“Cậu nhờ tôi hỏi nó xem có biết khi mẹ ruột mua cho nó đồ chơi và áo thi đấu không, nó đã có cảm xúc gì đặc biệt không.”
“Và ở khu giáp ranh thành phố, cảnh giữa nó và Trương Nhã Nam cứ như thể cố tình để tôi bắt gặp vậy, rất có ý đồ.”
“Chuyện này không phải mới bắt đầu từ đây.” Mục Phương Sinh ngẩng đầu lên. Khi Lưu Hiểu Lị báo cảnh sát về việc con gái mất tích, họ đưa Lưu Hiểu Lị về nhà thì tình cờ gặp phải Kiều Tuấn đang đưa Trương Nhã Nam về — nếu thật sự muốn nói có ý đồ, thì từ đây đã có rồi.
Phần thịt gần sống mũi bị anh tự véo đến đỏ bừng, rồi đứng lên và một lần nữa đi vào phòng thẩm vấn.
Con bướm đêm va vào đèn giờ đã nằm trên bàn, thỉnh thoảng vẫy cánh vài cái, nhưng đã hoàn toàn không thể bay được nữa.
Mục Phương Sinh ngồi đối diện Kiều Tuấn, suy nghĩ dần lắng đọng, anh chăm chú nhìn chàng trai trẻ này, một lúc sau mới mở lời: “Cậu giữ Trương Nhã Nam ở nhà mình hai đêm, khiến mẹ cô ấy phải báo cảnh sát, làm chúng tôi chú ý đến cậu; tài xế xe tải Dư Đại Vĩ nhận ra ảnh của cậu, nói rằng hôm cậu nhặt được điện thoại là ngày cậu gặp ông ta;
Bây giờ tất cả đều diễn ra theo kế hoạch của cậu, vậy có thể nói cho tôi biết — cậu muốn lợi dụng cảnh sát để làm gì?”
Từng phút từng giây trôi qua, con bướm trên bàn vỗ cánh chậm dần, cuối cùng bất động.
Tường phòng thẩm vấn có cách âm, một khi chìm vào yên lặng thì tạo ra cảm giác im ắng đến ngột ngạt.
Thiếu niên yên lặng như pho tượng hơi nhấc vai, đầu tiên là ngẩng đầu lên, rồi ánh mắt mới chậm rãi di chuyển đến nhìn thẳng vào Mục Phương Sinh, hỏi: “Ở đây ai là người có chức cao nhất?”
“Người bắt cậu, Tần Vãn, đội trưởng đội phòng chống ma túy Thủy Thành.”
Sắc mặt Kiều Tuấn không chút thay đổi, lại hỏi: “Còn ai cao hơn nữa không?”
Mục Phương Sinh thoáng chững lại, suy nghĩ rồi nói: “Bố tôi là bí thư thành ủy, mới được bổ nhiệm.”
“Họ Mục à — bố anh là Mục Khang Thư?”
Mục Phương Sinh gật đầu, định khen tên nhóc này cũng cập nhật tin tức, nhưng rồi nghe đối phương cất giọng trầm: “Gọi bố anh đến gặp tôi. Trước khi ông ấy đến, tôi sẽ không nói một chữ nào.”
“…”
Mục Phương Sinh bật dậy, lý trí vừa kịp giữ anh lại, anh nín thở, quay về phòng quan sát rồi vò đầu thở hắt ra: “Tên nhãi này bị điên rồi sao?”
Tần Vãn vỗ nhẹ lên vai anh: “Bình tĩnh đi.”
“Còn nữa,” trong phòng thẩm vấn, chỉ còn lại một mình Kiều Tuấn, giọng nói của cậu ta bỗng vang lên từ loa phòng quan sát, “các người cử người đến bảo vệ Trương Nhã Nam.”
Mục Phương Sinh vừa bình tĩnh lại lập tức nổi điên: “Thằng oắt này nghĩ mình là cục trưởng chắc?”
Chín giờ tối.
Biệt đội Thành Bắc cách Bắc Hải chưa đầy một km, khi ăn tối xong, vì quá buồn ngủ, Mục Phương Sinh kéo Đồ Ngọc ra biển dạo chơi để hít thở không khí trong lành, thử xem có nảy ra ý tưởng nào mới không.
Anh chỉ nhớ ra vài chuyện nhỏ nhặt, bèn quay sang Đồ Ngọc: “Cậu qua chỗ Trương Nhã Nam sớm chút, thay người của đội phòng chống ma túy, đều là anh em cùng đơn vị, mình phải chủ động thể hiện tinh thần đoàn kết.”
“Hẹn 12 giờ mới thay ca mà.” Đồ Ngọc nhìn anh, vô thức nở nụ cười, “Để thể hiện thành ý, tôi sẽ đi thay ca lúc 11 giờ, được chứ?”
Mục Phương Sinh đưa tay xoa mặt cậu: “Ngoan nào.”
Thuỷ triều dâng lên, sóng vỗ ào ạt vào bờ, mang theo làn gió biển ấm áp.
