Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Thủy Khởi Nguyên

Chương 8: Thám Hiểm - Dược Liệu




Chương 8: Thám Hiểm - Dược Liệu

Sau sự thất vọng về món canh cá, Trần Huyền cảm thấy bức thiết việc đi tìm thêm nguyên liệu cũng như một số loài gia vị để nâng cao hơn đời sống sinh hoạt của bản thân hắn, cũng như người dân tại Viêm bộ.

Bản thân Trần Huyền cũng không mong mỏi quá nhiều, đơn giản hắn chỉ muốn tìm được một số loại gia vị cơ bản như gừng dại, bạc hà, tía tô… đây đều là gia vị, cũng là dược liệu khá thông dụng và thường gặp. Nếu có thể gặp thêm vài loại thảo mộc nữa thì thực sự quá tuyệt vời.

Vốn Trần Huyền dự định hôm nay sẽ xây dựng lò nung, nhưng hiện tại hắn muốn thay đổi kế hoạch do không theo kịp tình hình thực tế. Dù sao hắn cũng đã nhớ ra được thiết kế nên Trần Huyền nghĩ có thể dời việc dựng lò lại ngày sau, tuy vậy nhưng hắn vẫn để cho Nha cũng như Sợi và Cát tiếp tục làm phôi gốm. Với kinh nghiệm hôm qua, Trần Huyền tin tưởng 3 đứa nhóc này sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, dù sao hắn cũng quyết tâm sẽ không bao giờ động tới việc làm gốm nữa.

Tuy quyết định tạm hoãn việc dựng lò nung, nhưng Trần Huyền vẫn căn dặn Nha phải tăng thêm lượng phôi dự trữ chủ yếu là chén bát, ít nhất cũng phải đủ để có thể cung cấp cho mỗi người, chờ khi lò nung xây xong thì cũng có phôi sẵn sàng để sản xuất gốm. Trần Huyền còn điều thêm 2-3 người phụ nữ trưởng thành nữa tham gia chung để tăng năng suất cũng như chất lượng, vì dù sao người trưởng thành cũng sẽ cẩn thận và tỉ mỉ hơn.

Bản thân Trần Huyền thì quyết định sẽ đi thăm dò xung quanh Viêm bộ, hắn cần hiểu cặn kẽ hơn về địa hình cũng như tình hình phân bố tài nguyên quanh đây để lên kế hoạch phát triển cụ thể cho bộ lạc.

Vốn chỉ định mang theo vài người đi cùng mình, nhưng dưới sự kiên quyết của Thạch, Trần Huyền cuối cùng đành dẫn theo 5 người trưởng thành gồm 3 nam, 2 nữ trong đó có Trùng. Dù sao bây giờ Trần Huyền tuy là thủ lĩnh nhưng nói lại thì hắn cũng mới là đứa trẻ 14 tuổi, không có người đi theo bảo hộ thì dù nói thế nào cũng sẽ không có người đồng ý. Nếu không phải còn phải trông coi khu làm cá khô thì nói thế nào Thạch cũng sẽ đi cùng cho bằng được.

Dẫn theo nhóm người đi về phía mỏ muối, Trần Huyền quyết định sẽ đi một vòng quanh bộ lạc. Hắn muốn xem xét xem có thể tìm kiếm được điều gì mới không.



Lần này Trần Huyền quyết định đi chậm rãi, hắn không muốn chỉ vì vội vàng mà có thể bỏ sót thứ gì đó. Vốn Trần Huyền muốn hỏi mọi người xem có ai biết những thứ hắn muốn tìm không, nhưng ngặt nỗi hắn cũng không biết phải diễn đạt như thế nào. Sự thiếu hụt của ngôn ngữ thưc sự là một vấn đề lớn, rất nhiều thứ Trần Huyền muốn giao cho người khác làm, nhưng vấn đề lại chả ai hiểu hắn muốn nói gì.

