, cả người lắc lư rồi ngã xuống.



Ngay lúc đó, thân thể của Lưu Minh Nghĩa được Dương Tuấn Phương ờ bẽn cạnh đỡ lây, một lát sau, Lưu Minh Nghĩa thích ứng lại mới nghe điện thoại.

’Alo! Xin chào!”

‘Là tôi! Tống Thanh Tùng!”

‘Chào bí thư Tống!”

‘Cỏ thế làm được, nhưng một nghìn người quá nhiều, nhiều nhất năm trăm người!”

‘Có thể!”

‘Cậu có biết sân bay ở Nhật Bản đã tạm thời đóng cửa bởi vì tuyết lớn hay chưa?”

‘Biết! Ba ngày sau khôi phục!”

‘Tốt lắm, ba ngày nữa sẽ có chuyến bay tới Tokyo! Chúc các cậu may mắn!”

Nói xong, Tống Thanh Tùng lập tức cúp điện thoại.



Nghe điện thoại xong, Lưu Minh Nghĩa thở dài một hơi, nói với các anh em trong phòng: “Phiền hai anh Trương Anh Tú và Trương Bá Chính còn cả Phiêu Tuyết dần bốn trăm Quân Cờ Đen được lựa chọn kĩ càng, cùng với một trăm đội viên của vệ đội Nam Thiên ba ngày sau xuất phát bay đến Tokyo.”

‘Vì sao chỉ có năm trăm người?’ Dương Tuấn Phương nghe thấy lời nói cúa Lưu Minh Nghĩa lập tức rống to: “Vì sao đế cho đám người lão Trương đi mà không cho tôi đi? Không được, tôi cũng phải đi!”

‘Đúng! Văn Võ Đường chúng tôi cũng phái đi!” Đại Xa cũng hô.

Người duy nhất không nói gì chính là hai anh em Lưu Hoàng Tây, không phải không có thực lực, mà là không muốn làm mọi

chuyện rắc rối hơn.



Lưu Hoàng Tây hiểu rất rõ tính cách của Lưu Minh Nghĩa, mổi một kết luận cũng không phải là nói chơi, một khi nói ra thì tuyệt đối không có khả năng thay đổi.

Đối mặt với khí thế hung hãn của đám người Dương Tuấn Phương, trong mát Lưu Minh Nghĩa chợt lóe lẽn vẻ lạnh lùng, giọng điệu bình thản lại ấn chứa uy nghiêm, nói: “Các người muốn đi cũng được, nếu có bản lĩnh từ nơi này bơi qua Nhật Bản, tôi không ngăn cản các người.



Nhưng nếu các người không làm được thì phải tuân theo sắp xếp của tôi!”

‘Dựa vào đâu phải tuân theo… Sáp xếp … Của cậu!” Lúc đầu Dương Tuấn Phương hét lên những lời này, lời vừa nói ra đã cảm thấy không thích hợp, nhưng lời đã nói ra, cũng không có cách nào dừng lại.



Tuy rằng những lời này của Dương Tuấn Phương được nói một cách đứt quãng, hơn nữa càng ngày càng nhỏ.



Nhưng mọi người đều nghe thấy, cho nên nói xong những lời này, bầu không khí trong phòng bệnh lập tức trớ nên khấn trương, tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực giảm xuống đột ngột.

Nghe thấy lời nói của Dương Tuấn Phương, Lưu Minh Nghĩa mỉm cười, không nói gì.



Nhưng Phiêu Tuyết lại nhận thấy rõ ràng nắm tay phía sau Lưu Minh Nghĩa đột nhiên siết chặt, gân xanh trên nắm tay nối lên, hiển nhiên Lưu Minh Nghĩa đang cực kỳ tức giận, nhưng vé mặt lại có vẻ thoải mái lạ thưởng.

Phiêu Tuyết thầm nghĩ không ốn, nếu cứ tiếp tục như vậy mà nói thì mọi chuyện nhất định sẽ căng lên, lúc này giữa các anh em không thế xảy ra nội chiến.



Cho nên cô ấy lập tức nhảy ra, máng Dương Tuấn Phương một trận: “Dương Tuấn Phương, miệng anh ăn phân có phải hay không? Đại ca từng nói anh ấy không có mặt, tất cả đều do Minh Nghĩa làm chủ! Ngay cả lời nói của đại ca mà anh cũng không nghe? Anh muốn tạo phán à?”

Thậm chí Dương Tuấn Phương không dám hô, các anh em cũng máng Dương Tuấn Phương cùng với Phiêu Tuyết.



Sau đó Phiêu Tuyết đến bên người Lưu Minh Nghĩa nói: “Tha thứ cái miệng rộng này của Dương Tuấn Phương, anh ta chỉ là miệng nói bô bô nhưng không xấu bụng.”

Lưu Minh Nghĩa gật đầu với Phiêu Tuyết một cái, xem như đồng ý rồi, sau đó trầm giọng nói: “Phiền hai anh Trương mau chóng chọn lựa nhân sự, việc này không nên chậm trề.



Ba ngày sau bổn trăm Quân Cờ Đen được chọn lựa nhất định phải có thế lấy một đánh mười, lấy một đánh trăm, nếu không mọi việc sẽ rác rối.”

Bước nhạc đệm nho nhỏ trong phòng bệnh này cứ như vậy hữu kinh vô hiếm trôi qua, Lưu Minh Nghĩa cũng không tỏ ra tức giận đối với những lời Dương Tuấn Phương nói, nhưng cũng không đê’ cho những người khác đoán được trong lòng cậu ta rốt cuộc nghĩ đến cái gì.



Nhưng có một điểm mà các anh em lại tin phục, nếu Tiêu Chấn Long mất đi, chỉ có một mình Lưu Minh Nghĩa có khả năng nói tốt nhất ờ trong tập đoàn Nam Thiên, cũng chỉ có một mình Lưu Minh Nghĩa dám điều động người của các đường khấu khi Tiêu Chấn Long không có mặt, hơn nữa không bị hạn chế.

Thời gian không còn nhiều lầm, chỉ còn ba ngày nữa.

