…..
Khi Trịnh Bích Ngọc bước vào nội điện, trong điện lặng ngắt như tờ, mấy tên nội thị cúi đầu đứng yên trước tấm bình phong, không nhúc nhích, Hoàng đế Nguỵ triều Lý Huyền Trinh bệnh liệt giường tóc dài rũ rượi, nghiêng người dựa vào bằng ỷ, đang nhìn về cửa sổ phía Nam đến ngây ra.
Ánh sáng trước giường mờ mịt, hắn mặc một bộ áo bào trắng tay hẹp cổ tròn trong ánh u ám lại toả ra ánh sáng rõ ràng, sáng trắng hơn tuyết. Càng khiến nét mặt lạnh lùng của hắn khắc sâu hơn, như bút vẽ, ngâm nhuộm trong phong sương nhiều năm vẫn không giảm ác liệt.
Đang vào cuối xuân, gió hiền hoà phơ phất, ngoài cửa sổ để mở cánh hoa đào hoa hạnh bay tán loạn như mưa rơi, bóng hoa xoay tròn, một đình hương hoa nhè nhẹ.
Trịnh Bích Ngọc ra hiệu cung nhân đặt mâm thuốc xuống, cúi người ngồi quỳ trước án, giày gấm giẫm lên thảm Ba Tư trải trên đất, tiếng váy áo sượt qua nền đất.
Lý Huyền Trinh vẫn chăm chú nhìn về hướng cửa sổ, ánh mắt trầm tĩnh, không nhận ra nàng đến.
Sau khi hắn đăng cơ vui giận không lộ, giữa bễ nghễ là vẻ không giận tự uy, rất hiếm khi lộ ra trạng thái này, Trịnh Bích Ngọc chợt hiếu kì, nhìn theo ánh mắt hắn.
Lý Huyền Trinh đang ngắm một bức tranh.
Bức tranh được đóng trục treo lên, nắng xuân ấm áp vàng nhạt tràn qua cửa sổ từ từ trải ra bức vẽ, sáng sủa rực rỡ, tinh xảo vô cùng, xen lẫn với hoa ảnh lấp loá chiếu vào bức hoạ, như có luồng gió mát nhẹ thổi lăn tăn một ao nước xuân, hào quang cả phòng, khiến người không khỏi hoa mắt mê đắm.
Trịnh Bích Ngọc nao nao, ngưng mắt nhìn thật kỹ bức tranh trước cửa sổ.
Sao Lý Huyền Trinh chăm chú nhìn bức tranh này lâu thế nhỉ?
Tất nhiên là bức tranh quý, nhưng Lý Huyền Trinh là thiên tử cao quý, có được bốn bể, có bảo vật hiếm lạ nào chưa từng thấy qua?
Huống chi chàng có thói quen quân nhân, lại thích đơn giản, xưa nay không coi trọng những này thứ hào hoa xa xỉ này, đối với thi họa cũng không hứng thú.
Là một bức tranh vẽ tả chuyện, xa xa là vùng quê sông núi, trước mặt là đình đài lầu các san sát, như đang diễn ra một buổi Pháp sự long trọng, nam nữ mặc y phục hoa lệ đẹp đẽ đang đứng trong sảnh lắng nghe Tôn giả tuyên giảng Phật pháp. Bốn góc tranh hoa sen rũ xuống, đường cong mượt mà đầy đặn, cánh hoa nhọn xoắn hoa lệ, toát vẻ thanh nhã trang nghiêm, còn có một vẻ quý khí đập vào mặt.
Tranh lụa lộng lẫy rực rỡ, xét về bút pháp hay y phục nhân vật trong tranh đều khác với Trung Nguyên, nghiễm nhiên không phải tác phẩm của hoạ sĩ vẽ tranh nội đình.
Trịnh Bích Ngọc nhìn một lúc, chân mày cau lại, ánh mắt dừng lại một chỗ.
Chính giữa bức tranh lụa là một cặp quý nhân nam nữ, người nam nét mặt tuấn mỹ, đầu đội bảo quan, mặc hoa phục, người nữ cũng đầu hoa quan, xiêm áo xinh tươi. Theo tư thái mấy người kia ngẩng nhìn thì đương nhiên đôi nam nữ này có thân phận cao quý. Trong đó, người nam cầm trong tay một chuỗi cầm châu bồ đề, ngồi ngay thẳng, người nữ lại tư thái tùy ý, một tay cầm hoa, một tay khoác lên vai người nam, môi son khẽ mở, giữa chân mày lộ nét tươi cười, như đang cười nói với người nam, hai tay như ngó sen tuyết trắng như ẩn như hiện dưới lớp lụa mỏng xanh nhạt, hồn nhiên, quyến rũ, sôi nổi trên giấy.