Đi xa mỏ muối, rừng cây bắt đầu trở nên rậm rạp hơn, dây leo thô to cuốn lên những thân cây thẳng đứng, bện vào nhau như những tấm lưới lớn. Lác đác là những gốc dương xỉ bám đầy rêu mốc, xen kẽ bên dưới là những bụi cây thân thảo mọc ngổn ngang khắp nơi.

Tới đây Trùng ra hiệu cho Trần Huyền lùi lại vào giữa đám người, từ đây đã bắt đầu xâm nhập khu săn bắn nên sẽ rất nguy hiểm. Vốn Trùng không muốn đưa Trần Huyền tới đây, nhưng thủ lĩnh nhất quyết muốn đi nên Trùng cũng đành cố tập trung hết cỡ để đề phòng nguy hiểm.

Càng vào sâu, Trần Huyền càng cảm thấy thế giới này tràn đầy sự không biết. Hắn tận mắt thấy có loài nhện to bằng cái tô, lông lá lởm chởm trông phát kh·iếp, còn cả vài loài rắn dài cả chục mét nằm rục dưới lớp lá mục, hay treo lủng lẳng trên cành cây. Chưa kể tới con rết to như cánh tay người trưởng thành c·hết ngắc đang nằm vắt vẻo trên vai Trùng.

Mẹ nó, Trần Huyền biết động vật ở thế giới này vốn lớn bất thường, nhưng cũng không quá đáng tới vậy chứ. Hắn giờ mới hiểu tại sao bộ lạc luôn luôn thiếu đồ ăn,bởi việc đi săn trong môi trường này quá mức nguy hiểm, c·hết người là chuyện xảy ra quá thường xuyên nên nhân khẩu vốn đã không nhiều lại càng ngày càng ít.

Đang suy nghĩ vẩn vơ, Trần Huyền thấy trước mắt có thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt của hắn. Giữa những bụi cây xanh rì rậm rạp trước mắt, bỗng xen kẽ những sắc vàng, sắc đỏ. Nheo mắt nhìn kĩ thì Trần Huyền bật thốt:

“Ớt, ớt, mẹ nó là ớt!” Vừa nói hắn vừa tiến nhanh về phía trước.



Trùng giật mình nhìn về phía bụi cây, bỗng hắn lao tới giữ chặt vai Trần Huyền rồi giật về phía sau. Tay cầm lao đá thật lực đập về phía bụi cây, Trần Huyền há mồm nhìn về phía bụi ớt hắn vẫn hằng mong ước đã tan hoang dập nát trước mắt mà nói không nên lời.

Sau khi đập tan ước mơ của Trần Huyền, Trùng quay lại nói:

“Cây ác quỷ, ngứa, nát miệng” vừa nói vừa dùng tay che mồm như ra hiệu cho Trần Huyền biết cây này không thể động vào được.

Dở khóc dở cười, Trần Huyền cũng hiểu ra con người hiện tại hiểu biết thật sự quá ít, hắn cũng không trách được vì Trùng vốn cũng chỉ muốn bảo hộ hắn. Cái vị cay nồng của ớt nếu không ăn quen, hay không biết chế biến thì với hiện tại nó đúng thật là độc dược.

Trần Huyền nghĩ hắn thực sự phải phổ cập giáo dục cho mọi người, chứ nếu không hắn thật không biết sẽ có bao nhiêu bảo vật bị đám người này tàn phá nữa.

Mất công mất sức giải thích mãi Trần Huyền mới để Trùng hiểu ra cái thứ cay độc kia có thể ăn được, tuy vậy có vẻ như đám người vẫn còn e ngại lắm. Không còn cách nào, Trần Huyền đành tự mình thu thập lại ít ớt đã giập nát, tuy nát nhưng hạt ớt vẫn nguyên vẹn. Trần Huyền nghĩ đem về bộ lạc để trồng, dù sao tự cấp tự túc được thì vẫn hơn là đốt đuốc đi tìm nhờ vào may mắn

Hỏi Trùng xem ở đâu còn có loại cây này, Trùng nói hắn thực sự biết một chỗ mọc rất nhiều. Mọi lần đi săn mọi người đều tránh xa khu vực đó, nên Trùng biểu thị không biết hiện tại chúng có còn không.