Rốt cuộc đại ca có thế an toàn vượt qua ba ngày này ở Nhật Bản hay không? Lưu Minh Nghĩa nhíu mày đứng ở phía trước cửa số nhìn đường phố tiêu điều bên ngoài, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ lo láng …

“Anh Long, anh ta tắt thở rồi!” Sau khi Hỏa Phượng dùng tay kiếm tra hơi thở của người Nhật Bản đang nằm trên đất thì quay ra báo cáo với Tiêu Chấn Long.

“Rất có khí phách đấy, có ít người Nhật Bản dám làm như vậy.” Tiêu Chấn Long cười nhạo nói.

Hỏa Phượng hơi mỉm cười, kiếm tra vết thương trên người người Nhật Bản kia, nói: “Chỉ sợ không phải có khí phách gì đâu, hình như do ra tay quá nặng nên anh ta không kịp nói gì thì phải? Hử! Hấc Long?”

Nghe thấy Hỏa Phượng nói vậy, Tiêu Chấn Long liếc mắt nhìn về phía đội trưởng Hắc Long, Hắc Long vuốt gáy cười chột dạ nói: “Ra tay nhanh quá nên không dừng lại kịp.”

Tiêu Chấn Long nhìn đám thiết vệ mà có cảm giác hận không thê’ rèn sẳt thành thép, khấu cung của người này rất quan trọng đổi với phe mình.



Tiêu Chấn Long không biết là nên mắng bọn họ hay nên khen bọn họ làm tốt, chỉ biết dở khóc dớ cười.



Nhìn thấy bộ dạng đại ca Tiêu Chấn Long, đội trường Hác Long lập tức báo cáo: “Đại ca, thật ra không phái không thu hoạch được gì! Anh nhìn chỗ này đi.” Đội trường Hắc Long vén chỗ cánh tay áo của người Nhật Bản đang nằm trên mặt đâ’t lên, ờ gần bả vai của anh ta có thể nhìn thấy một loại ký hiệu gần giống hình thoi.



Tiêu Chấn Long chỉ vào ký hiệu hỏi: “Đây là ký hiệu gì?”

Sác mặt đội trường Hác Long nghiêm trọng nói: “Nhật Bản Yamaguchi-gumi!”

“Yamaguchi-guml?” Trong đầu Tiêu Chấn Long đả từng nghe

thấy tên của băng đảng huyền thoại này, anh lập tức sững sờ.



Anh không ngờ Yamaguchi-gumi lại đến nhanh như thế, vẫn khó chơi như trước.

“Xem ra chúng ta không chạy thoát được rồi!” Hỏa Phượng cười nói.



Biếu cảm ung dung của Hỏa Phượng như thế cho dù ở bất cứ lúc nào hay bất cứ nguy cơ nào xảy ra cũng không thê’ khiến cô ấy sợ hãi: “Sớm muộn gì bọn họ cũng giết đến đây thôi, không chừng là ngay đêm nay đấy.”

Tiêu Chấn Long biết lời Hóa Phượng nói không phải chỉ là bâng quơ cho có, đội quân tiền tiêu đã tới rồi thì có lẽ số quân phía sau cũng cách đây không bao xa nữa.



Tiêu Chấn Long lập tức ra lệnh cho các thiết vệ thu súng chuẩn bị rút lui.

“Đại ca, còn người này thì sao?” Hắc Long chỉ vào người Nhật Bản nằm trên mặt đất đã chết từ lâu.

“Rác rưởi, đương nhiên phải vứt vào thùng rác!” Tiêu Chấn Long tức giận nói.

Hác Long tự nhiên bị ăn máng, lập tức sai cấp dưới nhấc người Nhật Bản này lên vứt ra thùng rác ở bên ngoài.

“Đại ca, còn Tiêu Lệ Ngọc thì sao? Mang theo hay là?” Tiêu Chấn Long hiểu rất rõ ý trong câu nói của Hỏa Phượng.



Bị Yamaguchi-gumi theo dõi thì sau này phiền phức sẽ Hên tục kéo đến, một là mang theo Tiêu Lệ Ngọc sẽ rất bất tiện, hai là sợ trong lúc đánh nhau Tiêu Lệ Ngọc sẽ bị thương.

“Chốc nữa Triệu Huy Mạnh sẽ tan làm về, tạm thời giao Tiêu Lệ Ngọc cho ông ta chăm sóc, để ông ta đưa Tiêu Lệ Ngọc đến một chỗ an toàn.” Tiêu Chấn Long nói.

Ngay lúc này, Triệu Huy Mạnh mới tan làm về vừa vào phòng đã nhìn thấy đám người Tiêu Chấn Long đang thu dọn đồ đạc, giống như đang chuẩn bị rời đi.



Triệu Huy Mạnh ngẩn người, Tiêu Chấn Long lập tức đi đến, dẫn Tiêu Lệ Ngọc đến trước mặt Triệu Huy Mạnh, nói: “Chúng tôi có một sổ việc phải làm, tạm thời tôi gửi em gái tôi ở chỗ ông, làm phiền ông chăm sóc con bé giúp tôi.”

Triệu Huy Mạnh lập tức gật đầu, hỏi: “Chủ tịch, sao cậu lại đi vội thế?”



Tiêu Chấn Long khẽ gật đầu một cái, ngồi xốm xuống nhìn Tiêu Lệ Ngọc nói: “Tiêu Lệ Ngọc, anh có việc phải làm, không tiện đưa em theo.



Em ở tạm chỗ ông Triệu trước, chờ anh giải quyết mọi việc xong xuôi rồi sẽ quay về đón em, được không?”

Tiêu Lệ Ngọc gật đầu, nói: “Đại ca, anh phải cấn thận đấy!”

Nghe thấy Tiêu Lệ Ngọc nói vậy khiến Tiêu Chấn Long sửng sốt, cỏ cảm giác như Tiêu Lệ Ngọc nói ra câu như vậy rất khó xử, giống như thê’ Tiêu Lệ Ngọc đã biết chuyện anh muốn làm là gì.



Nếu Tiêu Lệ Ngọc lớn hơn mười tuối nói với anh câu này thì Tiêu Chấn Long sẽ không cảm thấy kỳ quặc, nhưng bây giờ cô bé mới chỉ là đứa trẻ mười lảm tuối thòi mà.

Trong đầu Tiêu Chấn Long đầy nghi hoặc đứng dậy, nói với Triệu Huy Mạnh: “Hiện tại chỗ này của ông đã không còn an toàn nữa rồi, ở Nhật Bản ỏng còn chổ nào khác đế đi nữa không?”

