Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 9: Đàn Trâu - Tai Nạn




Chương 9: Đàn Trâu - Tai Nạn

Tam thất với Trần Huyền thực sự là thu hoạch quá ngoài ý muốn, có thứ này Trần Huyền có thể khẳng định sức sinh tồn của Viêm bộ sẽ tăng lên cực lớn. Tác dụng của nó phải nói là rộng khắp, vì Tam thất có tính bổ huyết rất mạnh nên có thể dùng bồi bổ cơ thể, trị đau bụng kinh cho phụ nữ, người b·ị t·hương có thể dùng để bổ huyết, giúp lưu thông máu tốt hơn, thậm chí nó còn giúp chống đột quỵ….

Đặc biệt là Trần Huyền đang nghĩ thứ này có tác dụng với dũng sĩ hay không? Bởi theo như hắn suy đoán việc dũng sĩ dùng máu của hung thú để rèn luyện có thể là để tăng nhanh quá trình thay máu giúp cơ thể ngày càng tốt hơn. Mà với tác dụng bổ huyết cực mạnh của tam thất thì có lẽ thực sự không mưu mà hợp.



Làm Trần Huyền thấy không biết nên coi là may mắn hay xui rủi là tuy vốn biết đây là cây thuốc, nhưng Vu lại chỉ lấy lá còn phần tốt nhất là củ thì lại không quan tâm đến. Tuy nhiên, Trần Huyền lại cảm thấy may mắn khi Vu thường xuyên dùng lá tam thất, chứ không hắn thực sự không nghĩ mình sẽ vô tình kiếm được thứ quý giá như vậy.

Bảo Trùng đào hết các gốc tam thất về, Trùng giờ này cũng không do dự nhiều, hắn cũng quen dần với việc lâu lâu thủ lĩnh Huyền lại bắt hắn làm vài việc mà hắn chả hiểu để làm gì.

Đào tất cả lên, Trần Huyền đếm được có tất cả hơn 20 củ, củ nào củ lấy đều to như chuôi dao, để ở kiếp trước nói đây là vật giá trị ngàn vàng cũng không sai. Mà ở đây hắn lại có tới 20 củ, Trùng còn nói với hắn rằng loại cây này mọc rải rác ở khu vực xung quanh vẫn còn nhiều làm hắn thực sự không biết phải nói thêm điều gì. Phải biết ở thế giới cũ, tam thất bình thường chỉ to cỡ ngón chân út, mà hiện tại trên tay hắn củ nhỏ nhất cũng phải cỡ 2 ngón tay, đủ để thấy dược hiệu của nó sẽ tốt cỡ nào.

Thu thập xong, đám người lại đeo gùi rồi lên đường về bộ lạc. Thu hoạch phong phú làm ai cũng tươi vui, hớn hở, sự âm u của rừng già cũng không còn làm mọi người nghiêm trọng như trước.

Có lẽ không khí tươi vui cũng lan tới Trùng, vốn là người luôn thận trọng thì giờ này cũng dần buông lỏng tâm thần, không còn căng cứng như trước.

“Loạt xoạt, loạt xoạt….”

Bỗng có tiếng động vọng lại, bụi cây phía trước không xa rung lên như có thứ gì đang giằng co, dãy dụa trong đó.

Vốn đang tươi vui, đám người liền giật mình lùi lại, nghiêm mặt nhìn về phía trước. Trùng giơ tay ra hiệu mọi người ẩn núp sau gốc cây, tiếp đó tay cầm lao đá thận trọng tiến lên phía trước.

Từng tán lá bị gạt ra, lộ ra phía xa xa là một con trâu đang bị mắc sừng vào đám dây leo rối, con trâu càng giãy dụa thì sừng của nó lại càng mắc chặt thêm vào bụi cây.



“Thú con, thú con” vừa hô khẽ, Trùng vừa khom người tiến lại gần con trâu, cây lao cầm trên tay giơ lên ngang đầu vào tư thế phóng.

Thú con?

