Khi công chúa Man Đạt rời đi, Dao Anh không đi đưa, nhận lời múa cùng nàng xem như đã tiễn biệt. Y quan Thiên Trúc lần này không đi cùng, ở lại tiếp tục đi theo Pháp sư Đề Bà Mông Đạt.
...
Vài ngày sau, hôn lễ giữa công chúa Xích Mã và phò mã A Khắc Liệt đúng hạn cử hành.
Công chúa là tỷ tỷ duy nhất của Đàm Ma La Già, phò mã giao du rộng lớn, ngày hôn lễ hết sức náo nhiệt, Thánh Thành muôn người đều đổ xô ra đường, dân chúng dẫn theo già trẻ đứng trên phố dài xem xe hoa tân nương đi qua, quan viên trong triều, tướng lĩnh trong quân, lãnh chúa gần đó đều nhận lời mời có mặt trong bữa tiệc cưới náo nhiệt.
Trong bữa tiệc, nhạc trống vang trời, đám người uống rượu say mèm lúy túy
Phò mã A Khắc Liệt làm người trung hậu, đồng liêu rót rượu, ai hắn cũng không cự tuyệt, từ sáng sớm đến tối, khóe miệng luôn cười toe toét, mặt đỏ rực.
Nghi thức qua đi, A Khắc Liệt một người mặc trang phục tân lang sáng rực giữa đám đồng liêu, dẫn theo công chúa Xích Mã cũng trang phục sáng chói đi đại điện bái kiến Phật Tử Đàm Ma La Già, nhận lời chúc phúc của chàng.
Đàm Ma La Già ngồi ngay ngắn trước điện, nhìn A Khắc Liệt và công chúa Xích Mã sóng vai đi vào đại điện. Người hầu tung hoa tươi, đưa một mâm vàng đựng nước trong đến, công chúa Xích Mã nhận mâm vàng, đi đến trước mặt Đàm Ma La Già, quỳ xuống trước chàng.
Đám người lấy làm kinh ngạc rớt cả mồm, phò mã A Khắc Liệt cũng đầy kinh ngạc.
Tay công chúa Xích Mã nâng mâm vàng, giống như một tín đồ thành kính, bò tới, hành lễ bái với Đàm Ma La Già, hôn thảm vàng dưới chân chàng.
"La Già, ta kiêu căng tùy hứng, không bỏ được thù hận với Trương gia, mấy năm qua gây cho ngài thêm không ít phiền phức. Hôm nay ta lập gia đình, ta có trượng phu, sau còn có con cái, phò mã khuyên ta quên thù hận, đón một khởi đầu mới, ta sẽ thử buông thù hận, sống vui vẻ cùng A Khắc Liệt, vì chàng sinh con dưỡng cái. Dù trước đây ngài và ta mâu thuẫn bao nhiêu lần, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ta hy vọng ngài có thể chân thành chúc phúc cho ta, về sau chúng ta quên những không vui trước kia, được không?"
"Vương, ta sai rồi, ngài tha thứ cho ta chứ?" Cô ta ngẩng lên, chậm rãi nói, giọng điệu chân thành, tư thái khiêm nhường.
Phò mã A Khắc Liệt cũng quỳ xuống, nắm tay hành lễ: "Vương, trước đây công chúa đúng là có chỗ phóng túng, xin Vương rộng lượng cho nàng."
Đám người trong điện nhìn nhau, đại điện rơi vào tĩnh mịch hoàn toàn. Trước tượng Phật, từng sợi hương khói lẳng lặng tràn ngập.
Mặt Tất Sa đầy vẻ không thể tin, sau khi ngây ra thì đầy vui mừng, ngẩng đầu nhìn Đàm Ma La Già, vẻ chờ mong.
Đàm Ma La Già ngước lên đón tầm mắt mọi người, nhận mâm vàng, uống một hớp nước trong.
Đám người trong điện như trút được gánh nặng thở phào, vui mừng hớn hở.
Đàm Ma La Già cầm lấy kim trượng, điểm ở mi tâm phò mã và công chúa. "Sau này hãy kính trọng lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau."
A Khắc Liệt cười đến mắt không mở ra nổi, chắp tay trước ngực bái lễ, "Hôm nay, thần ngay trước Phật lập thệ, sau này chắc chắn sẽ đối đãi công chúa thật tốt, trung thành với Vương, nếu thần có chỗ nào bất kính với công chúa, nguyện chịu xử lý!"