“Tôi còn có mấy người bạn tốt ở Tokyo, tôi có thế dẫn Tiêu Lệ Ngọc đến chổ bọn họ.” Triệu Huy Mạnh đoán rang đám người Tiêu Chấn Long đang gặp phiền phức.

“Việc này không nên chậm trễ, làm phiền anh lập tức đưa Tiêu Lệ Ngọc đến chồ đấy.” Tiêu Chấn Long nói.

“Được.” Triệu Huy Mạnh trả lời.

Sau khi tiễn Tiêu Lệ Ngọc vởi Triệu Huy Mạnh đi, Tiêu Chấn Long ra lệnh: “Chúng ta đi thôi!”

Sau khi tìm được một cái thùng rác đế xử lý người Nhật Bản kia, đội trưởng Hắc Long hỏi: “Đại ca, chúng ta đi đâu đây?”

Đúng vậy, nên đi đâu đây.



Tiêu Chấn Long nhìn bầu trời đầy sao, phát hiện ánh sao của nước ngoài lại không mấy thân thiết, nhìn mánh đất phủ đầy tuyết trầng xóa trước mặt, Tiêu Chấn Long có cảm giác như bọn họ là những đứa trẻ bơ vơ không ai thèm, đang lang thang khâp nơi.

“Cho dù thế nào chúng ta cũng rời khỏi đây trước đã, tôi cảm thấy chồ này quá an tĩnh.” Tiêu Chấn Long bất an nhìn từng tòa biệt thự yên tĩnh ớ xung quanh nói.

Nghe thấy Tiêu Chấn Long nói, các thiết vệ dần dần di chuyển khỏi biệt thự dưới sự chỉ đạo của Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng và Lý Thế Vinh.



Mới ra khỏi khu biệt thự đi đến ngã tư đường, đoàn người Tiêu Chấn Long đỗ dừng bước, tất cả mọi người đều cảm nhận được cơn gió lạnh thấu xương trộn lần với tầng tầng sát khí đang tập kích về phía bên này.

Đầu con phố đối diện có mấy chục người đang chậm rãi đi đến, tuy mổi người mặc quần áo rất mỏng nhưng trên tay ai nấy cũng câm vũ khí, phần lớn là mấy thanh gồ hay dao bầu gì gì đấy, dâng đầng sát khí.



Đám người Tièu Chấn Long âm thầm đề phòng, Tiêu Chấn Long nói: “Bảo tồn thế lực!” Mọi người đều hiếu rõ ý của Tiêu Chấn Long, lén lút nâm chặt khấu

súng trong tay, khấu súng lạnh lẽo trong tay khiến lòng tin của mọi người tăng lên gấp bội phần, thậm chí nhóm thiết vệ còn lạnh lùng nhìn đám tay chân Nhật Bản trước mặt.

“Chém chết bọn nó! (tiếng Nhật)”

Nghe thấy mệnh lệnh cúa đại ca, những tên tay chân Nhật Bản lao về phía anh em của Tiêu Chấn Long như một cơn lũ lớn, trong mắt Tiêu Chấn Long lóe lên một tia lạnh lẽo, chậm rãi giơ súng trong tay lên.

Bầu trời đêm mênh mông rộng lớn, áo gió màu đen cùng cơn gió lạnh thấu xương, góc áo bay theo chiều gió, sát khí sôi trào trong nhóm hai mươi mốt người của Tiêu Chấn Long.

“Đoàng!” “Đoàng!”.

Gần như cùng lúc đó, ngọn lửa giận dữ trong họng súng của mổi người chĩa thắng về phía đám những tên tay chân Nhật Bản, những tên tay chân Nhật Bản kia không ngờ những người này lại có súng, nhìn những người phía trước không ngừng ngã xuống khiến đám phía sau lập tức sững lại.



Đối phương đứng sững ra, nhưng đám người Tiêu Chấn Long lại không dừng bước, ngọn lửa bùng ra từ họng súng cũng không ngừng lại.



Trong khoảnh khắc viên đạn xuyên qua lồng ngực, máu tươi bán ra ngoài không khí, có một sổ văng lên trên mặt tuyết trắng, có một số lại bân lên mặt đồng bọn đứng phía sau.

Bước chân của hai mươi mốt người trong nhỏm Tiêu Chấn Long chậm rãi như thế máy móc, đàn áp về phía kẻ thù.

Sau ba lượt súng đạn, trước mặt Tiêu Chấn Long đã không còn ai có thế đứng thắng.




Đám người Tiêu Chấn Long chậm rãi giầm lên tuyết tráng có dính máu tươi kẻ thù, thiết vệ thấy

một tên vẫn còn sống nổ súng bần không chút do dự.

Đám người Tiêu Chân Long biết trận chiến chỉ mới bắt đầu, cuộc chiến sau này sẽ càng bi thảm hơn nhiều.



Rời khỏi mặt đất đầy máu, bóng dáng nhóm anh em Tiêu Chấn Long biến mất trong màn đêm…

Đúng như những gì Tiêu Chấn Long đã đoán, thời gian sau không chỉ có Yamaguchi-gumi đuối giết, mà còn có cuộc đuối giết đến từ Inagawa.



Có lẽ đêm hôm ấy là lần gặp nhiều cuộc đuối giết nguy hiếm của kẻ thù nhất trong đời Tiêu Chấn Long.



Từng đợt từng đợt chém giết cứ ào đến chổ anh và anh em của anh như thê’ cơn lũ không bao giờ chấm dứt, bọn họ ở đây khố sở giãy dụa trong dòng xoáy nước của cơn lũ.

Có lẽ từ sau khi tiếp đón vị chủ tịch trẻ tuổi của tập đoàn này, cuộc sống của bọn họ đã không còn như trước.



Nhìn cô gái nhỏ ngồi ờ ghế phụ, trong đầu Triệu Huy Mạnh liên tục hiện lên các câu hỏi.



Chính mình sẽ phải lánh nạn sao? Triệu Huy Mạnh không dám xác định, nhưng ông ta mơ hồ cảm nhận được có lẽ lần này đám người Tiêu Chấn Long đi sẽ không bao giờ trở về nữa, dù sao thì động đến Yamaguchi-gumi đẽ chầng khác nào đang nắm lấy tay Tử Thần.

