Tiếng chuông xa xăm vén màn sương sớm, truyền khắp Vương Thành.
Tất Sa đạp lên sắc nắng vào cung, gỡ đồng phù đưa cận vệ trước điện, mấy hôm nay anh đang trực, phải vào cung sáng sớm.
Anh hỏi cận vệ: “Đêm qua Vương khi nào mới ngủ?”
Cận vệ nói: “Sau bữa tối Vương Hậu tới giục một lần, Vương mới về nội điện.”
Tất Sa thở phào. Công chúa đã về, rốt cục có người dám ngay lúc La Già xử lý chính vụ mà xông vào túm ngài!
Mặc dù La Già tinh lực tràn đầy, dù cho một đêm không ngủ, hôm sau vẫn tư duy rõ ràng, phản ứng nhạy cảm như thường, nhưng ngày ngày đều thế thì không ổn, cũng may công chúa không sợ ngài!
Tất Sa quên mất mấy hôm trước mình vẫn chờ xem Dao Anh náo nhiệt, nghiến răng thầm.
Lúc ngang qua hành lang, anh ta dừng bước, kinh ngạc phát hiện phía chính điện có thân binh cận vệ trấn giữ – nghĩa là La Già đang phê duyệt tấu chương.
Tiểu biệt trùng phùng, hôm nay cũng đâu phải ngày lên triều, hẳn La Già phải ở bên công chúa mới đúng, không ngờ mới sáng sớm ngài vẫn tới giải quyết chuyện công… Chả nhẽ đã cãi nhau? Hay là La Già quá chất phác, không hiểu nên chộp cơ hội tâm sự với công chúa, càu nhàu tí đỉnh?
Miệng Tất Sa mãi không khép, dáo dác đi vào chính điện. Thân binh vào phòng truyền lời, sau chốc lát mời anh vào.
Trong phòng vẫn còn đốt đèn, La Già dựa bàn chấp bút, ánh nến mơ màng hắt lên mi mắt, thần sắc bình thản.
Tất Sa chào hỏi xong ngồi xếp bằng xuống.
La Già xem sách đang mở, vừa viết, vừa nghe anh đáp. Nói xong việc chính, cung nhân đưa đến bánh naan chiên mới ra lò và trà sữa nóng.
Tất Sa đuổi hết người ra, bẻ bánh naan thả vào ngâm trong chén trà sữa nóng, chỉ qua bóng hoa xuyên qua cửa sổ đổ lên mặt thảm, bảo: “Gần đây thời tiết sáng sủa, hoa hạnh trong thung lũng nở rất đẹp, Vương có thể đưa công chúa đi ngắm hoa. Nghe người Hán nói, Hạnh hoa Cốc rất giống cảnh sắc xưa của họ, nhất định công chúa sẽ thích.”
La Già ngước mắt, nhìn nhánh hoa buông xuống ngoài cửa sổ, nói: “Nàng mới đi xa về, cần nghỉ ngơi nhiều.”
Tất Sa nhếch miệng cười, vậy là không có gây nhau.
Anh ăn xong bánh naan nhúng trà sữa, lại cầm một viên kẹo nhân hạt đào ăn, thấy hơi khát nước, đưa tay rót cho mình chén trà xanh, khóe mắt vô tình quét qua, phát hiện phần ăn sáng trước án của La Già chưa hề động.
Bóng nắng loang lổ trước cửa sổ, hoa rơi từng đợt.
La Già lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bóng hoa nhảy múa theo nắng, chậm rãi lồng trên người chàng, trên lớp cẩm bào trắng tay hẹp hiện một tầng sáng dìu dịu.
Nắng xuân lẳng lơ, sáng rỡ, chàng ngồi giữa bóng hoa lộng lẫy, nhưng người vẫn trong lạnh, như xa cách với đời, đến cánh hoa nở rộ cũng muốn giảm đi phần quyến rũ, tăng thêm vẻ xuất trần.
Tất Sa giật nảy.
Thật ra đây mới là dáng vẻ bình thường của La Già, ngài là vị sư nhìn thấu tình đời, bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi*, cao không thể chạm.
*trích Nhạc Dương Lâu ký, không vui vì cảnh, không buồn vì mình
Nhưng về sau không còn giống nữa.