Đám người cười ha hả, ôm hai vị tân nhân rời đi.
...
Cùng ngày hôn lễ, sứ đoàn Cao Xương cũng nhận được lời mời.
Dao Anh biết công chúa Xích Mã kiêng kị, căn dặn sứ giả đưa một phần hậu lễ qua, trong hôn lễ cố gắng trốn trong đám người, không xuất hiện trước mặt đôi tân nhân, miễn gây không vui cho quý tộc Vương Đình.
Mấy thứ này dĩ nhiên không thích hợp Lý Trọng Kiền, phó sứ dẫn người đi tiệc, lúc trở về nói, yến tiệc người đông nghìn nghịt, vốn chẳng ai chú ý tới bọn họ.
Hôn lễ thuận lợi cử hành, bình an vô sự. Dao Anh thở phào vì Đàm Ma La Già.
Sau đó không lâu, mắt Dao Anh có thể cảm giác được tia sáng, muốn tháo bỏ băng vải, Đề Bà Mông Đạt vội vàng khuyên can: "Mắt của công chúa tạm thời không thể nhìn tia sáng trực tiếp, bôi thuốc nửa tháng tiếp mới có thể tháo vải băng."
Dao Anh đành phải tiếp tục cho thân binh giúp nàng đọc thư.
Lúc Đàm Ma La Già bó thuốc, nàng ở bên cạnh ngồi cùng, không thấy rõ bất kỳ thứ gì, nghe giọng điệu chàng với Đề Bà Mông Đạt nói chuyện bình ổn, ngày càng chuyển biến tốt đẹp, dần dần yên lòng.
Hôm đó, Lý Trọng Kiền sang gặp Dao Anh, nói sứ đoàn đã cầm công văn chính thức, hỏi: "Chuyện đã xong, lúc nào thì cùng anh về?"
Dao Anh ban đầu vui vì chuyện minh sách đã xong, sau khi nghe được nửa câu, tự dưng không quyết định chắc chắn được.
Gần đây hình như thân thể Đàm Ma La Già đã khá hơn nhiều, mỗi lần nàng hỏi Đề Bà Mông Đạt và Duyên Giác, họ đều nói khí sắc ngài ấy rất tốt, chỉ cần không vận công sẽ không bị thương.
Thấy nàng không trả lời, Lý Trọng Kiền cau mày: "Em ở lại là bởi vì Tô Đan Cổ? Bảo hắn theo em về Cao Xương không phải tốt sao."
Người Vương Đình thù ghét người Hán, thế cục phức tạp, kẻ thù Tô Đan Cổ lại nhiều, hắn không đồng ý để Dao Anh ở Vương Đình. Tô Đan Cổ nếu thật sự muốn lấy nàng, có thể cùng đi Cao Xương.
"Anh, chàng là Nhϊếp Chính Vương Vương Đình, không thể rời Thánh Thành."
"Em là thủ lĩnh Tây quân, không thể cứ ở mãi Vương Đình, có một số việc Đạt Ma không tiện ra mặt. Ta thấy thương thế Tô Đan Cổ gần như khỏi hẳn, không cần em tự chăm sóc nữa."
Lý Trọng Kiền vừa nói vừa mở băng vải bịt mắt của Dao Anh, nhìn qua mắt nàng, giọng điệu nghiêm túc.
Dao Anh gật đầu: "Anh, trong lòng em biết rõ."
Trước khi nàng đến Vương Đình đã tách quan xử lý chính vụ và quân vụ ra, đề bạt một nhóm tướng lĩnh căn cơ kém cân bằng với danh gia vọng tộc, còn điều từ Sa Châu, Lương Châu một vài quan viên tinh thông thuỷ lợi tới, hiện giờ các Châu đã xong những việc còn dây dưa chưa làm, tạm thời không xuất hiện biến động gì lớn. Bữa giờ nàng luôn giữ liên lạc với Đạt Ma, Dương Thiên, Tạ Thanh, bảo đảm không chậm trễ việc lớn.
Hai anh em đang nói chuyện, thân binh xông vào chính sảnh, "Công chúa, A lang, không xong rồi!"
Lý Trọng Kiền vặn mày: "Sao?"
"Dịch quán bị cháy! Chỗ chúng ta ở bị đốt, hòm xiểng chưa kịp khiêng ra, cháy hơn phân nửa, ngựa bị thiêu chết mấy con!"
