Nguyện Ý - Táo Đỏ

Chương 30: Khủng Hoảng




"hửm "

Giọng nói trầm thấp của cậu truyền đến cô lại quen thuộc hơn bao giờ hết

Nhã Tịnh như không tin vào tai mình nữa cho đến khi nhìn thấy cuộc gọi đã được kết nối, lời nói của cô như nghẹn ở cổ

" Cậu..."

" Nhã Tịnh năm mới vui vẻ "

"Năm mới vui vẻ "

" Kính Minh khoảng thời gian qua.."

Nhã Tịnh nói

" Gia đình có chút việc mèo con cậu không phải lo "

"Ừm tớ không lo"

Lời nói cậu an ủi phần nào lỗi lo trong lòng cô Nhã Tịnh muốn hỏi rất nhiều thứ nhưng khi nghe cậu nói vậy thì không muốn hỏi nữa cậu vẫn ổn là tốt rồi..

"Tớ còn tưởng sẽ không đón năm mới được với cậu thật mắn, chắc tớ đã dùng hết nửa may mắn của năm nay cho cuộc gọi này.."

" Không sao..tớ sẽ tặng sự may mắn của tớ cho cậu "

Nhã Tịnh im lặng một hồi đôi mắt hướng lên phía trần nhà rồi dần cong lại như vầng trăng khuyết.

"Vậy còn cậu?"

" Cậu ở bên là may mắn lắm rồi những thứ khác không quan trọng! "

"Đợi tớ khi nào gặp sẽ đưa cậu đi ngắm hoa đào "

Người Nhã Tịnh như khựng lại đôi chút cô nhạc nhiên không ngờ cậu vẫn nhớ lời hứa này lời hứa này đối với cô không quá quan trọng cô lại càng không quá để tâm nhưng trong lòng như có đốm lửa cháy thổi ngang qua..

" Được tớ sẽ đợi cậu "



" Kính Minh " cô nói thêm

"Ừm tớ nghe "

" Chỉ khi cậu đi về phía ánh sáng chiếc bóng mới hắt về phía sau, đừng tự giam cầm mình trong quá khứ hãy làm gì đó để bản thân tốt hơn rồi mọi chuyện sẽ qua mọi vết thương cũng sẽ lành lại.." (2

Giọng nói cô như nắng mùa hạ suởi ấm trái tim đang tổn thương của cậu mang lại cho cậu những cảm giác chưa bao giờ có được C

Cuộc gọi này kéo dài đến gần sáng lúc kết thúc cô đã quá mệt để mở mắt cứ thế chìm sâu vào giấc mộng

"Mẹ sao mẹ không gọi con chứ"

"Con còn nói gì mẹ gọi bao nhiêu lần rồi nhanh chân lên ngày mai chúng ta sẽ về nhà ngoại và nhà nội "

Mùng một cánh cửa nhà cô mở ra mở vào liên tục tiếng nói chuyện cười đùa bao trùng cả phòng khách nhỏ

Bao lì sì đỏ Nhã Tịnh nhận được cũng không ít

Sang ngày hôm sau cả gia đình cô về nhà ngoại với nhà nội một chuyến

Những ngày sau đó mọi thứ đều rất xuông sẻ ngày Tết cứ thế trôi qua một cách êm đềm

Mọi thứ bắt đầu trở lại đúng quỹ đạo vốn có của nó bố Chu lại bắt đầu bận rộn với công việc ở công trường của mình

Mẹ Chu quay lại xưởng may Tiểu Bảo thì đi học cô cũng đi học chuẩn bị cho kì thi cuối kì

Vào cái tối hôm định mệnh đó Nhã Tịnh từ trên phòng đi xuống căn phòng nhỏ của bố mẹ vẫn còn ánh sáng vàng mập mờ tiếng nói của bố mẹ Chu truyền ra

" Anh xem đã ba tháng rồi năm trước cũng vậy tiền lương không có còn bao nhiêu chuyện phải lo "

" Rồi rồi anh biết rồi nhưng phải làm sao giờ công ty đang đình trệ việc xây dựng các hoạt động không tiến triển thì em nghĩ tiền đâu chứ mà em nói bé thôi con nghe thấy thì sao "

" Em biết em biết tiền tiết kiệm chúng ta vẫn còn một khoản nếu trong tháng sau tiền lương của em và anh chưa về thì có thể dùng đến khoản đó "

Bước chân cô dừng hẳn lại khi nghe những lời này cốc nước trên tay cũng được siết chặt Nhã Tịnh cúi gằm mặt đi thăng lên lầu

"cạch "



Tay nắm cửa được cô nắm chặt đôi mắt hạnh cô nhìn ra phía rèm cửa sổ

Trong đầu cô đột nhớ đến những lời Uyển Uyển nói với mình lúc sáng

" Hazz gia đình tớ bây giờ đang lo đủ chuyện tiền lương của bố tớ mấy tháng nay không có mẹ tớ thì không đi làm "

" Không sao đâu sẽ ổn thôi "

"Nhã Nhã cậu không biết đâu tớ nghe bố tớ bảo kinh tế năm nay khó khăn các công trình ngưng hoạt động vì không có tiền đầu tư kìa "

Lúc ấy cô còn nghĩ gia đình mình vẫn ổn không có chuyện gì xảy ra đâu ngờ

Sang ngày hôm sau cô đang ngồi ở bàn ăn ăn bữa sáng của mình

Tiếng tivi đang được bật ngoài phòng khách làm cho bữa ăn của cô có chút nuốt không trôi nữa

"Công ty xxx hiện nay đang đứng trên bờ vực phá sản các nguồn đầu tư liên tục rút vốn ngành phát triển về mặt xây dựng nước ngoài liên tục đi lên theo đó là sự sụp đổ của những công ty con xây dựng, các công ty phá sản ngày một nhiều nạn thất nghiệp ngày một gia tăng "

Nhã Tịnh ngoái đầu nhìn vào trong bếp mẹ Chu đang rửa bát cũng ngừng lại khi nghe được những lời này hơi thở nặng nhọc của bà cô cũng cảm nhận được...

Buổi tối hôm đó bố Chu không về những ngày sau đó cô cũng không thấy mặt mũi bố mình lần nào..

"Mẹ bố bận lắm sao ạ? " Tiểu Bảo hỏi

"Ừm bố bận bố phải làm việc lên không về được "

" Con nhớ bố con muốn chơi cưỡi ngựa.."

Nhã Tịnh nhìn gương mặt mẹ có chút mệt mỏi quầng thâm dưới mắt ngày một rõ ràng dạo gần đây mẹ Chu uống thuốc ngày một nhiều cô lên tiếng

" Bảo Bảo ngoan bố rất bận khi nào bố về sẽ chơi với em sau "

"Chị con nói đúng hai đứa ngồi ăn nhé mẹ ra ngoài có chút việc Nhã Nhã con nhớ trông chừng em cẩn thận "

Nói rồi mẹ Chu đứng dậy đi vào phòng lấy áo khoác rồi đi ra ngoài tiếng đóng cửa nặng nề truyền đến

" Bảo Bảo ngoan mau ăn cơm đi "