Tâm tư Tất Sa vòng vo mấy vòng, cười nói: “Công chúa thường đi xa, ngày về không chừng, hẳn là Vương rất không nỡ, lần này công chúa về, Vương phải định ra ước pháp tam chương* với công chúa đi, không cho phép người đi xa thế nữa.”
*kiểu như ba điều quy ước tạm ấy
Không biết La Già nghĩ tới điều gì, khóe môi hơi cong, sắc xuân sáng rỡ trong đôi mắt xanh biếc: “Nàng còn trẻ, thích thăm thú khắp nơi.”
Tất Sa thầm thở dài. Trong kinh Pháp Hoa dạy: Đạt đến một lòng, như mẹ thương con; thu lấy chúng sinh, giống như từ phụ.
Là đại ái mà cửa Phật nói đây.
La Già đối với chúng sinh, với người đời như cha hiền đối với con cái, Quân Vương đối với lê dân, một tấm lòng từ bi thương xót mênh mông rộng lớn, chúng sinh bình đẳng, tất cả là không, không quan trọng chấp nhất, không quan trọng hỉ nộ.
Nhưng tình yêu của La Già đối với Dao Anh không giống, tình yêu giữa nam nữ tự nhiên có dục, từ dục sinh tham, ủ ra sân, ủ thành si.
Thông minh từ nhỏ như La Già, cũng có chuyện không rành rẽ.
Đến giờ Tất Sa còn nhớ rõ cảnh đầu tiên La Già đến thỉnh giáo mình.
Khi đó La Già đang chuẩn bị hôn sự, xưa nay chàng thích chuẩn bị chu toàn trước, nhưng trong mấy thân vệ bên cạnh đều chưa có hôn phối, chỉ mỗi Tất Sa thường xuyên lưu luyến phong nguyệt, nghe nói nhân tình xếp từ thành Đông tới thành Tây… Thế là chàng khiêm tốn học hỏi.
Tất Sa kích động không thôi, không dám tin, vui đến phát khóc.
Từ nhỏ đến lớn, La Già học gì cũng nhanh, dù văn hay võ, lần nào cũng là anh ta xin thỉnh giáo La Già, giờ phong thủy luân chuyển, xem như đến phiên anh chỉ điểm La Già rồi!
Huynh đệ tốt à, ngươi cũng có hôm nay… Tất Sa xoa tay, moi ruột gan, đem hết ngón nghề tự biết dốc túi truyền dạy, chuyển qua làm thầy của La Già đến nghiện, còn nháy mắt ra hiệu đầy thâm sâu đề cử ít quyển sách mình cất giữ.
Vốn tưởng La Già sẽ xấu hổ, sẽ không biết làm sao, kết quả La Già đầy vẻ bình tĩnh thản nhiên, Tất Sa muốn xem trò cười cũng không thấy, rất là thất vọng.
Sau đó Tất Sa phát hiện La Già chuẩn bị rất đầy đủ, sách ký trong kho Vương cung ngài cầm xem hết… thậm chí ngay cả sách về chuyện phụ nữ có thai cũng đọc, còn viết luôn chú thích kế bên.
Lúc ấy Tất Sa giật cả mình, xém nghĩ công chúa sắp sinh… có một quãng anh nhịn không được dòm bụng Dao Anh mãi.
Thật vất vả có cơ hội dạy thứ gì đó La Già, mình làm người tốt làm đến cùng! Phải dạy La Già làm sao giữ công chúa!
Khóc lóc lăn lộn!
Chơi xấu ngang ngược!
Một khóc hai nháo ba treo cổ*! (thành ngữ đại ý nói thủ đoạn nhà chồng chơi xấu)
Mấy này La Già sẽ không học…
Tất Sa phấn chấn tinh thần, vỗ đùi: “Tôi nghe Duyên Giác nói, Vương chuẩn bị lễ vật cho công chúa là ít sách mới nhỉ?”
La Già gật đầu.
Tất Sa tiếp tục vỗ đùi: “Sách thì có gì đáng xem chứ? Vương cũng đã nói, công chúa còn trẻ, sao suốt ngày đưa sách cho cô nương trẻ tuổi chứ? Châu báu trang sức, tơ lụa… dù hơi tục, nhưng là chỉ cần đưa thứ tốt nhất, quý giá nhất, đã là không tầm thường…”
Anh nghĩ trong lòng mà không dám nói, công chúa đi xa về, chuẩn bị quà cho mọi người, hôm qua đã gửi đến tận phủ của họ, anh cũng nhận mấy món đồ chơi tinh xảo, trái lại La Già hay ghê, vợ mới cưới về mà ngài chìa ra mấy quyển sách còn tỏa ra mùi sách mới, không sợ dọa công chúa hử.
