Nguyệt Minh Thiên Lý - La Thanh Mai

Chương 159




"Gϊếŧ ả!"



Dưới cổng chào vàng son lộng lẫy dưới đài cao, mười mấy bóng người đón đao quang kiếm ảnh, phóng tới Dao Anh được thân binh bảo vệ ở chính giữa. Bọn họ người mặc phục sức thường dân, hét to bằng tiếng Đột Quyết, tiếng Ba Tư, Túc Đặc, Phạn, triệu tập giúp đỡ, trên mặt ai cũng đầy thù hận điên cuồng.



Bọn họ đều là người Vương đình.



Duyên Giác chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, rút đao chém lăn một sát thủ, trong mắt đối phương không hề có ý sợ hãi, cả người đầy máu tiếp tục xông gϊếŧ tới, cho đến khi kiệt lực ngã xuống.



Lòng cậu sợ hãi, quay nhìn phía sau lưng.



Dân chúng sợ hãi kêu gào chạy tứ tán, một bóng người nhào về phía Dao Anh, sắc lạnh lập loè, một người từ trong đám đông xông ra, ôm nàng lách mình tránh.



Bóng nữ tử hành thích nhanh như chớp, người đàn ông kia một chưởng đánh tới cô ta, chủy thủ trong tay cô ta vẫn phóng ra kịp, một dòng máu tươi phụt ra, váy áo Dao Anh đầm đìa máu.



Duyên Giác sợ đến hồn phi phách tán, muốn xông đến cạnh Dao Anh thì mấy thích khách quấn tới cản bước cậu.



Bọn họ không phải là thích khách thường, mà là tử sĩ!



Thân binh và thích khách quấn đánh, tiếng chém gϊếŧ, tiếng đao kiếm va chạm, tiếng kêu thảm thiết... trong ồn ào, Dao Anh nghe người kia đau đớn khàn giọng.



Tim nàng chợt nhói từng đợt, người phát run.



Người kia ôm nàng, tưởng nàng bị thương, cánh tay căng lên, lo lắng hỏi: "Bị thương chỗ nào rồi?" Giọng nghẹn nín.



Dao Anh ứa mồ hôi lạnh, nhìn đôi mắt phượng của hắn lộ ra ngoài lớp khăn che mặt.



Nàng không bị thương, người bị thương là hắn.



Sao Lý Huyền Trinh lại ở Vương Đình?



Đầu Dao Anh như muốn nứt, đau đến hôn mê bất tỉnh.



Mắt Lý Huyền Trinh trợn lớn, vết thương kịch liệt đau nhức, ôm nàng quỳ trên đất, máu tươi ào ạt chảy.



Ánh đao lạnh như băng phủ xuống người bọn họ.



"Thất Nương!" Thân binh kinh hồn lạc phách, lớn tiếng gọi, định rút người ra cứu, lại bị thích khách khác cuốn lấy.



Tiếng gió rít gào.



Duyên Giác nín thở.



Bỗng nhiên, bốn bề yên tĩnh lại, sát khí mãnh liệt, chưởng phong khuấy động. Một thanh trường đao xé không mà đến, một thân ảnh đột ngột từ xa đánh tới, kình phong mạnh mẽ.



Răng rắc vài tiếng vỡ vụn tuần tự vang lên, loan đao của thích khách vây quanh Dao Anh vỡ thành từng mảnh rơi xuống cùng chỗ, một tiếng hét thảm cũng không phát ra nổi, từng người một ngã xuống.



Người đến một thân bào trắng, mang khăn che mặt, lao thẳng về phía Dao Anh, quanh người ẩn hiện tản ra sát khí hùng hồn.



Lý Huyền Trinh đã không còn tỉnh táo, hai tay vẫn ôm thật chặt Dao Anh, chặn trước người nàng.



Người áo bào trắng cúi xuống, đẩy Lý Huyền Trinh, giật tay hắn ra, ôm lấy Dao Anh.



