Vài ngày sau mọi thứ dần đi xuống một cách trầm trọng
" Mẹ tiền tự học buổi tối sắp tới hạn nộp.."
"Mẹ biết rồi mẹ sẽ thu xếp..con đi học đi không muộn "
" Vâng con đi đây"
Vẫn như mọi ngày Kính Minh đợi cô ở trước ngõ lời hứa đi ngắm hoa đào cũng đã được thực hiện một cách trọn vẹn
Chuyến đi đó chắc sẽ mãi là kỉ niệm đẹp đối với cô và chắc chắn đối với cậu
" Kính Minh buổi sáng vui vẻ"
"Ừm đi thôi " Bàn tay cậu xoa xoa mái tóc cô (
Năm ngón tay hai người đan lấy nhau tiến về bến xe bus
Kính Minh như nhận thấy tâm trạng của cô đang không được tốt nên nói
"Có chuyện gì sao? "
Câu nói của cậu kéo cô ra khỏi những suy tư kia cô nhẹ nhàng cười rồi đáp
"Không có gì tớ đang suy nghĩ về bài tập thôi cậu không phải lo "
"Bài tập? Bài nào không hiểu?"
"Cậu yên tâm tớ nghĩ được cách giải rồi "
Kính Minh thấy cô lơ đãng như vậy thì cũng đành xoa đầu cô thở dài hơi bất lực
Trên đường hai người đi Nhã Tịnh nhìn thấy một bà cụ đang bày bán hoa quả có chút tội nghiệp mái tóc cụ đã bạc trắng đôi bàn tay thì run rẩy những người già như thế này cô đã gặp vô cùng nhiều..
" Kính Minh "
"Ừm?"
" Nếu cậu gặp người khó khăn cậu có giúp họ không?"
Kính Minh nghe cô nói vậy thì quay sang phía bên kia đường cùng tầm mắt với cô cậu cũng đã nhìn thấy những gì cô đã thấy
"Tớ không tốt như vậy nhưng nếu cậu muốn tớ sẽ giúp tất cả.."
"Cậu rất tốt" Cô trầm ngâm rồi nói
Bây giờ cô mới cảm giác được một thứ là cô đứng ở rất xa cậu rất xa rất xa
Đó là tiền bạc địa vị lúc trước cô nghĩ gia đình cậu giàu có nhưng bây giờ lại là chuyện khác không những giàu có mà còn rất có địa vị, chỗ đứng trong giới
Kính Minh cậu đích thị là sinh ra đã ở vạch đích nhìn càng kĩ cậu hơn cô lại càng cảm thấy cậu chói mắt về mặt gì cũng đều tốt cả
Cảm giác tự ti nhói lên trong lòng cô..
Chớp mắt đã đến tiết ba Nhã Tịnh vẫn còn đang thẩn thơ với dòng suy nghĩ của mình thì giáo viên toán đã bước vào lớp những ngày gần đây cô không chú tâm vào học chút nào
Tâm trí Nhã Tịnh như để trên mây không nghe nổi giáo viên nói gì
" Nào kiểm tra bài cũ kiểm tra xong bài cũ chúng ta sẽ bắt đầu học bài mới "
Tiếng than vẫn của vài học sinh vang lên nhưng cũng không ngăn chặn nổi quyết định của giáo viên!!
Vài ba bạn học sinh bị gọi lên bảng làm bài tập lẫn kiểm tra lý thuyết vẻ mặt ỉu sìu của những bạn bị gọi lên trông có chút khó coi
" Tiếp theo... Nhã Tịnh ừm em lên bảng đi "
đôi tay đang cầm bút của cô khựng lại sâu trong đáy mắt có chút hốt hoảng
" Cậu học bài chưa?"
Hàn Lâm thấy cô như vậy liền hỏi
" Ừm tớ chưa học hôm nay thật không may mắn "
Cô cười xòà rồi cũng đứng ra khỏi ghế tiến lên phía bảng đen
Hàn Lâm nhìn theo bóng lưng của cô mái tóc dài ngang lưng được cô buộc gọn gàng ra sau tôn lên nước da trắng ngà cái cổ tựa như tranh vẽ nụ làm cậu có chút lưu luyến...
Kiếm tra bài cũ của lớp A5 có chút đặc biệt không chỉ phải thuộc lý thuyết mà còn phải làm cả bài tập
Nhã Tịnh bước lên đứng song song với bục giảng cô hơi cúi mặt nhìn bài toán trên bảng đen
Thấy cô không nói gì thầy liền nói
"Em mau đọc đi rồi làm bài còn đến lượt bạn khác "
"Em..hôm nay em chưa học bài "
Lời cô vừa dứt đã có vài ánh mắt đã nhìn cô với vẻ kinh ngạc như thể không tin vào tai mình
"Em chưa học bài? Nhã Tịnh bài dễ như thế này có vài giòng cũng chưa học học sinh gương mẫu như em đáng ra phải làm tấm gương cho những bạn khác mới đúng thật là không thể chấp nhận được "
Tiếng đập bàn của giáo viên vang lên làm cho cả lớp như ngừng thở ai cũng cúi gằm mặt
" Phải phạt em mới được cho các bạn khác thấy mau ra ngoài đứng hết tiết bốn cho tôi "
" Vâng.."
