Chương 89: Nhân Tài
Chuyện bắt cá sau khi đã hướng dẫn cụ thể thì Trần Huyền liền giao lại cho đám người. Bản thân hắn thì liền cùng Nha quay trở lại phòng nghiên cứu tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Nhưng có một chuyện khiến Trần Huyền có chút ngoài ý muốn, đó là Trư có hơi nhiệt tình quá mức trong chuyện bắt cá lần này.
Chưa nói đến chuyện tự xung phong đảm nhiệm, Trư còn gần như đầu nhập có chút thái quá, đến mức ngay cả khi gió tuyết nổi lên thì vẫn cố bám trụ lại mặt sông, mặc cho người khác đã sớm quay về tránh gió.
Không ai biết vốn trong thâm tâm Trư luôn cảm thấy mình chiếm lợi quá lớn từ khi đến đây. Thời gian qua hắn cũng đã sớm biết đến chế độ tại Viêm bộ, rằng những ai mới gia nhập thì đều phải trải qua giai đoạn thử thách rồi mới chính thức được kết nạp.
Mà riêng hắn cùng tộc nhân thì ngay từ ban đầu đã được đối xử rất tốt, khiến trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn không yên lòng. Cho nên ngay khi biết tới có công việc, Trư liền không nhường ai mà xung phong đảm nhiệm việc này. Có lẽ hắn nghĩ chỉ có như thế, mới có thể trả lại ơn nghĩa mà Viêm bộ đã dành cho mình.
Không thể không nói, con người này quả thực có chút thú vị. Sự chính trực thật thà hiếm có của hắn thực không uổng công Trần Huyền cùng Thạch phải dùng đủ thủ đoạn để lưu lại.
Nhắc đến tộc nhân Bạch bộ lần này thì không thể không nhắc đến Nham. Đây mới thực sự là kho báu vô giá mà Trần Huyền vô tình phát hiện được.
Sự thể là đoạn thời gian trước, Trần Huyền cùng Mộc đang cùng nhau nghiên cứu chế tác một số đồ vật khá phức tạp. Tuy Mộc là thợ thủ công có tay nghề, nhưng thứ mà Trần Huyền thiết kế quả thực có chút hơi quá tinh vi. Rất nhiều kết cấu gỗ cần sự chính xác đến từng cm, nhất thời điều này làm cả hai lâm vào bế tắc, tiến độ công việc cũng bị chững lại khá nhiều.
Trong một lần vô tình biết được Nham chính là thợ thủ công của Bạch bộ trước đó. Trần Huyền liền tạm trưng dụng Nham về phòng nghiên cứu. Vốn chỉ ôm tâm lý may mắn, nhưng điều khiến Trần Huyền mừng như bắt được vàng chính là cái thứ làm hắn đau đầu mấy ngày liền, dưới tay Nham lại được giải quyết có chút dễ dàng.
Tất cả những cấu trúc ngàm, ngạnh phức tạp thì dưới bàn tay điêu luyện của Nham đều dần được làm ra. Hơn nữa sự chính xác lại cao đến có chút ngoài mong đợi của Trần Huyền, tuy rằng vẫn có chút sai số nhưng sự này hầu như có thể bỏ qua.
Có sự góp mặt của Nham làm tiến độ công việc tăng lên rõ rệt, rất nhiều thứ làm hạn chế Trần Huyền thì nay đã không còn là vấn đề nữa. Thành ra hiện tại bốn người Trần Huyền, Nha, Mộc, Nham đều cả ngày vùi đầu bên trong căn nhà được xây dựng tách biệt ra so với số còn lại.
Trong một lần giải lao ngắn ngủi, nghe Nham kể lại việc bản thân suýt nữa thì bị Trùng kết liễu nhầm trước đó, làm Trần Huyền cũng có chút cảm tạ ông trời chiếu cố hắn. Nếu lúc đó Trùng mà nhanh tay thêm một chút thì Trần Huyền kiếm đâu ra một nhân tài như thế này.
Thành ra mấy ngày sau đó Trùng luôn có cảm giác Thủ lĩnh như đang ghim mình chuyện gì. Điều này làm hắn dạo gần đây luôn cẩn thận ne né ra xa mỗi lần nhìn thấy Trần Huyền. Bản thân Trùng cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, hay là bản thân vô tình làm chuyện gì sai trái. Tuy rằng rất muốn biết nguyên nhân, nhưng tâm lý hắn quả thực không dám đến hỏi thăm trực diện. Vậy cho nên gần đây hắn luôn lân la dò hỏi Nha xem có chuyện gì. Cô nàng Nha cũng tinh quái nhất thời không nói, làm cho ông chú của mình càng thêm lo sốt vó.
Những ngày tiếp theo, liên tục có số lớn cá tươi bổ sung vào bữa ăn. Do công việc bắt cá dưới băng lần này chủ yếu được Trư cùng tộc nhân Bạch bộ cũ đảm nhiệm. Thành ra những người khác đều khá lơ mơ về việc số cá này đến từ đâu. Kể cả những người đã có tuổi, thì từ khi nhận thức được thế giới này, bọn hắn vẫn chưa từng chứng kiến hay được ăn cá vào giữa mùa đông. Họa may ra thì đến giữa mùa hè, nước sông xuống thấp, bọn hắn mới có thể may mắn bắt được vài con cá ngố. Cho nên sự việc lần này khiến bọn hắn có chút không dùng nổi đầu óc.