Tiếng la gϊếŧ xung quanh còn chưa ngừng lại, y vẫn mặc kệ, cúi xuống kiểm tra vết thương trên người Dao Anh, ngón tay đặt lên gáy nàng.



Đám người giữa sân ngơ ra, kịp phản ứng xách đao chém gϊếŧ mấy thích khách.



Một người vọt nhanh đến cạnh Duyên Giác, lạnh lùng nói: "Nhớ để lại người sống!"



Duyên Giác chấn động cả người, nhìn đối phương, miệng há hốc, lại nhìn về phía bóng người xuất hiện đột ngột, một đao ép lùi mấy thích khách, rùng mình.



"Tướng quân A Sử Na, người kia..."



Tất Sa giơ ngang đao, lạnh lùng nói: "Là ngài ấy."



Duyên Giác sợ run người. Vương không phải đang ở Vương Tự sao? Sao lại xuất hiện ở đây?



Ngài vừa tán công, lại cố cưỡng ép vận công... Lúc này ngài là Phật Tử hay là Tô Đan Cổ?

Mặt Duyên Giác vàng như màu đất.



Tất Sa cũng trầm mặt.



Thân binh nhìn thấy người áo bào trắng kịp thời xuất hiện, nhẹ nhàng thở ra, vận khí tiếp tục đối địch, thoáng chốc đã giải quyết mớ thích khách còn lại, Duyên Giác Tất Sa hợp lực bắt được hai tên còn sống.



Cấm Vệ quân gần đó chạy tới, Tất Sa lệnh cho họ trấn giữ mấy con đường quan trọng, truy tra đồng bọn, canh không cho người không có phận sự tới gần, vọt tới trước mặt Dao Anh, hạ giọng khẩn trương hỏi: "Công chúa không sao chứ?"



Đàm Ma La Già ôm Dao Anh ngất đi, lắc đầu, đôi mắt xanh dưới lớp khăn che mặt chậm rãi khép lại.



Trên người nàng không có vết thương, máu trên váy áo đều là của Lý Huyền Trinh.



Trong một khắc từ xa nhìn thấy nàng ngã xuống, sát khí trong lòng bỗng đè nén không được, bốc lên phun trào mà ra giờ đây từng chút từ từ thu liễm.

Chàng ôm nàng, cảm nhận được hơi thở hiền hoà chậm rãi của nàng, đôi tay khẽ run.



Nàng không sao.



Tất Sa nóng ruột, nhỏ giọng nói: "Nhiều người ở đây... Tôi có biệt viện gần đây, qua chỗ của tôi hẵng tính."



Đàm Ma La Già lặng đi không nói, ôm Dao Anh đứng dậy.



Thân binh vây quanh, đỡ Lý Huyền Trinh bị thương nặng dậy, theo sau Tất Sa đi qua một con đường nhỏ, vào biệt viện của anh.



Đàm Ma La Già ôm Dao Anh vào nhà, Tất Sa sai thị bộc đi tìm vài bộ đồ sạch sẽ cho cả đám người thay, theo vào phòng.



Dao Anh mê man không tỉnh, Đàm Ma La Già đặt nàng trên trường tháp, bắt mạch cho nàng, chau mày.



"Có phải bị dọa sợ không ạ?" Tất Sa dè dặt hỏi.



Đàm Ma La Già không nói, nhận lấy khăn nóng, lau máu bắn phải trên cằm Dao Anh.



Thị nữ vào phòng, định thay đồ giúp Dao Anh. Đàm Ma La Già đứng lên, lùi ra ngoài màn.

Nghe tiếng bước chân nặng nề bên ngoài, Duyên Giác áp giải thích khách bị bắt sống đến.



Đàm Ma La Già rũ mắt, chằm chằm nhìn Dao Anh trên giường một lúc, quay người ra khỏi phòng.



Tất Sa nhấc chân đuổi theo, thấy mấy tên thích khách, giận không chỗ phát tiết, một quyền giáng tới, lập tức thích khách máu me đầy mặt.