Ngay lúc Triệu Huy Mạnh suy nghĩ miên man, lúc ông ta ngấng đầu lên đã thấy mấy chiếc xe chán ngang trước mặt, Triệu Huy Mạnh vội vàng phanh xe lại.





Quán tính cực lớn khiến cơ thế Triệu Huy Mạnh đập mạnh về phía trước, cho dù có cài dây an toàn thì đầu của Triệu Huy Mạnh vẫn va mạnh vào kính chắn giỏ, Triệu Huy Mạnh xoa cái trán sưng đỏ do đập vào kính chần gió, đột nhiên ông ta nhớ ra bên cạnh còn có một cô bé.



Anh ta lập tức quay đầu sang, lại hoáng sợ phát hiện Tiêu Lệ Ngọc không hề chật vật như những gì anh ta nghĩ, chỉ thấy hai tay Tiêu Lệ Ngọc nâm chặt lây tay vịn bên cạnh ghế ngồi, vậy mà cô bé vẫn an toàn không gặp nguy hiếm, dường như khóe

môi còn đang nở nụ cười tìm được đường sống trong chỗ chết.

Đây lè kiểu anh em gì thế? Anh trai thì mạnh đến mức dám ra tay với Yamaguchi-gumi, em gái mười mây tuổi lại có sự bình tĩnh không thuộc về độ tuổi của cô bé, trong lòng Triệu Huy Mạnh âm thầm lắc đầu, cảm thán chắng lẽ bản thân thật sự đã già rồi sao, đây là khoảng cách giữa bọn họ sao?

Lúc này Triệu Huy Mạnh mới nhớ tới mấy chiếc xe đang chán giữa đường, bọn họ mới là đầu sỏ gây tội.



Ánh mắt tức giận của Triệu Huy Mạnh xuyên qua kính chán gió nhìn về phía trước, đột nhiên ông ta phát hiện ra hình như bọn họ cố ý làm thế, đặc biệt là một người đang đứng dựa vào đầu xe cách đó không xa, bởi vì bị áo gió bọc lại nên không nhìn rõ tuối của anh ta, nhưng nhìn từ dáng người có lẽ trong khoảng ba mươi tuổi, phía sau anh ta còn có rất nhiều xe đang đồ, dương như trong những chiếc xe đó cũng có rất nhiều người.



Thỉnh thoảng lại có một cơn gió thổi qua khiến sự lạnh lẽo giữa hàng lỏng mày anh ta thoát ấn thoất hiện, đó là ánh mắt mưu mỏ nhìn đến mức khiến Triệu Huy Mạnh không rét mà run.

Ngay lúc này, Triệu Huy Mạnh phát hiện người đàn ông kia đang đi về phía mình, nhìn thấy anh ta đi đến bên cửa xe dùng tay gõ gõ cửa sổ xe, ra hiệu bảo anh ta kéo cửa số xe xuống.

Triệu Huy Mạnh nơm nớp lo sợ kéo cửa số xuống ra, sợ hãi nói: “Rốt cuộc mấy người muốn làm gì? Mấy người không rời đi thì tôi sẽ báo cánh sát.” Lúc này Triệu Huy Mạnh mới thấy rõ bộ dạng của người đàn ông kia, khoảng chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ánh mắt phía sau cặp kính cận mỏng lóe lên vẻ tà ác khiến người ta vừa nhìn đã biết không phải người gì tốt, hơn nữa còn là loại cực kỳ giao xảo.



Người đàn ông này chính là Chu Vinh Tài đại ca Song Sát của hội Tam Hợp, trước tiên anh ta chạy đến con đường chạy trốn của Triệu Huy Mạnh,

hơn nữa anh ta còn biết ông ta mang theo em gái Tiêu Chấn Long mới nhận, cho nên anh ta mới đến con đường này chặn hai người Triệu Huy Mạnh.

“Báo cảnh sát?” Chu Vinh Tài mỉm cười xấu xa, nói tiếp: “Giữ được mình đi đã rồi hẵng nói, mau xuống xe.”

“Mấy người muốn làm gì?” Triệu Huy Mạnh hét to.

Chu Vinh Tài tà ác bật cười, nói: “Chác không phải ông tưởng tôi đến mời ỏng đi ăn cơm tối đấy chứ? Nói nhảm nhiều như thế đê’ làm gì, mau xuống xe.”

Triệu Huy Mạnh bất đắc dĩ xuống xe, Chu Vinh Tài nhìn Tiêu Lệ Ngọc vẫn ngồi trong xe, trèu đùa nói: “Tiên nữ nhỏ, em cũng xuống xe đi, anh đây dần em đi chơi!”

Tiêu Lệ Ngọc tức giận lườm Chu Vinh Tài một cái, hừ lạnh một tiếng.



Chu Vinh Tài ngẩn người, thầm nghĩ có lẽ nếu một đứa trẻ khác tầm tuổi cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này đã sớm bật khóc, vậy mà bảy giờ cỏ ấy còn dám tức giận, cỏ bé này thật sự rất đặc biệt.



Thật ra do Tiêu Lệ Ngọc ở cạnh đám người Tiêu Chấn Long lâu nên vô tình đã bị cảm nhiễm, thính thoảng khí phách của Tiêu Chấn Long dần dần trở thành tấm gương đế Tiêu Lệ Ngọc học theo.



Cho nên dù bây giờ trong lòng Tiêu Lệ Ngọc rất sợ hãi nhưng biếu cảm bên ngoài của cô ấy vần rất bình tĩnh, đó là sự bình tĩnh không hề thuộc về độ tuối của cô ấy.

Chu Vinh Tài đi về phía Tiêu Lệ Ngọc, kéo tay cô ấy lôi về phía xe của mình, ngạc nhiên là Tiêu Lệ Ngọc lại không hề phán kháng, có lẽ Tiêu Lệ Ngọc biết phản kháng cũng vô dụng.

Triệu Huy Mạnh nhìn thấy Chu Vinh Tài lôi Tiêu Lệ Ngọc rời đi,

không biết ông ta lấy đâu ra dũng cảm lại dám hét lên với Chu Vinh Tài: “Mấy người làm gì, buông Tiêu Lệ Ngọc ra!”