Trần Huyền nhìn thế nào thì nó cũng là trâu trưởng thành chứ thú con thế quái nào được. Chưa đợi hắn thắc mắc thì “Vút” cây lao trên tay Trùng lao mạnh về phía con trâu.

Đáng lí ra cây lao sẽ cắm vào cổ, nhưng vì con trâu lắc lư quá mạnh làm cây lao chệch hướng cắm phập vào bả vai. Quá đau, con trâu giằng mạnh làm đứt hết mớ dây leo mắc trên sừng, thoát khỏi đám dây con trâu lao đi về phía đối diện.

Trùng bật người dậy phóng lên đuổi theo con trâu, hiếm khi mới gặp dịp may mắn thế này, Trùng không thể nào mà bỏ qua được, vì đây là lượng thịt lớn rất cần thiết cho bộ lạc.

Vốn định đuổi theo thì chỉ chớp mắt, cả con trâu lẫn Trùng đều biến mất vào khoảng tối của rừng rậm. Biết có đuổi theo cũng không kịp, Trần Huyền đành bảo đám người ngồi đợi, sớm muộn gì Trùng cũng sẽ quay trở lại.

Đang chỉnh lý lại những gì đã thu hoạch được trước đó thì Trần Huyền bỗng cảm nhận được mặt đất dường như đang rung lên, quay qua đám người thì hắn thấy mọi người cũng đang nghi hoặc nhìn nhau, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì.

“Chạy, chạy, leo cây, nhanh, leo lên cây” trên người đầy vết xước, Trùng lao từ trong bụi cây, tay vung vẩy hô hét với đám người.

Tuy vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhưng theo bản năng đám người kể cả Trần Huyền đều nhanh chóng trèo lên thân cây cạnh mình.

“Rầm, rầm, rầm….”

Tiếng vang càng lúc càng lớn, cây cối cũng rung lên bần bật. Làm Trần Huyền nghĩ đây hẳn là đ·ộng đ·ất chứ làm gì còn chuyện gì khác.



Bỗng từ đâu một đàn trâu đông nghịt lao tới, từng con to như con voi đen thùi lũi như những cỗ xe tăng lao nhanh, đè nát áp sập những gì chắn trước mắt chúng.

Những cây lớn lâu năm còn tốt, chứ những cây to cỡ bắp đùi người thì cũng chả khác gì cọng rơm rạ trước làn sóng đen ấy, làn sóng đi tới đâu thì còn lại phía sau chỉ là cảnh hoang tàn ngổn ngang bừa bãi.

Cũng chẳng mấy chốc mà đàn trâu đã chạy tới khu vực đám người Trần Huyền đang ẩn nấp, cây cối càng ngiêng ngả dữ dội, làm đám người càng phải ôm chặt, bó mình sát vào thân cây, chứ lúc này mà rơi xuống thì có lẽ đến một mẫu thịt cũng chả còn nguyên vẹn.

Trùng ở phía trước la to, thu hút sự chú ý của đàn trâu, con trâu đầu đàn tròng mắt vằn đỏ, dẫn theo đàn đuổi về phía Trùng. Thấy đàn trâu lao về phía mình, Trùng lập tức quay người chạy về phía vách núi gần đó, đến gần Trùng đạp chân vào vách đá tung người nhảy lên, tay bám vào chạc cây nhô ra rồi quăng người lên ôm vào cành cây, thu người lại nhằm tránh đi sự chú ý của đàn trâu điên.

Đang lao nhanh, bỗng mất đi thân ảnh của Trùng, đàn trâu vẫn tiếp tục lao thẳng về phía trước, chẳng mấy chốc đàn trâu đã mất dáng trong rừng rậm, để lại một quang cảnh hoang tàn như vừa trải qua một cơn l·ũ q·uét.

Thở phào nhẹ nhõm vì đã qua nguy hiểm, còn chưa kịp định thần

“Rắc, rắc, tạch tạch tạch”

Tiếng cây đổ vang lên, kèm theo sau đó là tiếng la thất thanh “Aaaaaaa..”

Trái tim chưa kịp hạ xuống thì một lần nữa lại dâng lên cao, mọi người hốt hoảng quay đầu về phía âm thanh vang lên.