"Các ngươi là người Vương Đình, ai xúi giục các ngươi? Sao lại muốn ám sát một nữ tử chứ?"





Mục tiêu của thích khách hôm nay rất rõ ràng, vì Dao Anh mà tới, Dao Anh còn chưa lộ thân phận, sao chúng lại muốn ám sát nàng?



Thích khách phun ra mấy chiếc răng đầy máu, ha hả cười, một đôi mắt nâu nhìn về phía Đàm Ma La Già chắp tay đứng ở hiên, khuôn mặt vặn vẹo.



"Tô Đan Cổ! Ngươi là Tô Đan Cổ, đúng không?! Không ngờ hôm nay thật sự dụ được ngươi ra mặt!"



"Bọn ta đoán không sai, cô gái đứng cạnh Duyên Giác kia quả nhiên là người của ngươi!"

Đàm Ma La Già nhìn thích khách, ánh mắt lạnh lùng như tuyết.



Tất Sa lòng thầm lộp bộp, mồ hôi rơi như mưa.



Thích khách ngửa mặt lên trời cười to: "Ai xúi giục chúng ta à? Ta nói các ngươi này, tất cả đều là do ngươi hại! Ngươi thiếu nợ máu từng đống, bọn ta hận không thể đem ngươi ngàn đao róc thịt vạn mảnh! Ngươi võ nghệ cao cường, xuất quỷ nhập thần, bọn ta không cách nào ra tay, đành phải đợi thời cơ..."



Khuôn mặt dính đầy máu của gã run lên vì kích động.



"Rồi cuối cùng bọn ta cũng tìm được cơ hội... lúc ngươi vào thành, khi ngươi xuất chinh... Tô Đan Cổ, ngươi cho rằng ngươi không có chỗ sơ hở ư, hai năm nay bọn ta luôn tìm hiểu hành tung của ngươi, cô gái theo ngươi vào thành kia đối với ngươi rất quan trọng... nên bọn ta đã theo dõi Duyên Giác..."



Hai tay Tất Sa nắm thành đấm: "Chỉ vì chút nghi ngờ đó, các ngươi liền ra tay gϊếŧ người à?"

Thích khách khặc khặc cười lạnh: "Thà gϊếŧ lầm, không thể sót, ai bảo cô gái kia kề cận Tô Đan Cổ?"



Tất Sa hít một ngụm khí lạnh.



Hai mắt thích khách trợn lớn, cười đến dữ tợn: "Tô Đan Cổ, ngươi gϊếŧ quá nhiều người, cũng nên nếm thử mùi vị đau đớn mất đi chỗ yêu thương đi! Thân nhân của ngươi, anh em của ngươi, bạn bè của ngươi... Người quan tâm ngươi, đều sẽ chết dưới đao của chúng ta! Ngươi có võ công cao cường hơn nữa thì làm được gì? Chúng ta luôn sẽ tìm được cơ hội ra tay!"



"Hôm nay chúng ta thất thủ, ngày mai còn kẻ khác... Ngươi không biết có bao nhiêu người hận ngươi, có bao nhiêu người chờ báo thù, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ gặp báo ứng thôi!"



Đàm Ma La Già đứng trước hiên, không nhúc nhích, dáng người cô tuyệt.



Tất Sa không thể nhịn được nữa, phóng người lên túm lấy tóc thích khách, nhẹ nhàng linh hoạt vặn.

Ngay tức thì thích khách tắt thở.



Hành lang yên tĩnh trở lại, nhưng lời nguyền rủa của thích khách như xoay vần trên không của đình viện thật lâu.



Sắc mặt Tất Sa trắng bệch, quay đầu nhìn Đàm Ma La Già. "Nhϊếp chính Vương..."




Đàm Ma La Già nhắm mắt trong một thoáng, "Ta rõ rồi."