“Lải nhà lải nhải!” Nói xong, Chu Vinh Tài móc một khẩu súng lục trong ngực anh ta ra bắn mấy phát về phía ngực Triệu Huy Mạnh, máu tươi bán ra từ ngực của Triệu Huy Mạnh phun lên đầy cửa kính xe, Triệu Huy Mạnh ngã khụy xuống đất.

“A!” Tiêu Lệ Ngọc nhìn Triệu Huy Mạnh ngã trên mặt đất cố nhịn nhưng vẫn không được hét lên, đây là lần đầu tiên Tiêu Lệ Ngọc nhìn thấy một người sống sờ sờ ngã xuống trước mặt cô ấy, cho dù cỏ ấy có cố gáng tỏ ra bình tĩnh cũng không nhịn được hét lên: “Anh là đ’ô khốn nạn!”

Tiêu Lệ Ngọc vừa hét vừa dừng đôi tay trâng như phấn đánh lên ngực Chu Vinh Tài, Chu Vinh Tài vui cười cất khấu súng lục của mình đi, mặc kệ cho tay của Tiêu Lệ Ngọc đánh lên ngực mình, biểu cảm đác ý của anh ta nhưthể đang rất hường thụ.



Một lúc sau Tiêu Lệ Ngọc cũng hét mệt rồi, thở hốn hà hốn hển.

“Đã đánh mệt chưa? Em tên Tiêu Lệ Ngọc đúng không! Tôi nói cho em biết, đừng có hét lên nếu không tôi không chắc liệu em có giống ỏng ta hay không đâu.” Chu Vinh Tài dùng tay chỉ Triệu Huy Mạnh đang nằm trong vũng máu trên mặt đất hung tợn nói với Tiêu Lệ Ngọc.



Cũng không biết do Chu Vinh Tài đe dọa có tác dụng, hay do Tiêu Lệ Ngọc nhìn thấy Triệu Huy Mạnh nầm trong vũng máu mà thật sự cảm thấy sợ hãi, tóm lại Tiêu Lệ Ngọc không hề hét lên nữa, để mặc cho Chu Vinh Tài kéo tay cô ấy lôi về phía xe anh ta.

Tiêu Lệ Ngọc không nhịn được quay đầu nhìn Triệu Huy Mạnh nằm gục trên đất, trong lòng đầy ưu thương, đồng thời cô ấy cũng đầy tức giận với Chu Vinh Tài.



Lúc này đột nhiên Tiêu Lệ Ngọc phát hiện ngón tay phải của Triệu Huy Mạnh đang nằm

trên đất khẽ giật giật, trong lòng Tiêu Lệ Ngọc sửng sốt rồi cô â’y lại thở dài nghĩ có lẽ do bản thân nhìn nhầm…

“Đại ca, nếu cứ như vậy thì dù không bị đánh chết cũng sẽ mệt chết.” Sau khi bán hết viên đạn cuối cùng, đội trưởng Hác Long dựa vào góc tường hội hợp với Tiêu Chấn Long.

Đã hơn hai tiếng đồng hồ kế từ khi Tiêu Chấn Long và đám anh em lao vào cuộc chiến gian khổ.



Đối với Tiêu Chấn Long bây giờ mà nói gần như nửa bước khó đi.



giết hết một đợt lại tới đợt tiếp theo, hơn nữa số người của đợt sau còn nhiều hơn cả đợt trước.



Gần như mỗi lần đi qua một hẻm nhỏ đều sẽ rơi vào một cuộc chiến đấu ác liệt, đạn trong súng của tất cả mọi người cũng sắp băn hết.




Cũng may trong tay vẫn còn mấy khấu súng lục này, nếu không giết nhiều người như vậy cũng sẽ mệt đến chết.

Đêm càng lúc càng khuya, cũng càng ngày càng lạnh hơn.

“Không cần quan tâm những thứ này, giải quyết xong đống hổn tạp này đã rồi nói sau.” Nói xong, Tiêu Chấn Long ném khấu súng lục đã không còn đạn từ lâu, tiện tay nhặt một con dao bầu lẻn, chạy thầng về phía đám người Yamaguchl-gumi.

Bàn tay phía sau màn khiến đám người Tiêu Chấn Long rơi vào cuộc chiến gian khố này chính là Chu Vinh Tài của Hội Tam Hợp.



Vốn đĩ Chu Vinh Tài còn đang suy tính xem nên dùng kế sách gì đế khơi mào cuộc tranh chấp giữa Tiêu Chấn Long và Yamaguchi-gumi.



Không ngờ Tiêu Chấn Long vừa mới tới Nhật Bản đã tự mình chọc vào Yamaguchi-gumi trước, lập tức giảm bớt nhiều chuyện cho Chu Vinh Tài.



Điều mà anh ta phải làm chỉ là nhìn chằm chằm Tiêu Chấn Long.



Sau khi biết Tiêu Chấn Long đến một khu dân cư ở Tokyo, Chu Vinh Tài đã toàn quyền chỉ huy cuộc đuổi giết lần này dưới sự bày mưu tính kế của hội trường Tân Chí Thành của Hội Furukawa.



Chu Vinh Tài đã sắp xếp gần năm trăm thành viên của tố chức ngầm Yamaguchi-gumi xung quanh khu nhà ớ của Triệu Huy Mạnh.



Những thành viên của tổ chức bạo lực hàng đầu Nhật Bản này

đều là những nhân vật cực kỳ hung ác, Chu Vinh Tài cho rằng lợi dụng những người này đế đối phó Tiêu Chấn Long cực kỳ thích hợp.

Vì đề phòng Tiêu Chấn Long chạy thoát, Chu Vinh Tài chia năm trăm người này thành mấy đội quân canh giữ ở các khúc giao nhau, cũng quy ước chỉ cần một bên có động tĩnh, các đội còn lại phải chạy tới tiếp viện ngay lập tức.



Cháng qua anh ta không ngờ tới hơn hai mươi người Tiêu Chấn Long lại khó giải quyết như thế, mấy đợt quân vẫn không vảy hãm được bọn họ.

Nhưng mà Chu Vinh Tài tin chắc rằng, cứ tiếp tục nhịp điệu đuối giết dày đặc như thế này, việc Tiêu Chấn Long bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.



Mà Chu Vinh Tài thì lợi dụng lúc Tiêu Chấn Long rời đi, không có sự cán trở đế bẳt cóc Tiếu Tiếu.