Đôi mắt người nam cụp xuống, trang nghiêm khác biệt, cũng không nhìn người nữ xinh đẹp bên cạnh.
Trịnh Bích Ngọc dời mắt xuống, quấn giữa ngón tay hắn ta có một đầu dây lụa cực nhỏ màu đỏ, dây lụa lất phất lơ phơ, rũ giữa ống tay áo hắn và hoa sen trên bồ đoàn, đầu kia không biết nối đến đâu.
Nàng tập trung nhìn kỹ, nhịn không được cười lên – thì ra là một đầu dây cột tóc từ búi tóc của người nữ thả xuống.
Người đàn ông không nhìn về phía người nữ kia, lại cẩn thận tỉ mỉ cầm dây lụa cột tóc của nàng, không để dính bụi đất.
Họ là một cặp vợ chồng.
Trong tim Trịnh Bích Ngọc thoáng chốc hiểu rõ, vẻ thương hại lướt qua trong mắt.
“Bệ hạ, ngài nên uống thuốc rồi.” Nàng dịu dàng nói.
Sóng mắt Lý Huyền Trinh lấp lóe, kinh ngạc nhìn nàng, như vừa mới tỉnh mộng.
…..
Hẳn bức tranh lụa là một trong những cống phẩm cách đây không lâu Đô đốc Tây Châu phái thái giám ngàn dặm xa xôi đưa về Trường An, cặp vợ chồng kia chính là Quân chủ Vương Đình Đàm Ma La Già và Vương Hậu Lý Dao Anh.
Trịnh Bích Ngọc có một cô em gái trong tộc từng theo chồng đi Tây Châu làm quan, sau khi cô ta về kinh kể nàng nghe rất nhiều chuyện về Vương Đình.
Nghe nói Phật Tử Vương Đình rất được dân chúng kính yêu, lại thêm dung nhan tư thái rất đẹp, trong dân gian khi vẽ tranh về tích Phật hay phong tục nhân tình đều thích dựa theo dáng ngài mà vẽ.
Nghe nói năm đó Phật Tử hoàn tục cưới Lý Dao Anh, trong triều không dám có bất kỳ dị nghị, tín đồ dân gian lại kinh hãi muôn vẻ, hỗn loạn khó định, thậm chí một lần xảy ra rối loạn. Qua từng năm, ngài dùng bàn tay sắt phổ biến cải cách, giáo hóa dân chúng, Vương quyền và Thần quyền Vương Đình sớm tách rời, Vương quyền đã áp chế Thần quyền, tín đồ nhận thấy ý chí kiên định của ngài, không còn dám có giọng điệu oán giận.
Nghe nói vị Vương Hậu Lý Dao Anh này rất nhanh lấy trọn lòng người Vương Đình, thế là cũng như mọi người thích dùng dáng điệu của Đàm Ma La Già vẽ tranh, nét đẹp của nàng cũng dần dần được lưu truyền rộng rãi qua các loại tượng nặn và họa tác.
Nắng vàng trước cửa sổ từ từ tan, vết dính trên chén thuốc đã lạnh.
Gió mát lùa vào điện.
Trong điện yên tĩnh vang lên tiếng Lý Huyền Trinh ho khan, Trịnh Bích Ngọc ra hiệu người hầu đóng cửa sổ, thắp đèn.
Ánh nến dịu dàng trải đầy điện các mênh mông, nàng nhận tấm áo lông cung nhân đưa tới, choàng qua vai Lý Huyền Trinh, hắn lại ho khan một trận, cười khổ: “Bây giờ không bằng xưa rồi… Đến cả gió cũng không thể thổi…”
Hắn từng rong ruổi sa trường, chém địch vô số, giờ sớm có tóc bạc, đã sớm kéo không nhúc nhích trường cung vẫn thường dùng.
Trịnh Bích Ngọc biết, Lý Huyền Trinh còn lâu mới đến tuổi xế chiều, nhưng tựa như vết thương cũ trầm kha trên thân thể vũ dũng tráng kiện của chàng, lòng chàng từ lâu đã dần dần già đi, giống như một đầm nước tĩnh, không một gợn sóng, cho đến khi khô cạn hoàn toàn.