Đám người cẩn thận rẽ từng lùm cây, xâm nhập vào sâu bên trong, vì không có ai đi lại nên cây cối dây leo ở đây rất rậm rạp khó đi. Tuy vậy thì Trần Huyền lại càng đi càng hưng phấn, bởi trên đường hắn còn tìm thấy thêm vài thứ hữu dụng nữa, trong đó cả cả gừng dại và cỏ mực (nhọ nồi).

Ra hiệu sắp tới nơi, Trùng tiến lên vạch hết đám dây leo trước mặt. Đi thêm một quãng, Trần Huyền bỗng thấy một dải màu đỏ chi chít quả là quả. Hớn hở tiến lại, vạch từng bụi, từng bụi, hắn tính toán số ớt này đem phơi khô có lẽ sẽ đủ dùng qua mùa đông.

Bảo đám người tiến tới thu hoạch tất cả ớt trên cây, mọi người tới giờ cũng coi như không còn e ngại nữa. Dưới công sức của đám người, mất một lúc thì tất cả ớt cũng được thu hoạch xong, chứa đầy 2 giỏ lớn. Trần Huyền còn đào thêm một số cây con, hắn muốn đem về trồng xung quanh bộ lạc, có lẽ nếu may mắn sẽ kịp thu hoạch thêm 1 lần trước khi mùa đông tới.

Thu hoạch ngoài mong đợi nên Trần Huyền quyết định sớm trở về. Nói với Trùng không đi đường cũ mà tìm đường khác để quay lại. Ôm tâm lí may mắn, Trần Huyền muốn xem liệu có thu hoạch thêm được gì không, dù sao việc đi ra ngoài thế này cũng sẽ không được thường xuyên, nên hắn muốn tận dụng tối đa cơ hội.

Tưởng như may mắn đã dùng hết, trên quãng đường trở về ngoài vài loại rau dại có thể ăn được Trần Huyền cũng không tìm thêm được thứ gì. Tuy nhiên hắn vẫn thu thập lại, Trần Huyền muốn hướng cho Viêm bộ thoát ly việc săn bắn nguy hiểm để dần chuyển sang việc nuôi trồng an toàn hơn, vì thế hắn muốn thu thập cây giống, những thứ có thể ăn và trồng được nhiều nhất có thể.

Trên đường, Trùng quay lại nói với Trần Huyền rằng đi thêm một đoạn nữa phải dừng lại để hái thuốc cho Vu. Trần Huyền vốn đã tò mò về thuật chữa bệnh của Vu nên hắn cũng vui lòng thoải mái đi theo.

Đi tới một vách đá dựng đứng, Trùng ra hiệu dừng lại rồi đi lại vạch từng bụi từng bụi cây dưới chân núi. Một lúc sau, trên tay cầm một nắm lá cây, xen lẫn vài bông hoa đỏ, vẻ mặt thỏa mãn Trùng ra hiệu cho mọi người chuẩn bị lên đường.

Vốn đang lơ đãng quan sát xung quanh, bỗng như nhận thấy điều gì đó Trần Huyền chạy lại giật lấy túm lá trên tay Trùng.

Bỗng mắt Trần Huyền trợn lên, miệng há to, hơi thở trở lên gấp gáp, bàn tay cầm túm lá run rẩy.

Túm lá trên tay Trần Huyền có hình chân vịt, mọc thành vòng, trên lá có 7 lá chét, mép lá có răng cưa. Trần Huyền hoàn toàn có thể khẳng định đây là lá Tam thất, một loại dược liệu mà đối với hắn hiện tại còn quý hơn cả nhân sâm, đây cũng là lí do mà tại sao hắn lại mất bình tĩnh tới vậy