Lỡ như sau này Tiêu Chấn Long thật sự trốn thoát được, Tiếu Tiếu sẽ là con tin duy nhất đế Chu Vinh Tài ép anh nghe theo sự điều khiển của mình.



Có thể nói kế sách của Chu Vinh Tài không có kẽ hở, kế lồng kế, hơn nữa còn sít chặt từng vòng khiến đám người Tiêu Chấn Long rơi vào hết trận khổ chiến này đến trận khố chiến khác.

Chém chết người cuối cùng, Tiêu Chấn Long ném bỏ con dao bầu trong tay đi, đứng ở một bên thở hổn hển.



Anh để ý dù những người anh em khác không bị thương, nhưng liên tục chém giết thế này vần khiến cho mọi người thấy mệt mỏi.



Nhìn thi thê’ đầy đất, đột nhiên trong lòng Tiêu Chân Long bùng lèn một cơn tức giận.



Mẹ nó, lần đầu bị người ta đuổi theo sau mông đánh giết, Tiêu Chấn Long thật sự không thế nào nuốt trôi cục tức này.

“Anh Long, chúng ta vần nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt!” Hỏa Phượng đê nghị.



Bởi vì Hỏa Phượng có thê nghe thấy loáng thoáng tiếng một nhóm người lớn chạy tới từ phía xa.

“Được.



Quý Tân, nhìn thử xem cỏ thể kiếm được chiếc xe nào không, cứ tiếp tục chạy như vậy không phải là ý hay.” Tiêu Chấn Long nói.

Quý Tân gật đầu, nhìn bốn phía xung quanh một lượt, phát hiện một chiếc xe bánh mì Toyota đậu trước cửa nhà ai đó.



Quý Tản mừng thầm trong lòng, lập tức chạy về phía chiếc xe bánh mì.



Đúng lúc đó ngay đầu phố, đội ngũ hơn ba mươi người của Yamaguchi-gumi xông ra.



Bọn họ nhìn thấy Tiêu Chấn Long đang đứng giữa đường thì lao về bên này như chó điên.

“Quý Tân, mau chiếm lấy chiếc xe kia, bọn anh sẽ ngăn cản bọn họ.” Nói rồi, Tiêu Chấn Long lại nhặt con dao bầu trẽn đất lên, xông về phía đám người đầu tiên, theo sát phía sau chính là Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng và cả đám người Thiết Vệ.

Tiêu Chấn Long chạy đến bên cạnh, không nói lời nào, đón đầu đám người đó bầng một dao.



Tốc độ của anh quá nhanh, người nọ còn chưa kịp né tránh, lưỡi dao đã chém thẳng một đường từ đầu đến trước ngực, máu tươi mang theo mùi tanh tưởi lập tức phun trào.



Tiêu Chấn Long nhổ một ngụm nước bọt vào thi thế, chạy thầng tới người tiếp theo.

Trải qua một đêm chém giết này, cải thiện nhanh nhất về tố chất tổng thế chính là mười tám Thiết Vệ.



Sau trận “luyện tập chiến đấu thực tế” này, kinh nghiệm của mổi một tên Thiết Vệ đều tăng lên một bậc, sự máu lạnh của mười tám Thiết Vệ được thế hiện sâu sắc vào buối tối ngày hôm nay.



Bây giờ Yamaguchi-gumi Nhật Bản ở trong mắt Thiết Vệ đã không còn là những sinh mệnh sống nữa mà chí từng bé cừu non đang chờ đợi bị làm thịt mà thôi.

Giữa đường chém, con dao bầu không ngừng lóe lên ánh sáng

lạnh lẽo dưới ánh trăng sáng ngời, tiếng kim loại va chạm vang lên bên tai không dứt.

Mười phút sau, cuối cùng Quý Tân cũng khới động được chiếc bánh mì, chạy thầng về phía đám người.



Đi tới trước mặt, Quý Tân gọi mọi người lên xe.

Lý Thế Vinh, Tiêu Chấn Long và đội trưởng Hắc Long cùng nhau che chocho những người khác trèo lên xe.



Theo tiếng cửa xe đóng lại rầm một tiếng, chiếc bánh mì Toyota dần dần tăng tốc độ rời khỏi con đường quốc lộ.

Đám tay chân của Yamaguchi-gumi cầm dao và gậy gồ đuối theo chém giết phía sau nhưng cuối cùng vẫn không đuối kịp, bọn họ tức giận cùng ném vũ khí trong tay về phía cửa sổ kính đằng sau của chiếc xe Toyota.



Tốc độ khi xe mới khởi động còn khá chậm, mấy gậy bóng chày bị ném vào xe dễ dàng làm vỡ tung cửa sổ kính.



Cũng may người bên trong xe đã có sự chuẩn bị, không chịu thương tốn gì.

Tốc độ xe dần tăng lẽn, chiếc xe Toyota nhanh chóng rời xa khu phố này.



Mấy Thiết Vệ trong xe không kìm được hoan hô một trận.

“Cuối cùng cũng chạy ra ngoài rồi.



Đám quỷ sứ Nhật Bản này đúng là con mẹ nó khó đối phó muốn chết!” Đội viên Hắc Báo máng.

Nghe thấy tiếng chửi rủa của Hác Báo, lái xe Quý Tân cười thảm một tiếng, nói: “Chi sợ không phải như vậy đâu, mấy người mau nhìn phía sau kia kìa.”

Mọi người nhìn thử, mấy chiếc xe lao ra từ các đường phố bát đầu đuối theo chiếc Toyota dữ dội.

“Quý Tân, nhanh lên một chút, bỏ rơi bọn họ!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.

“Yẽn tâm đi đại ca!” Quý Tản vừa lái XG vừa bình tĩnh trả lời.

Chỉ thấy chiếc xe bánh mì Toyota bất ngờ tăng tốc, phóng như điên trên con đường quốc lộ không người, mấy chiếc xe phía sau vẫn đuổi sát không rời.

Vài chiếc điên cuồng vọt tới phía trước, lúc này Tiêu Chấn Long chú ý thấy Quý Tân lái xe vào một con đường mà hai bên đều là cây tùng, có thế thoáng nhìn thấy ánh đèn ẩn hiện nơi rừng rậm sâu hun hút.

‘Quý Tân, lái xe vào rừng cây!” Tiêu Chấn Long ra lệnh.