Nỗi khổ nàng là đã mất đi, còn chàng ấy là cầu không được, hơn nữa phần cầu không được này lại do chính tay chàng chôn vùi.
Nàng còn có địa vị tôn quý và vinh quang vô thượng để đền bù một chỗ tiếc nuối kia, còn chàng vẫn không quay đầu lại được.
Một bức tranh lụa liền có thể câu lên mọi quá khứ mà chàng đã cố hết sức lãng quên.
Trước chàng hận bao nhiêu, ác độc bao nhiêu, sau này hối hận bấy nhiêu.
Trịnh Bích Ngọc trầm tư một lát, bỗng nói: “Thiếp đã từng cho rằng ở tái ngoại đều là vùng man hoang nghèo khổ, sở dĩ Văn Chiêu công chúa chọn lấy chồng Vương Đình xa xôi, một là vì bầu bạn với Phật Tử Vương Đình, hai là sợ bệ hạ lại dấy lòng trả thù, bị ép đi xa, vì Vệ Quốc Công mà tính toán lâu dài.”
Về sau nàng phát hiện mình đã sai.
Lý Dao Anh tiến lùi có chừng mực, dù đã sinh Vương tử và công chúa, cũng không muốn quản chuyện triều đình Vương Đình, rất nhiều hứng thú với thông thương mậu dịch và chuyện nhà nông, thường xuất cung.
Nghe nói nhiều năm trước từng có đại thần chỉ trích việc này, cho rằng Lý Dao Anh thân là Vương Hậu Vương Đình, hẳn nên ở sâu trong cung dưỡng dục con cái.
Đàm Ma La Già nói với đại thần đó: “Người nàng gả là ta, không phải Vương Đình.”
Chỉ trích tự nhiên lắng lại.
Lý Dao Anh thân phận tôn quý lại rất được lòng người, chưa từng có sai lầm, đại thần biết không gây được sóng gió, chỉ trích chẳng qua là để thăm dò thử thái độ của Đàm Ma La Già, ngài không thèm để ý, đương nhiên đại thần không còn dám lắm miệng.
Nghe nói mỗi khi Lý Dao Anh ra ngoài, làm xong việc chính Đàm Ma La Già sẽ đứng ở tháp cao ngóng nhìn về cửa thành, đợi ưng đưa thư và người hầu truyền thư nàng.
Vì nhớ Lý Dao Anh, chàng sai người trên con đường chính từ Vương Đình dọc theo Tây Châu, đến cổ quốc Ba Tư xa xôi từ từ xây dựng rất nhiều dịch xá, bảo đảm thư tín có thể thuận lợi đến nơi – có điều em rể trong tộc của Trịnh Bích Ngọc từng cười nói, tháp cao là thật, nhưng mấy dịch xá là do Lý Dao Anh tự chủ trì xây dựng, chủ yếu là để các đội buôn tiện lui tới.
Lý Dao Anh thành Vương Hậu, vẫn có thể thống lĩnh bộ khúc bảo vệ nàng, làm việc nàng thích, chứ không phải như trong tưởng tượng của Trịnh Bích Ngọc một thân một mình ở đất nước xa lạ, ngày đêm trốn sâu trong thâm cung.
Trịnh Bích Ngọc từ tận đáy lòng nói: “Văn Chiêu công chúa hiện giờ sống rất tốt.”
Nàng là Hoàng hậu Ngụy triều, biết rõ đằng sau tôn vinh của một quốc mẫu cần nỗ lực tâm trí và hy sinh, dù địa vị vững chắc nàng cũng không tránh khỏi như giẫm trên băng mỏng, chú ý cẩn thận mọi việc, Lý Dao Anh thân là công chúa ngoại quốc, lại có thể hoà nhập Vương Đình, thu được kính yêu, còn có thể giang rộng tay chân, thật không dễ.
Lý Huyền Trinh nhìn bức tranh lụa, ừm đáp.
Dù là truyền thuyết dân gian hay là tấu báo đưa về của đám quan chức, tất cả đều cho thấy: Dao Anh và Đàm Ma La Già vợ chồng hòa hợp, hơn nữa việc rời xa quê quán cũng không gây khốn khổ quá lớn đến nàng, trái lại, rời xa Trường An càng khiến nàng thêm tự tại.