Nhã Tịnh xoay bước chân ra phía ngoài cửa tiếng xì xào đằng sau như không liên quan đến cô
" Cậu nhìn xem tưởng mình học giỏi lên không học bài đấy nào ngờ thầy vẫn gọi lên bảng thật đáng đời "
"Đúng cậu nói đúng vẫn không bằng hoa khôi Lâm Tiểu Đồng "
Nghe những lời nói từ những người ngồi phía sau mình bàn tay Hàn Lâm nắm chặt cậu quay hẳn xuống nói
" Chuyện của các cậu à? Im miệng đi được không "
Hai bạn nữ phía dưới đang nói rôm rả nghe Hàn Lâm nói vậy thì không khỏi tức giận
" Chuyện của cậu ấy chắc cậu cũng bị con nhỏ đó mê hoặc rồi đấy "
" Không phải chuyện của tôi nhưng làm phiền đến tôi các cậu không im được thì biến ra ngoài "
Đây là lần đầu tiên họ thấy lớp trưởng lớp A5 tức giận như thế này lên cũng ngậm ngùi im lặng cho qua chuyện
"Này cậu nhìn xem bài kiểm tra tớ được trên trung bình đấy" Phùng Hằng nói
" Hừm cậu còn lâu mới được như A Minh cậu ấy điểm tuyệt đối kìa "
Giờ ra chơi đến đám người Kính Minh quyết định đi xuống siêu thị nhỏ của trường một chuyến để mua ít đồ
Muốn đi xuống siêu thị sẽ phải đi qua lớp A5 rồi mới tới cầu thang
Kính Minh đang cúi đầu nghịch viên đá nhỏ trong tay thì nghe được đám Phùng Hằng nói gì đó.
" Cậu nhìn kia có phải Nhã Tịnh không? "
" Là Nhã Tịnh chứ ai nữa mắt cậu có vấn đề à"
" Vậy sao cậu ấy lại đứng đấy? A Minh Nhã Tịnh.."
Vũ Đình chưa dứt câu thì thiếu niên vừa nãy còn đi ở phía sau bây giờ đã không thấy đâu
Nhìn lên lần nữa thì đã thấy Kính Minh đang chạy về phía Nhã Tịnh
" đi thôi về lớp "
" Nhưng chưa mua.."
" Nhanh chân lên "
" Vũ Đình đợi với "
Cô đang cúi mặt đứng nguyên một tiết vậy có chút mỏi chân nhưng cũng đành chịu thôi Nhã Tịnh cũng bất lực mà thở dài
Một bóng người đi đến phía cô lúc đứng đối diện thì Nhã Tịnh mới ngước mắt lên
" Kính Minh..."
Gương mặt của cậu đằng đằng sát khí cậu nhìn cô một lượt
"Chuyện gì?"
"Tớ quên mang sách..lên bị đứng phạt"
Kính Minh có phần cảm thấy buồn cười nhìn lời nói dối vụng về của Nhã Tịnh làm sao một học sinh có học lực trong top của khối mà quên mang sách được cơ chứ cậu đâu phải trẻ con
" Còn đứng bao lâu nữa? "
" Hết tiết bốn.."
" Không cần đứng nữa "
Bàn tay cậu nắm lấy khửu tay nhỏ bé của cô kéo đi, cô có chút ngạc nhiên nhưng vẫn đi theo
" Không được nếu không đứng sẽ bị phạt nặng hơn phạt cả cậu nữa bỏ tớ ra đi "
Kính Minh quay lại nhìn cô rồi cất giọng
"Có chuyện gì tớ chịu!"
Lời nói của cậu làm cô nghẹn họng
Hai người đi đến sân sau trường học nơi đây vẫn như thường lệ rất ít người qua lại nói thẳng ra là không có ai
" Cậu muốn đến đây làm gì? "
Kính Minh không nói không rằng đi đến một bức tường nhìn sơ qua bức tường này thấp hơn hẳn những bức tường khác lúc này cậu mới lên tiếng
" leo lên lưng tớ rồi ra ngoài "
" Cau muon..."
"Mèo con sợ rồi sao?"
Đúng cô có chút sợ tuy có nhiều lúc cô không thích việc học nhưng chưa bao giờ có ý định trốn học..
Kính Minh hạ thấp người xuống để cho Nhã Tịnh trèo lên
Cô nhìn hành động của cậu không biết phải làm sao cuối cùng sau vài lời nói cô cũng phải làm theo ý cậu
Cô giẫm lên bả vai của cậu mượn lực leo lên Nhã Tịnh từ lâu đã không leo trèo nữa vì bố mẹ Chu đã cấm lên bây giờ đối với cô quả thật có chút khó khăn
Sau một hồi chật vật cuối cùng cô đã leo qua được Nhã Tịnh vừa đáp đất còn chưa đứng vững thì một tiếng bịch
Kính Minh đã đứng ngay bên cạnh...