Chuyện thì nói như vậy, nhưng có thể ăn no thì ai còn cần để tâm đến số đồ ăn ấy đến từ đâu. Cứ theo Viêm bộ, tôn sùng Huyền thủ lĩnh là được rồi. Vốn dĩ trước đó vị thủ lĩnh này cũng làm ra kha khá chuyện lạ kỳ.
Dĩ nhiên thì Viêm bộ cho bọn hắn ăn uống đầy đủ, cũng không thể để bọn hắn ngồi mát ăn bát vàng được.
Trong số những người mới gia nhập, Trùng đã sớm chọn riêng ra những đứa trẻ đến độ 15-16 tuổi, nhóm này sẽ được tập trung lại để huấn luyện dưới sự chỉ huy của các dũng sĩ. Chỉ chờ đến đầu xuân sẽ tham gia nghi thức trưởng thành, xem số lượng thì chỉ cần có thể thức tỉnh 1/5 thì số dũng sĩ của Viêm bộ sẽ tăng lên một mức đáng kể.
Còn về những người khác cũng có những công việc riêng. Hầu hết chủ yếu là dọn dẹp tuyết đọng bên trong tường bao của Viêm bộ. Thêm một việc nữa đó là đào những rãnh thoát nước đã được Trần Huyền vẽ ra trước đó.
Tuy rằng bên trong Viêm bộ tuyết không dầy như bên ngoài, nhưng chuẩn bị trước vẫn hơn. Mùa xuân tuyết tan, những rãnh thoát nước này sẽ có vai trò rất quan trọng. Cũng coi như có việc cho đám người rảnh rỗi, không để bọn hắn nảy sinh tư tưởng ăn không ngồi rồi.
Quen với sự làm việc thì qua năm mới sẽ có lượng lớn công việc chờ bọn hắn. Nếu không sớm quen thuộc thì sự thay đổi đột ngột có thể sẽ phát sinh biến cố. Đủ mọi loại nguyên nhân, cho nên Trần Huyền sẽ không để đám người này rảnh rỗi một chút nào.
Khu làm gốm của Cát và Sợi thì vẫn luôn hoạt động từ đầu đến giờ, tuy đất bị đóng băng cứng lại nhưng cũng không chịu được nhiều người giày xéo. Từng món đồ gốm được nung ra, tuy không quá nhiều nhưng cũng giảm bớt được nhu cầu sử dụng cấp thiết.
Về phần quản lý đám người này thì Trần Huyền đã sớm bàn giao kĩ với mấy dũng sĩ của bộ lạc. Bản thân hắn từ khi phát hiện ra Nham thì luôn cùng hai người nữa là Nha và Mộc suốt ngày chui trong phòng làm việc, cũng không có nhiều thời gian tự mình điều hành.
Sự kì lạ của mấy người này làm cho mấy vị cao tầng của Viêm bộ hết sức tò mò. Thời gian cũng không phải ngày một ngày hai, bởi thế trừ Trần Huyền mọi người không dám hỏi ra thì ba người còn lại cứ thi thoảng lại được quan tâm bất ngờ. Khổ nỗi ba người này đã bị Trần Huyền dặn dò từ trước là không được sớm tiết lộ những thứ bên trong, cho nên tâm tư của đám người tò mò kia đã định trước là chả có kết quả gì.
Thật ra thì việc Trần Huyền bảo mật như thế cũng không phải hắn đề phòng gì cả. Chỉ là rút kinh nghiệm từ vụ xấu hổ do cung tên trước đó, cho nên hắn liền quyết định khi nào đã chắc chắn thành công thì mới công bố với mọi người. Còn nếu chả may việc hắn làm không được thì có nói ra cũng chỉ làm đám người mong chờ rồi lại hụt hẫng.
....
Lúc này, bên trong phòng nghiên cứu. Bốn bóng người đang trầm tư nhìn vào cái thứ to lớn trước mặt.
"Huyền, cái thứ này thực sự có thể dùng được sao?" Nha lên tiếng mang theo sự tò mò.
"Đương nhiên, chỉ là còn một số thứ chưa được khớp với nhau lắm, chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là được." Trần Huyền khẳng định.
Đứng ở bên cạnh, nghe Trần Huyền nói làm Nham và Mộc có chút xấu hổ.
"Thủ lĩnh, là do ta ngu ngốc, không thể làm thành thứ thủ lĩnh cần...!"
Cười nhẹ ra vẻ không sao, Trần Huyền lên tiếng an ủi hai người:
"Không sao, không có các ngươi thì đừng nói là chỉ có chút sai sót. Ngay cả những thứ cơ bản ta cũng không thể tự làm thành được. Chỉ là các ngươi còn chưa quá quen thuộc với những thứ kết cấu mới lạ này cho nên còn bỡ ngỡ. Ta tin tưởng chỉ cần tiếp tục cố gắng như vậy, sớm muộn các ngươi cũng trở thành những người thợ giỏi nhất, có thể chế tác bất cứ thứ gì."
Nghe Trần Huyền nói như vậy, cả Nham và Mộc đều có cảm giác như máu nóng đang sôi sục trong cơ thể. Được Thủ lĩnh công nhận là điều mà bất kì ai tại Viêm bộ đều coi đó là một vinh dự cực lớn. Cứ thử nhìn bộ ngực đang phập phồng, ánh mắt như tóe lửa của hai người là biết bọn hắn đang kích động như thế nào.
==> Tháng mới chạy KPI cho tác nào mọi người. (╥﹏╥)