Lệnh của Tiêu Chấn Long vừa ra, Quý Tản đánh tay lái một vòng.



Tiếng bánh xe Toyota ma sát với đường quốc lộ chói tai vang lên nơi hoang dã, đuôi xe Toyota cuốn lên một trận tuyết rồi vọt vào rừng rậm.

Những chiếc xe theo sát phía sau không rời cũng chạy theo vào trong rừng rậm.

Tiêu Chấn Long phát hiện bên trong cánh rừng rậm này không chỉ có cây tùng mà còn có rất nhiều loại cây cối không biết tên, hơn nữa hình như còn bị con người cát sửa qua.



Tất cả cây cối đều cực kỳ cao lớn và rậm rạp, Tiêu Chấn Long đoán chừng mỗi cái cây này cũng phải cao bầng tòa nhà bốn, năm tầng.



Đủ loại cây cối đan xen chằng chịt, hơn nữa nhìn khoảng đất trống giữa cây cối đều rất bằng phẳng, liếc mầt một cái đã biết không phải hình thành tự nhiên.



Xe Toyota đi lại trong đó không một chút khỏ khăn.

“Cấn thận phía trước!” Đội trưởng Hắc Long thấy trước mặt chợt xuất hiện một tảng đá cao bằng khoảng nửa người, tảng đá bị tuyết phủ lên không dễ phát hiện ra.

Quý Tân vẫn luôn chú ý cây cối phía trước xe, cũng không chú ý tới trên đất còn có một tảng đá cao hơn nửa người.



Chiếc Toyota tông vào mà không có bất kỳ sự thấp thỏm nào.



Cũng may đội trướng Hắc Long kịp thời nhắc nhớ, Quý Tân đã kịp đạp phanh xe.




Thế nhưng dù đạp phanh đúng lúc, tất cả mọi người trong buồng xe vẫn lao người về phía trước theo quán tính lớn.

“Mọi người mau xuống xe! Đi qua bên kia đi!” Tiêu Chấn Long chỉ ngọn đèn ở trước mặt cách đó không xa, nói.



Dứt lời, Tiêu Chấn Long nhìn lướt qua mấy chiếc xe đuổi theo phía sau cũng đang chạy trong rừng cây, mắt thấy đã sâp đuối kịp đến đây rồi.



Tiêu Chấn Long phất tay, Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và Thiết Vệ nhanh chóng chạy về phía căn nhà cách đó không xa.

Tiêu Chấn Long, Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng chạy ở phía trước nhất.



Đang nửa đêm, lại còn ở trong rừng cây, Tiêu Chấn Long cũng không biết đã chạy bao xa, nhưng anh phát hiện họ cách căn nhà có ngọn đèn càng ngày càng gần.

Đột nhiên Tiêu Chấn Long giơ tay chặn lại, tỏ ý tất cả mọi người hãy dừng lại.



Anh núp ở phía sau một cây tùng, thò đầu ra bên ngoài cẩn thận quan sát tình huống xung quanh.





Sau khi chạy nhanh khoảng hơn hai mươi phút này, phía sau đã không còn nghe thấy tiếng truy đuối nữa, dường như đã bỏ rơi đám người đuối theo đằng sau.



Bốn phía xung quanh, ngoại trừ tiếng thở của các anh em mình thì không còn thứ gì khác, trong lúc nhất thời toàn bộ rừng cây yên tĩnh đến đáng sợ.

Lúc này, Lý Thế Vinh chợt ra hiệu cho Tiêu Chấn Long, anh nhìn sang theo hướng chí của Lý Chấn Đông, phát hiện ờ

trước mặt cách đó không xa có một con đường được lát bầng đá xanh.



Tiêu Chấn Long dẫn theo các anh em chạy tới, núp ở dưới tàng cây ven đường, cấn thận chú ý động tĩnh xung quanh.

Con đường này được lát bằng đá xanh rộng khoảng năm mươi centimet, dài khoảng một trăm centimet.



Có lẽ chiều rộng của cả con đường chỉ có hơn mười mét nhưng lại dài từ năm đến sáu trăm mét.



Toàn bộ mặt đường đá xanh vô cùng bóng loáng, thỉnh thoáng còn phản xạ lại ánh trăng sáng.



Tiêu Chấn Long đoán có lẽ bình thường có rất nhiều đi qua nên mới bóng nhẵn thế này.

Một bên đường là một tòa kiến trúc dùng đá xanh vuông vần một mét vuông dựng nên hình chữ “Khai” (3T).



Tiêu Chấn Long lạnh lùng nhìn miếu thờ hơi cổ xưa này.



Vị trí hiện tại của Tiêu Chấn Long cách tòa kiến trúc này chưa tới mười mét, đường bẽn kia chính là một nhóm những căn nhà lớn, ánh đèn anh thấy phát ra từ nơi đó.

Toàn bộ căn nhà được che giấu trong khu rừng rậm này, tỏa ra sự thần bí u ám, một con đường đá xanh nối bật lên thứ ánh sáng tràn ngập sự quỷ dị dưới ánh trăng và trời tuyết.



Tiêu Chấn Long tính toán dựa theo đường chạy của mình và mọi người, ước chừng khu rừng rậm này rộng khoảng mấy chục nghìn mét vuông.

Rốt cuộc đây là nơi nào? Không phải công viên quốc gia của Nhật Bản đấy chứ? Tiêu Chấn Long lấm bấm, trong ấn tượng cúa anh chỉ có ở nghĩa địa mới có nhiều cây tùng như thế.



Hơn nữa phần lớn cây tùng ớ đây đều cao lớn khác thường, vòng thân cảy phải lớn khoảng vòng tay một người trưởng thành ôm mới hết.



Dựa theo điều này để tính toán, những cây tùng này phải có lịch sử trên trăm năm.

Trong ấn tượng của Tiêu Chấn Long, hình như không có điếm du lịch thắng cảnh nào ở Tokyo Nhật Bản như thế.

Lúc này, Tiêu Chấn Long chú ý tới bia đá rất lớn tạc hình chữ “Khai” cách đó không xa, anh vội men theo con đường đá xanh chạy tới.



Tiêu Chấn Long phát hiện ở hai bên đường lát đá xanh này có tống cộng hai bia đá hình tháp, trên mặt hai tấm bia đá này viết lít nhít rất nhiều chữ tương tự văn bia của Trung Quốc.