Tim Dao Anh siết chặt: "Không ai bị thương chứ?"
"Có ba người bỏng, còn hai người bị xà nhà gỗ rơi trúng, nhưng thương thế không nặng."
Lý Trọng Kiền đứng dậy: "Sao lại cháy?"
Thân binh lòng đầy căm phẫn nói: "Có người cố ý phóng hỏa! bọn tôi phát hiện sau chuồng ngựa chất đầy cây bụi, mọi lối ra đều bị chặn, bọn Tạ Dũng mất hết nửa ngày mới phá tan cửa!"
Lý Trọng Kiền siết chặt nắm đấm, cười lạnh.
Dao Anh đè cánh tay hắn lại: "Anh, minh sách ký kết, đây là phóng hoả cố ý trả thù."
Giữa ban ngày phóng hỏa, hiển nhiên là để hả giận và cảnh cáo, có thể thấy đối phương phách lối, mà cũng có hận ý.
"Ta đi xử lý việc này." Lý Trọng Kiền nhấc chân đi.
Dao Anh dặn với theo: "Anh, đại cục làm trọng, đừng làm tổn thương hòa khí."
"Ta hiểu." Lý Trọng Kiền đi xa.
Dao Anh lo lắng, phái người đi theo.
Buổi chiều, thân binh về phục mệnh: "Bắt được hai người phóng hỏa, chúng đã nhận tội, nói thấy Vương Đình và người Hán kết minh, trong lòng phẫn uất, cho nên phóng hỏa đốt sứ đoàn chúng ta, đã bị nhốt vào ngục."
Dao Anh gật đầu, nói: "Báo với A Lang, đợi một chút, đừng sốt ruột."
Chạng vạng tối, đến lúc Đàm Ma La Già bó thuốc, thường ngày chàng đã sớm về đình viện, đêm nay mãi chưa thấy về, Dao Anh lo lắng có phải chuyện dịch quán bị đốt mà làm lớn chuyện, bảo Duyên Giác đi nghe ngóng.
Dịch quán bị người phóng hỏa, nàng có thể đoán được tình hình trong thành hiện tại.
Duyên Giác một đi không trở lại, phái một thân binh về báo tin: "Vương có chuyện quan trọng trong người, không liên quan đến dịch quán."
"Chuyện gì?"
Thân binh ấp úng nói: "Là chuyện chính vụ."
Dao Anh nghe giọng hắn không hỏi nữa, xem ra là chuyện nội bộ Vương Đình không thể truyền ra ngoài. Nàng bảo thân binh đọc thư cho mình, vừa nghe vừa chờ Đàm Ma La Già trở về.
Mãi đến nửa đêm, ngoài viện mới có tiếng xe ngựa, Đàm Ma La Già quay về, tiếng bước chân vào nhà nghe như bình thường, rất nhẹ, rất ổn, cà sa phất qua thảm, như mưa phùn rả rích.
Dao Anh nghe tiếng bước chân chàng, hỏi: "Có chuyện gì thế ạ?"
"Mấy việc nhỏ thôi, phân tranh giữa mấy quan viên trẻ tuổi." Đàm Ma La Già lơ đễnh nói, giọng nghe rất bình tĩnh.
Dao Anh hỏi chuyện dịch quán. Chàng nói: "Đã xử lý ổn thỏa."
"Đêm nay chàng còn chưa bó thuốc..." Dao Anh nhớ tới, "Để em gọi người đi mời Pháp sư Đề Bà Mông Đạt."
Đàm Ma La Già nhìn nàng, nhẹ nhàng ừm đáp.
Chỉ sau chốc lát, Đề Bà Mông Đạt dẫn theo y quan Thiên Trúc đến. Dao Anh ngồi bên giường, nghe chàng cởi cà sa, không biết Đề Bà Mông Đạt đắp thuốc gì, người chàng run rẩy kịch liệt, sau một trận huyên náo, đột nhiên chàng nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay lạnh buốt, ẩm ướt mồ hôi.
Dao Anh bận bịu nắm chặt lại tay chàng. Mấy người Đề Bà Mông Đạt lui ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, Đàm Ma La Già không nói một lời, chỉ chăm chú nắm chặt Dao Anh.
"Pháp sư?"
Đàm Ma La Già nhẹ nhàng đáp.
