Một đôi nến trên thân cây đèn bồ đề lấp lánh, ánh nến xuyên qua phiến lá đồng mạ vàng trút xuống, chiếu sáng quyển sách đang mở ra trên bàn.
Dao Anh ngồi dựa trước bàn, phê duyệt xong một chồng văn thư, gác bút, xoa nắn bả vai, đặt văn thư không quyết định chắc chắn, không thể kỹ lưỡng đặt bút phê chỉ thị sang một bên.
Các Châu chịu chiến hoạn quá đủ, khắp nơi tan hoang, cả trăm việc cần làm ngay, nhưng Tây Vực địa hình phức tạp, giao thông không tiện, muốn nhanh chóng khôi phục sản xuất, muôn đầu ngàn mối, thực sự rườm rà, chỉ phổ biến một chính lệnh đơn giản như xây dựng học đường, cho con em thường dân có thể đi học đã gặp muôn vàn trở ngại, hơn nữa hiện giờ còn rất nhiều bộ lạc nhỏ chưa quy thuận, phải luôn cảnh giác thế lực còn sót lại phản công, mỗi ngày nàng xem văn thư muốn bể đầu sứt trán.
So ra thì, đội buôn bán dễ quản lý hơn nhiều, bởi vì đội buôn theo đuổi lợi ích, chỉ cần thấy có lợi, trên dưới thương đội đều có thể đồng lòng ủng hộ làm tốt mỗi một mệnh lệnh.
Cũng may trước mắt các Châu sức sống bừng bừng, lưu dân lục tục an trí, lòng dân ổn định, đợi quan viên mới cất nhắc quen thuộc công vụ, hẳn có thể rất nhanh bước vào quỹ đạo.
Dao Anh thở dài nhẹ nhõm, vừa cầm bút, nghe tiếng bước chân đùng đùng, Duyên Giác từ sau rèm thò vào nửa người. "Công chúa, Vương phát tác!"
Dao Anh lập tức buông bút, đứng dậy, vội vàng chạy ra phòng.
Tất Sa vừa mới bước vào định đưa thuốc, bị chân khí gây thương tích, ôm ngực đứng cạnh cửa, sắc mặt trắng bệch, nhíu mày điều tức một lát, đưa cho nàng một bình thuốc, nhìn nàng đi vào mật đạo.
"Công chúa cẩn thận, nếu có chuyện hãy lắc chuông treo, tôi ở đây sẽ nghe được."
Dao Anh ừ đáp, loạng choạng đi vào trong con hẻm đưa tay không thấy được năm ngón một chốc, thấy phía trước lộ ra ánh sáng, tăng tốc.
Trong khóe mắt loé lên một ánh sắc vàng, một đôi mắt dã thú phát ra sắc lạnh khϊếp người trong bóng đêm.
Dao Anh giật nảy mình, dừng bước.
Báo đốm từ trong góc khuất phóng ra, đạp bước chân ưu nhã đi đến dưới chân nàng, đứng thẳng khịt khịt mũi.
Lòng bàn tay Dao Anh rịn mồ hôi, không nhúc nhích.
Báo đốm phả hơi phất lay mép váy nàng, dạo một vòng quanh nàng rồi quay đầu đi vào trong.
Dao Anh thở phào, bước tiếp.
Trong động hơi nước tràn ngập, tia sáng lờ mờ, suối nước nóng ùng ục chảy, bốc lên bọt nước nóng như trân châu.
Một bóng người xếp bằng cạnh bệ đá, mặt trắng bệch, chỗ mi tâm nhíu chặt hơi ửng đỏ, quanh người như ẩn hiện phát ra sát khí lạnh lùng, dưới lớp cà sa lộ vai cơ bắp căng cứng, da thịt hiện ra ẩm ướt bóng loáng, lóng lánh không biết là mồ hôi hay hơi nước thấm vào.
Chàng đang chịu đựng nỗi đau đớn.
Dao Anh nín thở, rón rén bước đến gần chàng, chưa được mấy bước, đột nhiên chàng mở to mắt, hai luồng ánh mắt lạnh như băng vô tình xuyên qua hơi nước mờ mịt, rơi trên mặt nàng, đôi ngươi tĩnh mịch nổi đầy tơ máu như mạng nhện, trong tia sáng lờ mờ thật dọa người.
Kim cang trừng mắt, Bồ Tát từ mi, trong một chớp mắt, chàng là Tô Đan Cổ, là Đàm Ma La Già.
Dao Anh rung động tận đáy lòng, chua xót cuồn cuộn, cả đời chàng long đong, nhiều năm chịu đủ nỗi đau không ai chịu nổi, còn phải dày vò vì đã động tình.