Anh bất chợt nhớ lại cảnh Đồ Ngọc nhảy xuống biển lượm từng mảnh thi thể, cũng ở vịnh Thủy Thành này, dường như thời gian chưa trôi qua bao lâu.
Trên bãi biển vang lên tiếng cười khúc khích của một cặp đôi trẻ, anh nhìn sang, thấy đôi trai gái ấy đã bắt đầu hôn nhau.
Hai người ấy chắc chắn chưa thành niên, Mục Phương Sinh nhướng mày, lão cán bộ trong anh tặc lưỡi bình luận: “Nơi công cộng mà, bọn trẻ bây giờ đúng là…”
“Thôi khỏi nói nữa, yêu sớm phải bắn bỏ.” Đồ Ngọc ngắt lời anh.
Mục Phương Sinh liếc cậu một cái, định nói gì thì nghe thấy Đồ Ngọc nói tiếp: “Vậy em hôn anh thì có bị bắn bỏ không?”
Vài chiếc xe chạy qua con đường phía sau họ, những nhà nghỉ và nhà hàng bên đường nhấp nháy ánh đèn màu sặc sỡ.
Những tán dừa rậm rạp bị gió biển quất, đung đưa không ngừng.
Cặp đôi nọ chỉ lo quấn quít lấy nhau, một vài đứa nhỏ đang cúi đầu đào cát trên bãi biển, cha mẹ chúng thì mải mê nhìn điện thoại, không ai để ý đến họ.
“Tiểu Ngọc.”
Đồ Ngọc nhìn qua, Mục Phương Sinh thuận thế kéo cổ áo cậu và hôn.
Đôi môi ấy luôn mềm mại, có cảm giác khiến anh lưu luyến không rời.
Tiếng cười khẽ từ mũi của Đồ Ngọc khơi dậy từng dây thần kinh của anh, làm anh bừng lên cơn nóng khắp cơ thể.
“Không sợ có người thấy à?”
“Anh có trộm cắp gì đâu, hôn vợ mình thì sao chứ?”
Đồ Ngọc cười, cúi đầu nhìn lan can: “Chồng em xịn quá.”
Đúng lúc đó, đồng hồ báo thức kêu, Mục Phương Sinh lấy điện thoại ra tắt và giải thích: “Anh phải đi đón bố, ông ấy đáp chuyến bay lúc 10:30.”
“Sao anh không nói trước với em,” ngừng lại một chút, Đồ Ngọc lấy chìa khóa xe đưa cho anh, “lấy xe đi.”
“Xe của tài xế bố anh đậu ở bãi sân bay, chìa khóa cũng ở chỗ bố, không cần xe của em — hơn nữa, nếu anh lái Cullinan đi đón ông cụ, chắc chắn ông sẽ phát hiện anh đi đào mỏ.”
Đồ Ngọc nheo mắt: “Anh chỉ thích em vì em có tiền sao?”
“Anh thích em vì em là chủ Cullinan.”
Mục Phương Sinh nhìn lại đồng hồ, khoác vai Đồ Ngọc: “Này.”
“Gì vậy?”
“Còn lâu mới đến giờ thay ca của em, đi đón bố tôi với anh không?”
Biểu cảm của Đồ Ngọc như đông cứng lại, rồi lắc đầu liên tục: “Lần ở phòng cấp cứu, em kéo ông ấy đi hơn cả mét.”
Mục Phương Sinh suy nghĩ một lúc, nhận ra cậu nói về lần khâu vết thương ở cổ tay khi mới quen không lâu, anh mím môi cười: “Sớm muộn gì em cũng phải gặp ông ấy.”
“Cũng không thể đi tay không gặp, ông ấy thích gì? Em chuẩn bị trước.”
“Anh cũng không biết, gặp rồi anh sẽ giúp em hỏi,” Mục Phương Sinh thuận tay vuốt thẳng cổ áo Đồ Ngọc, “Anh đi đây, em về đội đi.”
“Em đưa anh ra sân bay nhé?”
“Không cùng đường, đừng phiền phức.” Mục Phương Sinh phất tay, vừa quay người liền thấy một chiếc taxi biển xanh chạy tới, anh lập tức vẫy tay bắt xe.
Đồ Ngọc cứ thế nhìn chiếc xe chở Mục Phương Sinh khuất dần vào ngã rẽ.
Làn gió biển khẽ lướt qua mặt, Đồ Ngọc chống tay lên lan can bên đường, sau đó lấy điện thoại, mở trình duyệt, nhanh chóng nhập địa chỉ. Màn hình hiện lên dấu vân tay, cậu đặt ngón trỏ lên, dấu vân tay màu xám chuyển thành màu xanh, xác nhận thành công, cậu chuyển đến trang bản đồ vệ tinh.
Trên bản đồ chỉ có một chấm đỏ nhấp nháy.
Phóng to để xem rõ vị trí, xác nhận chấm đỏ nằm ở phía bắc Phongsaly. Đang định tắt trang thì đột nhiên có cuộc gọi đến.
Số điện thoại quốc tế.