Hai bia đá cao khoảng mười mét, đám người Tiêu Chấn Long đi tới bia đá nâm phía bên trái.



Ngoại trừ khâc rất nhiều chữ nhỏ, phía trên đó còn khăc mấy chữ viết Nhật Bản rất lớn.



Bởi vì có rất nhiều chữ viết Nhật Bản giống với chữ Hán của Trung Quốc, cho nên Tiêu Chấn Long chỉ nhận ra được hai chữ.



Chữ thứ nhất là “Tĩnh” và một chữ cuối cùng là “Xã”, chữ ở giữa thì không biết.

“Phượng Nhi, cô biết chữ Nhật Bản phải không? Phiên dịch đi!’ Tiêu Chấn Long nói.

Sau khi Hỏa Phượng nhìn bia đã, đọc chậm rãi: “đền Yasukuni!”

“đền Yasukuni!” Tiêu Chấn Long không kiềm được hốt lên: “Không ngờ chúng ta lại mò tới nghĩa trang của Nhật Bản.”

đền Yasukuni, đời trước là “Đông Kinh Chiêu Hồn Xã”.



Lúc ban đầu, nó vốn dùng đế “chiêu hồn” hơn ba nghìn quân lính là phụ tá của Thiên Hoàng đã chết trong cuộc nội chiến duy tân Minh Trị.

Tháng 6 năm 1879, “Đông Kinh Chiêu Hồn Xã” đổi tên thành “đền Yasukuni”, trờ thành cốt lõi của đạo thần tại đất nước

Nhật Bản.



“Tĩnh Quốc” mang ý “gìn giữ đất nước”.



Vì thế, đền Yasukuni không giống như những thần xã khác, nó là thần xã chuyên dùng để cúng tế quân lính chết trận.



Nó cực kỳ có địa vị trong tống cộng hơn tám mươi nghìn thần xã lớn nhỏ ở Nhật Bản.



Sau khi đối thành đền Yasukuni, mặc dù kế thừa phương pháp “an ủi linh hồn” ban đầu, nhưng đồng thời cũng có tính chất và chức năng để nhấn mạnh và khen ngợi chiến công.



Thông qua việc khen ngợi, ca tụng Thiên Hoàng và những thứ gọi là “hồn thiêng” đã hi sinh cho quốc gia, nhằm mục đích truyền bá chủ nghĩa tư tường Thiên Hoàng.

Trước năm 1945, “đền Yasukuni” vẫn là công trình tôn giáo -thần đạo lớn nhất trong nước.



Thiên Hoàng không chỉ tự mình cúng bái và cử hành đại điển lâm thời cho những người chết trận mà còn tổ chức lễ tế lớn vào mùa xuân và mùa hè hầng năm, đồng thời phái người đại diện tham gia cúng bái theo thông lệ.



Bầng việc thăm viếng Thiên Hoàng, đền Yasukuni cũng coi như một công trình mang tính giáo dục tôn giáo mạnh mẽ.



Nó truyền bá cho mọi người quan niệm như sau: Chỉ có những người tận trung vì Thiên Hoàng, vì quốc gia mới có thế được cung phụng ớ đền Yasukuni, được cúng tế thành kính.



Nếu muốn nhận được ơn huệ đặc biệt của Thiên Hoàng bệ hạ, phải noi gương học tập những người ở đây, tận trung vì Thiên Hoàng và quốc gia.

Và những năm ba mươi, bốn mươi, do nhu cầu xâm lược bành trướng ra bén ngoài, đám người đi theo chủ nghĩa quân phiệt dệt nèn đủ loại thần thoại, dùng “tư tưởng tĩnh quốc” thúc đấy binh lính liều chết xung phong trên chiến trường.



“Tư tưởng tĩnh quốc” muốn các binh lính tin tưởng, cống hiến cho sa trường như hoa anh đào tung bay.



Linh hồn bọn họ có thế tìm được chốn trở về bên trong đền Yasukuni, xem như “thờ cúng Tĩnh Quốc” muôn đời bất diệt, được người đời ngưỡng mộ.



Dưới lời xúi giục dối trá này, vô số binh lính phơi thây nơi hoang dã tại nước ngoài.

Sau khi chiến tranh Thế giới thứ hai kết thúc, các bô lão và những người trẻ tuổi trung thành với chú nghĩa quân phiệt Nhật Bản vẫn luôn tìm thời cơ đế những vong linh tội phạm chiến tranh hạng A “hồn về Tĩnh Quốc”.



Tháng 10 năm 1978, cuối cùng đám người này cũng lợi dụng cơ hội đợt cúng tế mùa thu đế lén đưa vong linh mười bốn tên tội phạm chiến tranh hạng A bị tòa án quân sự Viền Đông kết án tử hình.



Trong đó bao gồm Hideki Tojo và Seishiro Itagaki vào đền Yasukuni với danh nghĩa “Liệt sĩ Showa”, hơn một nghìn tên tội phạm chiến tranh hạng B và c cũng được cúng tế trong đó.



Đến nay, đền Yasukuni thờ phụng hơn hai triệu bốn trăm sáu mươi nghìn linh vị, trong đó hai triệu một trăm nghìn linh vị là vong linh ở cuộc chiến tranh Thế giới thứ hai.

Đám người Tiêu Chấn Long đánh bậy đánh bạ, không ngờ lại chạy tới trước mặt đền Yasukuni của Nhật bản.



Nhắc đến nơi nơi mang nhiều tiếng xấu ờ Châu Á này, hồi đi học Tiêu Chấn Long cũng biết đến.



Chầng qua cho tới bây giờ, anh chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày nào đó đền Yasukuni lại xuất hiện trước mặt anh một cách chân thật như thế này.

Mặc kệ thế nào, trời lạnh như vậy, cứ đi vào tìm một nơi nghỉ chân đã rồi hằng tính tiếp.



Sau khi Tiêu Chấn Long hạ quyết tâm trong lòng thì dẫn các anh em rón rén mò mẫm tiến về khu vực trung tâm của đền Yasukuni.

Tiêu Chấn Long thật sự không ngờ chỉ vì ý định này của mình mà lại dẫn tới một trận sóng gió lớn, mà toàn bộ diễn biến của đợt sóng này đã vượt xa khỏi phạm vi khống chế của anh..