Nàng tình nguyện chàng chưa từng động lòng vì mình, cũng không muốn nhìn thấy chàng giãy giụa giữa niềm tin và du͙🇨 vọиɠ cá nhân.
Dao Anh đón lấy ánh mắt lạnh như băng tuyết của chàng bước đến cạnh bệ đá, cúi người, đổ ra mấy viên thuốc viên đưa đến bên môi chàng.
"Pháp sư, là em." Nàng thu lại nỗi chua xót, dịu dàng nói.
Đàm Ma La Già cau mày, ánh mắt trống rỗng, nhìn nàng hồi lâu, trong mắt lướt qua một sắc u ám lạnh lẽo, đột nhiên đưa tay bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng ngồi xuống.
Sắc mặt chàng trắng xanh, ngón tay lại nóng bỏng như lửa than.
Dao Anh không kịp chuẩn bị, ngã vào trong ngực chàng, ngẩng lên nhìn vào mắt chàng.
Chàng rũ mắt nhìn nàng, trong mắt hiện lên sắc lạnh lẽo sâu kín, ánh mắt dừng trên mặt nàng.
Đôi ngươi như có nước, hồ thu sóng sánh, phản chiếu khuôn mặt lạnh như băng của chàng.
"Huyễn tượng các loại, vạn vật giai không*." Chàng tụng niệm từng chữ, giọng trong lạnh, ánh mắt như đầm nước sâu, không một gợn sóng, có khuấy đảo cũng không dậy nổi một tia rung động.
*Tướng ảo các loại, mọi thứ là không.
"Đúng vậy, Pháp sư, em chỉ là ảo ảnh của chàng."
Cách lớp cà sa đã ẩm ướt, tim chàng vẫn đập bình ổn ung dung, Dao Anh hồi phục tinh thần, từ lòng chàng ngồi dậy nhẹ nói, mở bàn tay nắm chặt thuốc viên đưa đến môi chàng.
"Uống nào."
Đàm Ma La Già không chớp mắt nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, môi trắng bệch hơi hé mở, nuốt thuốc.
Môi chàng nở nang mềm mại, cọ qua lòng bàn tay Dao Anh, dấy lên run rẩy trên người nàng, thu tay về, định ngồi dậy, bị chàng vững vàng đè lại.
Chàng nhìn nàng, lạnh lẽo nghiêm túc tập trung, như một bức tượng Phật, hai tay ấn chặt Dao Anh không buông.
Trước kia không biết tâm tư của chàng, Dao Anh không cảm thấy gì, giờ đã biết, biết rõ chàng không nhận ra mình, nhưng nằm trong lòng chàng, người vẫn nóng lên, tiếng tim chàng đập quanh quẩn bên tai nàng.
Chàng không làm gì khác, chỉ lẳng lặng ôm nàng, nhỏ giọng đọc kinh văn. Dao Anh chăm chú nghe một lúc, phát hiện chàng đọc bằng tiếng Phạn, nàng nghe không hiểu.
Sau một lúc lâu, chàng dừng lại, ngắm nàng.
Như quầng trăng sáng bạc từ đỉnh động rải xuống, đôi mắt xanh thẫm như bị hơi nước nhuốm dần, tràn ngập sương mù.
Dao Anh trong lòng mềm mại, cười cười. "Em đang ở đây, để em giúp Pháp sư."
Chàng nhắm mắt, tiếp tục vận công, chân khí trong cơ thể như dạo chơi cổ động.
Dao Anh từ trong lòng chàng ngồi dậy, canh chừng bên cạnh chàng, lau mồ hôi giúp chàng, thấy thần sắc không đúng sẽ lập tức lên tiếng đánh thức chàng, cho chàng uống một viên thuốc, thấy bờ môi chàng khô nứt, sẽ rót chén nước cho chàng uống.
Không để ý tới đã hai canh giờ trôi qua, khí tức của chàng dần bình thản, Dao Anh thở phào, tựa bên cạnh chàng, gối lên vách đá gà gật, mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi.
Lúc Đàm Ma La Già tỉnh táo lại, thấy cánh tay hơi tê, Dao Anh rúc vào cạnh chàng ngủ say, mi mắt chớp động, ngón tay nắm lấy tay áo cà sa chàng.
Bóng đêm sâu thẳm, ánh trăng chan hòa, cách lớp sương mù thấy nàng càng thêm xinh đẹp động lòng người, đôi môi hơi dẩu ra của nàng no đủ, đỏ thắm, kiều diễm ướŧ áŧ.