Cậu nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi nhấc máy: “Có chuyện gì không?”
Đầu dây bên kia giọng nói nhẹ nhàng cất lên: “Đội phòng chống ma túy ở Thủy Thành có một người tên Tần Vãn, chặn mất 3 lô hàng của ta.”
“Tôi làm bên hình sự, không phải bên phòng chống ma túy,” Đồ Ngọc đáp, “không biết họ có đang thực hiện nhiệm vụ bí mật nào không.”
“Không sao. Ta chỉ muốn kiếm cớ để trò chuyện với con thôi. Thời đại này thay đổi rồi, buôn ma túy giờ cũng chỉ là kiếm lẻ. À mà, người tên Tần Vãn đó, có phải cũng từ thôn Vân Trung ra giống ta không nhỉ?”
“Tôi không rõ, nếu ông tò mò, tôi có thể điều tra.”
“Thôi khỏi. Thôn Vân Trung đều họ Tần, lâu lắm rồi ta không về.”
Cả hai im lặng, chỉ nghe thấy tiếng điện thoại phát ra âm thanh rè rè yếu ớt. Đồ Ngọc chủ động hỏi: “Dạo này sức khỏe sao rồi?”
“Phongsaly gày nào cũng âm u, ngực cứ nghẹn lại, thuốc nào cũng chẳng ăn thua.” Giọng cười tự giễu vang lên từ điện thoại, “Chống già không nổi nữa rồi. Dự báo thời tiết nói Thủy Thành cũng sắp hạ nhiệt, nhớ mặc thêm áo đấy.”
Nghe đối phương nói xong, Đồ Ngọc lại im lặng đợi vài giây, rồi không chút biểu cảm gỡ điện thoại ra khỏi tai, ấn ngắt cuộc gọi.
Thủy Thành, con hẻm sau khu phố cũ.
“Con trẻ lớn rồi, bắt đầu đến giai đoạn nổi loạn.”
Người đàn ông bỏ điện thoại xuống, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Qua mí mắt, hắn cảm nhận ánh đèn đường bị che lại, bèn mở mắt nhìn ra cửa sổ xe, thấy gã đàn em đang đứng cúi đầu chờ lệnh, bèn hạ cửa kính xuống.
“Sao-Pha, người đã mang đến rồi.”
Người đàn ông đưa tay xoa thái dương, dựa vào ghế nghỉ ngơi vài phút. Chưa kịp đẩy cửa, gã đàn em vốn tinh ý đã nhanh chóng mở cửa xe, lùi lại một bước cung kính.
Đoàn Cảnh Hành không phải lần đầu bị bắt cóc.
Những kẻ này không giết anh ngay, có nghĩa là chủ của chúng chắc có ý đồ khác, mà ý đồ đó rất có thể còn tệ hơn cả việc “giết chết anh lập tức”.
Cuộn băng keo quấn chặt miệng khiến anh hít thở khó khăn. Điện thoại trong túi bắt đầu rung lên không biết là lần thứ mấy.
Anh cố gắng giãy giụa, cố vuốt màn hình để nghe điện thoại.
Cốp xe bật mở, và đúng lúc ấy, điện thoại của anh cuối cùng cũng kết nối thành công. Đầu bên kia, giọng đạo diễn giận dữ vang lên như lưỡi dao sắc: “Thầy Đoàn! Anh đi đâu thế hả! Bao nhiêu người đang chờ ở phòng tập đấy!”
Ánh đèn pin chiếu thẳng vào mắt, trước mắt Đoàn Cảnh Hành chỉ còn một màu trắng xóa, chỉ có chiếc điện thoại trong túi vẫn còn reo inh ỏi.
Nhưng rất nhanh, chiếc điện thoại đã bị người khác lấy đi, giọng oang oang của đạo diễn lập tức bị ngắt – ai đó đã tắt máy.
Mắt vẫn còn nhức nhối, thị lực dần phục hồi, thứ đầu tiên Đoàn Cảnh Hành thấy rõ là chiếc dây chuyền trên cổ người đàn ông đứng trước mặt.
Hình dạng thật lạ, giống như một mẩu xương.
Ngay sau đó, anh nhận ra gương mặt của người đàn ông ấy. Không còn trẻ, nhưng lại có vẻ đẹp nam tính hiếm thấy.
Người đó giơ tay ra hiệu, ngay lập tức có kẻ cúi đầu bước đến: “Tiểu Sáp.”
“Cho người này nói chuyện.” Người đàn ông nói.
Cuộn băng keo quấn trên miệng Đoàn Cảnh Hành được gỡ từng lớp, mặt anh rát bỏng, chưa kịp lấy lại hơi, anh đã nghe thấy đối phương hỏi: “Cậu họ Đoàn phải không?”
Đoàn Cảnh Hành gật đầu, người đàn ông cầm đèn pin lại chiếu thẳng vào mặt anh, anh vội nghiêng đầu né ánh sáng chói mắt. Người đàn ông bỗng bật cười.
“Họ Đoàn thì tốt.” Hắn nói, “Cậu đi đi.”