La Già nhìn Tất Sa, còn chưa mở miệng Tất Sa đã trực tiếp ngắt lời: “Tôi đoán Vương định nói gì rồi, trong kho bảo vật gì cũng đều là của công chúa, nàng muốn lấy gì cũng được…”
Anh vung tay, đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Quà mà mình tùy ý chọn với tỉ mỉ chuẩn bị là không giống nhé!”
La Già hờ hững quét mắt qua anh, không để ý.
Tất Sa vén tay áo, tiếp tục văng nước miếng tung tóe: “… Làm chồng ấy, chẳng những phải quan tâm, phải thẳng thắn, biết lạnh biết nóng, còn phải cảm kích thức thời, vợ chồng sớm chiều ở chung, lâu dài, mới mẻ qua đi, khó tránh khỏi sinh chán ghét, nên không thể không thú vị, thi thoảng phải có ý tưởng dỗ nàng ấy vui vẻ… Còn nữa, phải học cách càu nhàu, để nàng đau lòng mình, nàng mềm lòng rồi thì lập tức đánh rắn lựa côn…”
“Núi lớn có nguy nga hùng vĩ đến đâu, ngày ngày đối mặt cũng không còn ý nghĩa… Công chúa ra ngoài gặp đều là tuấn kiệt mấy bộ lạc…”
La Già quá im lìm, sao hơn được đám thiếu niên lang nhiệt tình hơn lửa ngoài kia chứ? Không có cách nào, dù sao cũng làm hòa thượng nhiều năm…
Có bóng người chuyển động ngoài cửa sổ, một người đứng ngoài hành lang xoay người hành lễ. Tất Sa nhận ra người nội điện, vẫn chưa thỏa mãn ngậm miệng lại.
La Già cầm lấy một danh sách đã phê duyệt giao cho hắn, đứng dậy đi ra. Tất Sa hậm hực gãi đầu, nhọc lòng chiếu cố vớ vẩn, suýt quên mất mình có việc đứng đắn phải làm.
…
Cửa sổ nội điện chỉ mở một nửa, màn lụa buông xuống, trên mặt đất trải thảm Ba Tư thật dày, chân đạp lên thật mềm mại im ắng.
La Già vén màn lụa.
Dao Anh đưa lưng về phía chàng ngồi trước bàn viết, tóc dài vừa dày vừa đen nhánh xõa như thác nước, trải xuống thảm.
Có một số việc, có một vài người một khi đã từng có được, dù chỉ một chớp mắt ngắn ngủi cũng khó mà chịu được khi mất đi. Trước khi quen biết nàng, chàng độc lai độc vãng hơn hai mươi năm, không thấy không quen chuyện gì, cưới rồi, lúc nàng không có ở Thánh Thành, chàng vẫn theo theo thói quen vào nội điện, thấy vẻ mặt vô cùng nghi hoặc của kẻ hầu mới nhớ nàng đã ra khỏi thành.
La Già đi vào, nghe một mùi thơm nhè nhẹ. Đến gần, mới phát hiện Dao Anh gần như ghé cả người lên bàn nhỏ, trước mặt là một quyển sách còn đang mở.
Cạnh bàn nhỏ là đĩa cơm cà ri trộn thịt trâu, nàng một tay cầm thìa bạc mạ vàng, một tay lật sách qua lại, say sưa ngon lành.
Trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo sa mỏng, vạt áo lỏng lẻo, ngực tuyết hơi lộ, vai khoác một tấm đắp mỏng in hoa, tấm đắp phủ qua góc bàn, bên dưới lộ ra một đôi bàn chân trần trắng nõn, hiển nhiên là mới tắm ra, chưa để tâm trang điểm thay đồ, tùy tiện khoác tấm khoác ngồi vào bàn đọc sách.
Sau khi cưới ở chung bên nhau, La Già ngày càng quen thuộc thói quen nhỏ của Dao Anh.
Lúc nàng bận rộn cũng mất ăn mất ngủ, xong việc liền vùi đầu vào chăn mền ngủ say, lúc này mà chọc nàng, nàng có tỉnh cũng sẽ vờ ngủ, chọc tiếp nữa sẽ khiến nàng phát cáu đá người.