Đàm Ma La Già bỗng dưng nhớ đến quả mật gai nàng tặng, óng ánh thơm ngon.
Chàng nhìn nàng một lát, đưa bàn tay phải lên, chậm rãi tới gần mặt nàng, khi sắp chạm vào lại dừng trong tích tắc, rụt tay về.
Dao Anh choàng tỉnh, thân thể thuận thế trượt xuống.
Đàm Ma La Già theo phản xạ đưa tay nắm chặt bờ vai nàng, dìu nàng ngồi dậy.
Dao Anh xoa xoa mắt, líu ríu hỏi: "Pháp sư, đỡ hơn tí nào không?"
Vừa mới tỉnh ngủ, giọng điệu mềm mại triền miên, kí🇨Ꮒ ŧᏂí🇨Ꮒ lòng người.
Đàm Ma La Già buông tay ra, "Ta ổn hơn nhiều, công chúa ra ngoài đi."
Dao Anh dừng lại, ngước nhìn chàng, "Pháp sư, người xuất gia không nói dối."
Đàm Ma La Già không nói.
"Chàng muốn em ở lại cùng chàng, chàng đã nói, em nhớ hết rồi." Dao Anh nói, giọng điệu nhẹ nhàng, đứng dậy, dìu cánh tay chàng, "Được rồi, đừng quản em nữa, Pháp sư nên ngâm nước suối nóng thôi."
Đàm Ma La Già nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, ra hiệu không cần hỗ trợ, đứng dậy bước vào suối nước nóng.
Dao Anh nhìn cà sa trên người chàng: "Không cần cởi đồ sao?"
Bóng lưng chàng hơi cứng lại, đưa lưng về phía nàng ngồi xuống.
Lúc trước nàng không biết tâm tư chàng, dĩ nhiên có thể thản nhiên trước mặt nàng thoát y, giờ thì không được.
Chàng nhắm mắt, rồi lại mở ra, nhìn về phía bệ đá.
Dao Anh đang ở cạnh bệ đá sắp xếp mền thảm, ngồi xếp bằng, hai tay chống cằm, nhìn chàng chằm chằm, thấy chàng nhìn qua bèn nháy mắt mấy cái.
Đàm Ma La Già nói: "Ra ngoài đi."
Nàng lắc đầu, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía chàng, ôm chặt thảm nỉ: "Em không quấy rầy Pháp sư."
Đàm Ma La Già nhìn bóng lưng của nàng, không lên tiếng.
Nghe sột sà sột soạt, Dao Anh đột nhiên quay lại, ánh mắt trong trẻo, trong tầm mắt nàng bắt lấy ánh nhìn chăm chú của chàng.
Quả nhiên chàng đang nhìn nàng.
La Già đối mặt với nàng, bốn mắt quấn giao, chàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Tâm như công tào, công tào nhược chỉ, tòng giả đô tức. Dục sinh vu nhữ ý, ý dĩ tư tưởng sinh. Nhị tâm các tịch tĩnh, phi sắc diệc phi hành*.
* Tâm như vị đốc công, nếu đốc công dừng thì kẻ làm theo đều dừng.
"Tà tâm chẳng dứt, đoạn âm ích gì?" Vì trong lòng dấy khởi vọng tưởng về vấn đề này, nên mới có hành vi như vậy. Nếu trong lòng không khởi vọng tưởng, tức là không có trợ duyên, thì thứ hành vi này sẽ chấm dứt. Do đó, "kẻ tòng-sự đều nghỉ" ngụ ý rằng tất cả vọng tưởng đều chấm dứt. Đức Phật chất vấn: "Nếu ông không ngăn đứt cái tâm dâʍ ɖu͙🇨 này, thì cắt bỏ nam căn có tác dụng gì chứ? Biện pháp ấy hoàn toàn vô dụng!"
"Dục sanh từ ý ông. Các ý nghĩ dâʍ ɖu͙🇨 vốn bắt nguồn từ tâm ý của ông, do tâm ý của ông sanh ra. ý do tư tưởng sanh. Còn ý thì từ đâu mà ra? ý là do tư tưởng sanh ra. Cả hai tâm vắng lặng. Phi sắc cũng phi hành. Khi cả hai tâm của ông đều vắng lặng – tâm du͙🇨 vọиɠ đã lắng đọng và tâm chứa đựng đủ thứ tà tri tà kiến cũng đã ngừng dứt – thì sẽ không có thứ hành vi sắc dục và cũng không có thứ hành vi sắc tâm – các hành vi dục niệm đều không còn."