Dù với thân phận nào của chàng, đều chỉ sẽ đem đến tổn thương cho Văn Chiêu công chúa.



Chàng là Phật Tử, tín đồ sẽ xem nàng là ma nữ. Chàng là Tô Đan Cổ, nàng sẽ lần lượt gặp cảnh ám sát như hôm nay.



Tất Sa lòng nặng nề, hai mắt chua xót, một câu an ủi cũng không nói nên lời.



Anh ta nhớ đến Tướng quân Tái Tang Nhĩ.



...



Đêm qua, trong động đá không xảy ra chuyện gì. Nhưng y giả nói, sắc mặt La Già khá hơn nhiều. Mặc dù La Già không muốn giữ lại Văn Chiêu công chúa, nhưng rất hiển nhiên, có Văn Chiêu công chúa săn sóc ngài, thật sự tâm tình ngài có thể thư giãn giải tỏa.

Sáng hôm nay, La Già ngồi ở thiền thất chép sách kinh, chép xong một quyển, nghe tiếng mấy con chim tước bay ngoài hành lang, bắt sâu ríu rít vui đùa trên hoa tử đằng, chàng nghe một lát, buông bút, đứng dậy đi ra ngoài.



Tất Sa lo thương thế chàng phát tác, không yên tâm, lặng lẽ đi theo, theo chàng đi đến phố dài, còn tưởng chàng đang quan sát thực tế dân tình.



Cuối cùng, Đàm Ma La Già dừng ở một góc vắng, ánh mắt nhìn về một hướng thật lâu.



Tất Sa theo hướng mắt nhìn lại, giật mình.



Duyên Giác từ bên kia đi tới, cô gái bên cạnh cậu ta, một thân áo xống tươi tắn, tóc thắt bím rủ xuống vai, mặt mang mạng che, dù không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng xem tư thái nàng, hẳn là một vẻ mặt tươi cười, chơi rất vui vẻ, thân binh sau lưng nàng cũng đều mặc y phục người Vương Đình, có hai thân binh trong tay ôm một đống thức ăn mới lạ và đồ chơi tinh xảo.

Nàng đứng dưới đài cao xem ca múa, thật lâu không dời bước.



Đàm Ma La Già đứng trong góc nhỏ, đưa lưng về phía ca múa náo nhiệt trên đài, cách đám người, lẳng lặng ngắm nàng.



Nàng ấy thoả thích chơi đùa nơi hồng trần, ngài ấy đứng ngoài hồng trần ngắm nàng.



Tất Sa thầm than.



Đúng lúc này, đột nhiên có biến cố lạ, thích khách xuất hiện, một nữ tử thừa dịp thân binh không chú ý, bổ nhào đến trước người Dao Anh, giơ chủy thủ lên, một người đàn ông cạnh đó bỗng nhiên lách mình lên, thay Dao Anh chặn một đâm kia.



Tất Sa hãi hùng khϊếp vía.



Trong nháy mắt đó, khí thế trên người Đàm Ma La Già thay đổi.



Anh ta rút ngay đao, lao ra, "Nhϊếp Chính Vương, ngài không nên hiện thân, tôi đi..."



Đàm Ma La Già quét mắt sang, rút bội đao bên hông anh ta, phóng người lên. Tất Sa sửng sốt, lấy lại tinh thần, chạy theo.

...



Nhớ đến tình cảnh lúc đó, đến giờ Tất Sa còn sợ.



Đây chính là chuyện anh sợ sẽ xảy ra nhất... Văn Chiêu công chúa xảy ra chuyện, Vương không thể áp chế công pháp... Tựa như Tướng quân Tái Tang Nhĩ xưa kia, vì người nhà chết thảm mà nổi điên...



Lúc này đây, phát hiện thích khách là vì trả thù Tô Đan Cổ mà ám sát Dao Anh, Tất Sa càng thấy sợ hãi.



"Tôi sẽ tăng thêm người tra rõ việc này, đề phòng lại có kẻ tiếp cận công chúa..." anh ta thử thăm dò nói.