Dao Anh nhìn không rõ chàng sao rồi, lòng đau nhói.
"Công chúa, ta tốt hơn nhiều." Chàng khẽ nói, buông nàng ra, đưa tay, mu bàn tay nhẹ nhàng cọ qua hai má của nàng, Phật châu lạnh băng cọ qua theo.
Dao Anh giữ chặt tay chàng không buông.
Đàm Ma La Già yên lặng, chợt ngồi bật dậy, giương cánh tay nắm eo nàng, kéo nàng lên trường tháp.
Dao Anh nhào vào lòng chàng, hai tay chống lên bộ ngực trần trụi của chàng, sợ đè phải chỗ đau, giãy giụa định ngồi dậy, chàng ôm vai nàng để nàng nghiêng qua dựa vào mình. Nàng lật xuống khỏi người chàng, xác định không đè phải chân chàng, lúc này mới không động đậy nữa, ngẩng đầu, đưa tay mò mẫm sờ mặt chàng.
"Đừng nhúc nhích." Đàm Ma La Già nắm chặt tay nàng, giọng vang trên đỉnh đầu nàng, trầm thấp.
Dao Anh ngồi bất động, cứ vậy tựa sát chàng, cùng chàng chịu đựng nỗi đau đớn.
Đêm đã khuya, trước giá cắm nến bốc lên từng sợi khói xanh, trong phòng rơi vào bóng tối, nàng vô thức ngủ thϊếp đi.
Đàm Ma La Già rũ mắt ngắm nhìn nàng, thật lâu không chợp mắt.
Trước màn nỉ nhẹ vang tiếng bước chân. Tất Sa bưng một cây nến vào nhà, thấy rõ cảnh trên giường, mở to hai mắt nhìn.
Đàm Ma La Già ngước mắt, đối mặt với anh ta, vẻ thản nhiên, ánh mắt oai nghiêm.
Tất Sa vội vàng xoay người sang chỗ khác. Đàm Ma La Già nhẹ nhàng buông Dao Anh, đắp kín mền lại cho nàng, xuống giường, kéo cà sa khoác lên người, đi ra khỏi phòng.
Tất Sa đuổi theo, nhỏ giọng nói: "Nửa canh giờ trước, khinh kỵ ngoài thành phát hiện nguyên một đội buôn bị hại trên đường chính... không ai còn sống..."
"Đây là đội buôn thứ mấy?"
"Là đội thứ ba, cả người lẫn vật đều không còn, vết thương giống nhau, hẳn là cùng một loại binh khí, còn có thể là một binh khí."
Tất Sa trầm trọng: "Vương, giờ đang có lời đồn... nói hung thủ là Nhϊếp Chính Vương Tô Đan Cổ."
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề.
Đàm Ma La Già quay đầu, màn nỉ khẽ lay, Dao Anh ngủ trên giường của chàng, cuộn tròn, sườn mặt dịu dàng thoáng như có lớp ánh sáng nhạt.
"Mời Vệ Quốc Công tới." Chàng ngắm Dao Anh, nói.
Mắt Tất Sa lộ vẻ kinh ngạc, cầm đồng phù ra ngoài.
Đàm Ma La Già đi đến bên giường, cúi người, đưa tay vén mái tóc dài của Dao Anh, lòng bàn tay nhẹ nhàng điểm huyệt đạo, nàng ưm một tiếng nhẹ nhàng, ngủ sâu hơn.
Chàng nhìn nàng chăm chú, ngón tay tham lam lưu luyến bên gáy nàng.
Sau nửa canh giờ, ngoài viện chao động ánh đuốc, tiếng bước chân từ xa đến gần. Đàm Ma La Già đứng dậy ra ngoài.
Tất Sa đẩy cửa, ra hiệu Lý Trọng Kiền vào nhà.
Lý Trọng Kiền nửa đêm được mời tới, chau mày đầy lo lắng, bước vào phòng liền hỏi: "Minh Nguyệt Nô có chuyện gì à?"
Ánh nến lay nhẹ, một bóng người thong thả từ trong bóng tối bước ra, một thân cà sa rộng rãi, dáng vẻ tươi sáng, khuôn mặt như vẽ.
Lý Trọng Kiền sững sờ, giật mí mắt: "Tô Đan Cổ đâu?"