“Thảo, Thảo!”

Đám người nhảy xuống khỏi cây chạy về phía Thảo, người mới vừa ngã từ cây xuống. Lúc này Thảo đã b·ất t·ỉnh, không còn nhận thức được gì xung quanh.

“C·hết, Thảo c·hết!”

Đám người vẻ mặt u ám, nhìn về Thảo với ánh mắt thương cảm.



Nghe có n·gười c·hết, Trần Huyền gạt đám người ngồi xuống, đặt tay vào động mạch cổ của Thảo. Hắn cảm nhận được mạch đập, tuy rất nhẹ nhưng xác thực là vẫn còn cảm nhận được nhịp đập. Trần Huyền biết đây chỉ là cơ chế bảo hộ của cơ thể khi quá đau đớn mà dẫn tới cơn sốc.

“Thủ lĩnh, Thảo c·hết”

Trùng đi tới, nhìn Thảo rồi đặt tay lên vai Trần Huyền. Kéo hắn lùi về sau, Trùng lấy một cây lao từ tay người khác tiến về, giơ lên cao nhắm thẳng vào ngực Thảo đang nằm im bên dưới.

“Dừng tay!”

Như đoán ra việc Trùng sắp làm, Trần Huyền vội vàng gạt đi rồi quay lại quát lớn.

“Không, Thảo không c·hết”

Nói rồi bỏ mặc ánh mắt nghi ngại của đám người, Trần Huyền quan sát khắp người Thảo. Hắn thấy một bên bắp chân đã sưng tấy, thâm tím, bên đùi của chân còn lại thì có một vết rách, có lẽ là do bị đá nhọn rạch trúng.

Nhận thức sơ qua tình hình, Thảo một bên chân có lẽ đã gãy xương, bên còn lại tuy bị cứa rách nhưng so với bên kia thì vẫn còn coi như may mắn.

Dùng số nước mang theo còn lại rửa sạch vết rách, Trần Huyền lấy mấy bụi cỏ mực hái được cho vào mồm nhai nát, lấy bã đắp lên miệng v·ết t·hương rồi xé một mảnh da thú trên người băng bó lại. Hắn biết tốt nhất là nên khâu lại để v·ết t·hương mau lành hơn nhưng hiện tại thì lấy đâu ra kim và chỉ, nên Trần Huyền đành phải xử lí tạm thời như vậy.

Bẻ 2 cành cây tương đối thẳng, Trần Huyền nẹp cành cây vào hai bên bắp chân còn lại của Thảo, rồi cố định buộc chặt lại. Sau khi kiểm tra thấy đã buộc chắc chắn, Trần Huyền mới mệt mỏi ngồi bệt xuống đất thở phì phò.

Lấy ra một củ tam thất mới đào được đem đi nghiền nát, sau đó vắt lấy chút nước nhỏ vào miệng Thảo. Chuyện có thể làm hắn đã làm hết, còn Thảo có qua khỏi hay không thì đành trông chờ vào ông trời vậy.

Lệnh mọi người chặt hai cành cây lớn, lại dùng dây leo bện thành chiếc cáng đơn giản. Trần Huyền đặt Thảo lên cáng rồi ra hiệu cho mọi người khiêng cáng về bộ lạc.

Vốn như bình thường khi ra ngoài đi săn mà có người b·ị t·hương nặng như vậy, thì thủ lĩnh nhóm lúc đó sẽ cho người b·ị t·hương một nhát lao ân huệ. Vì dù sao người đó cũng không sống để về được tới bộ lạc, nên biện pháp tốt nhất có thể là dứt khoát để người nọ không còn phải tiếp tục chịu đau đớn. Sau đó thì mọi người sẽ đem xác đi thiêu để tránh dã thú đem xác người ăn mất, thậm chí có những bộ lạc vì quá nghèo đói còn đem n·gười c·hết làm thực phẩm. Tuy rất dã man và hoang dại nhưng đó mới là thiết tắc sinh tồn bình thường ở thế giới này.