Đàm Ma La Già quay người vào nhà.



Hai người họ đều hiểu, loại tử sỉ ôm quyết tâm quyết tử báo thù đến chết mới thôi, khó lòng đề phòng.



Lúc trước, chàng gặp rất nhiều lần ám sát, chàng đơn độc một mình, không thèm để ý sinh tử, vô dục vô cầu, chẳng thấy sợ hãi.



Nhưng nghĩ đến nàng sẽ phải gánh chịu nguy hiểm giống như vậy, trong lòng chàng suy nghĩ chập trùng, khó mà yên lòng.

Chàng bình sinh không có sở cầu, chỉ có chút tư dục này.



Mình sẽ hại nàng.



Đàm Ma La Già nhắm mắt, xoay người vào phòng.



Bịch, một chiếc túi da dê từ ống tay áo nàng vừa thay ra trượt xuống, rớt trên thảm nỉ.



Thị nữ vội cúi người nhặt, một bóng đen chụp xuống, nhặt túi trước cô ta.



Cô ngẩng đầu, đối mặt một đôi mắt lạnh lẽo, sợ hãi đến mặt trắng bệch, khom người như chạy trốn rời khỏi phòng.



Đàm Ma La Già cầm chiếc túi nhỏ, ngồi xuống cạnh giường, mở khăn bịt mặt, hai ngón tay cách lớp khăn phủ lên cổ tay Dao Anh, lại xem mạch.




Trên người nàng rõ ràng không có vết thương, không biết có chuyện gì mà đến bây giờ còn chưa tỉnh.



Có thể là bị dọa sợ thật.



Đàm Ma La Già thu tay, sờ lên trán nàng, khẽ cau mày.



Có tiếng bước chân, Duyên Giác đi vào, nói: "Nhϊếp Chính Vương, Thái tử Nguỵ triều đã cầm máu, y giả nói sẽ không nguy hiểm tính mạng, nhưng vết thương cũ chưa lành, lại thêm tổn thương mới, quả thực rất nguy hiểm. Ngài ấy mê man, hỏi Văn Chiêu công chúa, kiên trì phải tới thăm công chúa."

Đàm Ma La Già thản nhiên nói: "Ngăn lại."



Duyên Giác thưa vâng.



"Hôm nay nàng ấy..." Đàm Ma La Già đột nhiên nói, ngừng một lúc, hỏi tiếp, "Hôm nay công chúa rất vui à?"



Duyên Giác lặng lẽ xem sắc mặt chàng, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng nói: "Hôm nay công chúa thật sự rất vui... Công chúa nói phong tục các nơi khác biệt, có náo nhiệt riêng, nàng còn mua đồ tặng cho Vương... Công chúa còn nói, người cũng muốn cùng múa với mấy vũ kỹ trên kia..."



Đàm Ma La Già lẳng lặng nghe xong, trên mặt không lộ vẻ gì, khoát tay.



Duyên Giác lui ra.



Đàm Ma La Già quét mắt một vòng qua mấy món đồ chất đống bên giường, ánh mắt dừng lại, đưa tay, mở túi gấm.



Một chồng kinh thư lộ ra.



Chàng rút kinh thư.



Sách kinh nhìn giống sách bối diệp*, nhưng không phải xuyên lỗ dùng dây thừng đóng sách, mà là kiểu xếp chồng, giấy được làm bằng da dê trải qua từng bước thuộc da trình tự phức tạp nên mềm và mỏng, phía trên vẽ hình tinh tế, đường nét dùng bột vàng, bạc, đá quý vẽ ra, tinh xảo lung linh.

*dạng giấy mỏng đóng gáy xuất hiện sớm nhất ở Ấn Độ, truyền vào TQ qua con đường Phật giáo.