Đàm Ma La Già ngước mắt, trong một nháy mắt, khí thế quanh người tăng vọt, thế như đỉnh núi cao sừng sững nơi vực sâu, đôi mắt xanh lấp lóe ánh sáng âm u.
"Ta chính là Tô Đan Cổ." Chàng từng chữ nói.
Lý Trọng Kiền trợn to mắt phượng, kịp phản ứng, lập tức dâng lơn cơn thịnh nộ, người thủ thế, bàn tay lớn như quạt hương bồ nắm chắc thành đấm hung dữ đánh tới Đàm Ma La Già.
"Mặt dày vô sỉ!"
Hắn gầm lên: "Ngươi là tăng nhân, đã không thể hoàn tục thì không nên đụng vào một sợi tóc của Minh Nguyệt Nô!"
"Ngươi coi con bé là gì chứ? Muốn kim ốc tàng kiều, để con bé cả đời không nhìn được người, bị người đời chế nhạo câu dẫn hòa thượng, yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với một tên hòa thượng à?"
Đàm Ma La Già không nhúc nhích, gắng gượng chịu nắm đấm của Lý Trọng Kiền.
Lý Trọng Kiền nghĩ cả mấy ngày nay mình bị tên này lừa mòng mòng, còn ngầm cho phép Dao Anh ở chung với hắn, lửa giận càng tăng, khóe mắt giận sôi muốn nứt, lực trên tay càng mạnh thêm mấy phần, đấm như mưa nện lên người chàng.
Đàm Ma La Già vẫn không nhúc nhích, dù khóe miệng tràn tia máu, cũng không rên một tiếng.
Lý Trọng Kiền vừa tức vừa hận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngừng tay, cười lạnh: "Minh Nguyệt Nô đâu? Ta đưa con bé đi ngay lập tức."
Không nhúc nhích như cọc gỗ Đàm Ma La Già bỗng nhiên đưa tay, cản đường hắn.
Lý Trọng Kiền hất mắt phượng, quay nhìn chàng, sắc mặt âm trầm như nước. "Sao hả, không thả người?"
Đàm Ma La Già ngẩng lên, ánh mắt trong lạnh, "Nàng mệt rồi, để nàng ngủ một giấc ngon đã."
Lý Trọng Kiền giật mình.
...
Sáng hôm sau, Dao Anh bị thân binh đánh thức. "Công chúa, Cao Xương đưa tới tin gấp!"
Dao Anh từ trong mộng bừng tỉnh, nhổm dậy, một đôi cánh tay kiên cố trờ tới, đỡ nàng, giúp nàng vén mớ tóc dài.
"Pháp sư?" Dao Anh ngẩn ra.
Đàm Ma La Già ừm đáp, bưng chén trà đưa đến bên môi nàng, giúp nàng uống nước: "Lý Trọng Kiền đã đến, chờ bên ngoài."
Anh đến?
Dao Anh tranh thủ đứng dậy rửa mặt, ra ngoài gặp Lý Trọng Kiền, đột nhiên sực tỉnh, nói: "Pháp sư, chàng đừng đi ra, anh của em sẽ thấy chàng."
Đàm Ma La Già vịn cánh tay nàng, "Không sao, hiện giờ ta là Nhϊếp Chính Vương."
Dao Anh thở phào, ra ngoài phòng, Lý Trọng Kiền tiến lên đón, nói: "Đạt Ma sai người đưa tin gấp, nước Gia Tư cự tuyệt cho người Hán lưu lạc về lại nơi đó, Dương Thiên giận dữ, muốn dẫn binh đánh nước Gia Tư."
Trong thời kỳ chiến loạn, rất nhiều người Hán và bộ lạc người Hồ từng phụ thuộc Trung Nguyên bị ép lưu vong, sau khi binh Tây Châu bình định Tây Vực, Dao Anh dùng vàng bạc mua lại người tị nạn các nơi. Nước Gia Tư cự tuyệt nàng mua lại, ép buộc dân lưu vong phục vụ nghĩa vụ quân sự, thúc đẩy nông nô tay không tấc sắt, hoàn toàn chưa được huấn luyện ra chiến trường, còn chặn gϊếŧ cướp giật đội buôn đi đến nước Mã Lỗ, tin đưa về, Dương Thiên giận không kềm được.
Dao Anh cau mày nói: "Nước Gia Tư chỉ là bộ lạc nhỏ, sao dám ngăn trở thông thương?"