Trong phòng chàng có rất nhiều sách kinh, quyển nào quyển nấy nặng nề. Có lần Bàn Nhược muốn nàng tìm mấy quyển sách kinh, nàng dời chồng lớn chồng nhỏ, thì thầm, kinh thư nặng quá, sao không chế thành sách có thể thuận tiện đem theo, lấy dùng thuận tiện, phối hợp với mấy bức minh hoạ tinh xảo, còn dễ đọc nữa.



Từ cái lần chàng nói chỉ cần đưa mấy quyển kinh là đủ, về sau nàng thường xuyên tặng sách kinh cho chàng, có khắc bản kiểu dáng mới nào cũng sẽ đưa mấy quyển cho chàng, còn mượn bản thảo của chàng đi in.



Mấy bản sách kinh này, chắc là trò mới nữa rồi.



Đàm Ma La Già nhét mấy quyển kinh thư về túi gấm, cầm lấy chiếc túi da dê nhỏ vừa rồi nhặt lên trả về, nghĩ đến việc gì, dừng tay mở miệng túi.

Một mùi thơm ngọt tràn ra, trong túi quả mật gai chín tươi, màu như hổ phách.



Nàng từng sóng sánh nhìn chàng, hỏi: "Ngọt không?"



Chàng nói: "Ngọt."



Nàng cả cười.



Mí mắt Đàm Ma La Già rũ xuống động đậy mấy lần, siết chặt chiếc túi.



Người trên giường bỗng nhúc nhích.



Đàm Ma La Già hoàn hồn, buông chiếc túi, nhìn Dao Anh.



Nàng cũng chưa tỉnh, hai mắt nhắm chặt, người nhẹ run.



Đàm Ma La Già nhíu mày, đưa tay vén mái tóc dài của nàng, thăm dò cổ, trán, lại bắt mạch, không có gì khác thường, nhưng lông mày nàng nhíu chặt, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt đau đớn, cơ thể cứ phát run.



"Đau..."



Nàng nhẹ giọng nói mớ.



Đàm Ma La Già bỗng đứng dậy, bảo Duyên Giác đi mời y giả.



Thầy thuốc vội vàng chạy đến, xem bệnh mạch, nghi hoặc nói: "Xem theo mạch tường thì, công chúa không bị thương ở đâu cả, nội thương ngoại thương đều không có..."

Đang nói, trên giường Dao Anh run còn dữ hơn, trên trán rịn ra từng lớp mồ hôi lạnh, bỗng ụa một tiếng, búng ra một ngụm máu tươi.



Sắc mặt mấy người trong phòng đại biến.



Đàm Ma La Già không để ý gì nữa, ngồi vào trên giường, ôm lấy Dao Anh, lại tỉ mỉ kiểm tra trên người nàng có vết thương nào không dễ phát hiện hay không, ngón tay dò xét huyệt đạo khắp người nàng, vẫn không có bất cứ điều gì lạ thường.



Tất Sa cau mày nói: "Không phải trúng độc chứ?"



Y giả lắc đầu: "Cũng không có dấu hiệu trúng độc."




Duyên Giác gấp đến đỏ ngầu cả mắt, đều do cậu không cẩn thận, không chăm sóc tốt cho công chúa!



Y giả lật mấy quyển sách thuốc, lại dò mạch cho Dao Anh, vẻ mặt đột ngột thay đổi.



"Sao có thể như vậy? Mới sau một lát... mạch tượng của công chúa đã suy yếu, giống như... giống như..."

Ông giật cả mình, không dám nói lời tiếp theo.



Đàm Ma La Già không lên tiếng, chàng cũng thông y thuật, biết lời còn chưa hết của y giả.



Nàng sắp không được.



Trong thoáng chốc, chàng như rơi xuống vực sâu.



Dao Anh còn đang run rẩy, Đàm Ma La Già ôm nàng thật chặt, sắc mặt vẫn tỉnh táo trấn định, đáy mắt lại gợn đầy sóng, nói: "Gọi thân binh đi theo công chúa, hỏi họ trước giờ công chúa từng bị thế này bao giờ chưa."



"Tra hỏi thích khách, xem chúng có dùng độc hay không."



Ngữ điệu gấp rút hơn bình thường.



Duyên Giác Tất Sa nhanh chóng xông ra khỏi phòng, chỉ chốc lát, Duyên Giác dẫn một thân binh đến, thân binh từng sống ở Vương phủ, biết chuyện nhiều hơn những người khác một ít.



Hắn nhìn thấy Dao Anh bất tỉnh nhân sự, phù phù quỳ rạp xuống đất: "Trước kia công chúa cũng từng bệnh nặng một trận... A Lang mời bao nhiêu y quan, không ai trị được..."

Duyên Giác suýt ngất, vội vàng hỏi tới: "Rồi sau làm thế nào công chúa mới khỏi hẳn?"



Thân binh run rẩy: "Sau đó công chúa tự mình qua khỏi... Nương tử nói, có thể là người cậu đã mất của công chúa phù hộ ngài... đại phu Kinh Nam nói, lúc bệnh này của công chúa phát tác, thuốc nào cũng đều vô dụng..."



Mặt Duyên Giác trắng bệch.



Vang tiếng bước chân ngoài cửa, Tất Sa vào phòng, sắc mặt nghiêm túc, lắc đầu, nói: "Thích khách không thể tiếp cận công chúa, không dùng độc."



Bàn tay Đàm Ma La Già ôm Dao Anh bỗng nắm chặt.



"Vệ Quốc Công đâu?"



Tất Sa nói: "Đã phái người đi mời, Vệ Quốc Công không biết phía bên này xảy ra chuyện, còn chưa có tin tức."



"Triệu y quan khác đến."



Tất Sa dạ đáp, giao phó thuộc hạ.



Rất nhanh, y quan được tin Tất Sa lần lượt chạy tới, xem mạch cho Dao Anh xong, từng người lắc đầu thở dài: "Triệu chứng này rất kỳ lạ..."

Đám người thực sự không còn biết làm cách nào, cuối cùng, có người đề nghị dùng liệu pháp lấy máu thử, còn có người đề nghị tụng niệm kinh Phật.



Tất Sa vò đầu bứt tóc, đuổi hết đám không giúp được gì ra ngoài.



Hơi ấm Dao Anh càng lúc càng yếu.



Đàm Ma La Già ôm chặt nàng, vận công điều động nội lực, muốn giúp nàng ấm áp lên, nhưng nàng không phản ứng một chút, người ngày càng lạnh, sắc môi xanh dần.



Mi tâm chàng ửng đỏ lên, đáy mắt gợn sóng phun trào, ẩn hiện như có tia u ám lướt qua.



Tất Sa thấy mà kinh tâm động phách, lòng thầm cầu nguyện, Văn Chiêu công chúa tuyệt đối đừng xảy ra chuyện.



Duyên Giác chắp tay trước ngực, cả phòng rối rắm, lớn tiếng niệm kinh, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ.



Dao Anh vẫn càng thêm suy yếu, đến mạch tượng cũng không bắt thấy.



Đàm Ma La Già nhắm mắt thật lâu, tay nâng gáy nàng, hai tay nắm chặt.

Chàng từng dẫn nàng lên Phật Tháp, cầu phúc cho nàng.



Dưới ánh nhìn chăm chú của Phật Đà, chàng đã cầu chúc cho nàng, hy vọng nàng vô bệnh vô tai, vui vẻ cả đời.



Khi đó, chàng đã thừa nhận với Phật Đà tạp niệm tư dục của mình, nhưng người động tâm động niệm là chàng, không liên quan đến nàng.



Chàng chưa từng cầu xin gì cho chính mình.



Chỉ hi vọng nàng có thể bình an tự tại.



Sinh thế đa úy cụ, mệnh nguy vu thần lộ. Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố, nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố*.



[Kim cương kinh]-google



Mọi ân ái đời này, đều vô thường chóng phai.



Cõi thế nhiều khổ não, đời người như sương mai.



Do ái sinh sợ hãi, do ái sinh ưu phiền.



Kẻ nào lìa chữ ái, tâm mới được an nhiên.



Tất cả là không, sinh tử luân hồi, chàng coi nhẹ mọi việc, vẫn hy vọng nàng có thể tận hưởng hồng trần.

Nàng tốt như vậy.



Đàm Ma La Già ôm Dao Anh, cảm giác được tính mạng của nàng đang mất đi.



Đột ngột như thế.



Giống như khi nàng đi đến bên cạnh chàng, không một tiếng động, lặng lẽ từ trên trời giáng xuống.



Chàng như không ngừng rơi xuống, vực sâu không đáy, chung quanh càng lúc càng mờ, lạnh dần.



Duyên Giác nhỏ giọng khóc sụt sịt, Tất Sa vã mồ hôi như nước.



Đàm Ma La Già gỡ xuống cầm châu trên cổ tay Dao Anh, niệm tụng kinh văn.



Sắc trời dần tối, trong phòng thắp nến, y giả đang thảo luận ở phòng kế bên, người sắc thuốc cật lực quạt, thị bộc ra ra vào vào, bầu không khí nặng nề.



Đàm Ma La Già nhắm nghiền đôi mắt.



Không biết qua bao lâu, người trong lòng chàng bỗng rục rịch, phát ra mấy tiếng rên nhẹ nhàng.



Hơi thở ấm áp vẩy vào trước ngực chàng.



Đàm Ma La Già ngây ra, ngón tay lần Phật châu bỗng siết chặt.

Người trong lòng lại vặn vẹo mấy lần, mở to mắt, mi mắt rung rinh, một đôi mắt ướt sũng, sắc mặt trắng bệch.



"Lý Huyền Trinh không sao chứ?" Nàng mơ mơ màng màng hỏi.



Lý Huyền Trinh cản một đao thay nàng, tim nàng vừa rồi nhức nhối kịch liệt, khắp người đều đau, lúc này mới tỉnh, nếu hắn xảy ra chuyện, ải này hẳn nàng không qua nổi!



Ánh mắt La Già tĩnh mịch, lặng thinh không nói, đưa hai ngón tay thăm dò mạch tượng của nàng.



Mạch tượng vẫn mơ hồ, nhưng chí ít đã vững vàng hơn chút, tốt hơn ban nãy nhiều.



Chàng lại cúi đầu nhìn kỹ sắc mặt nàng, trên mặt nàng rịn đầy mồ hôi, cả người như mới vớt từ trong nước ra, môi đã khôi phục chút sắc, không trắng bệch như mới rồi.



Thân thể trong lòng bàn tay chàng chậm rãi ấm lên.



Đàm Ma La Già nhắm mắt, nắm chặt Phật châu.

Dao Anh còn chưa khôi phục ý thức rõ ràng, không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy mồ hôi túa khắp người, nhớp nháp không mấy dễ chịu, cựa quậy muốn ngồi dậy, "Lý Huyền Trinh đâu?" Nàng lại hỏi.



Mặt Đàm Ma La Già vẫn không lộ cảm xúc.



Trong phòng mấy người khác định đi quỳ trước Phật cầu nguyện, không ngờ Dao Anh một khắc trước còn thoi thóp đã tự thức tỉnh, rớt cả miệng, mắt lộ ra vẻ kinh hỉ, cùng xông tới.



"Công chúa! Ngài không sao!"



"Khá hơn chút nào không? Thấy khó chịu chỗ nào?"



Dao Anh xoa xoa đầu, "Ta không sao..."



Nàng nhớ tới lúc trước khi hôn mê, ánh mắt lướt qua Đàm Ma La Già bên cạnh, giật mình. "Sao Nhϊếp Chính Vương lại ở đây?"



Đàm Ma La Già đứng dậy, không nói một lời đi ra.



-------------------------



truyenwk.com : claretter_812