Chương 4: Cá Nướng
Sau một hồi nói chuyện với Vu, Trần Huyền bắt đầu chỉ dạy mọi người cách làm giỏ bẫy cá, sau khi biết được cách làm cơ bản, mọi người dưới sự chỉ đạo của Vu và Trần Huyền bắt đầu chia nhau công việc. Một nửa số người đi kiếm dây leo, số còn lại đào giun đào sâu đất để chuẩn bị làm mồi.
Thấy nhiều đứa trẻ đang còn loay hoay kiếm đồ chơi, Trần Huyền liền nghĩ cách tận dụng tối đa nguồn nhân lực, hắn nghĩ xem làm cách nào để cho lũ trẻ cũng có thể phụ giúp được cho mọi người. Vì với tình trạng hiện tại, Viêm bộ quả thật quá thiếu nhân lực, cho nên Trần Huyền phải tận dụng mọi thứ hiện có.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Huyền liền nghĩ tới cần câu, chỉ cần một cành cây thêm sợi dây lại thêm một mảnh xương đập vụn buộc vào nhau là đã có 1 phiên bản cần câu nguyên thuỷ mà ai cũng có thể sử dụng.
Cần câu thì bẻ bừa một cành cây nào đó là được, dây thì hắn tước vỏ cây sau đó đập dập bện xoắn lại rồi xe khiến sợi dây nhỏ lại và chắc chắn hơn. Sau đó Trần Huyền sai một đứa nhỏ chạy về Hang nhặt một mảnh xương ống tuỳ ý còn thừa mang ra đập vỡ. Lấy mảnh vỡ nhọn nhất buộc vô sợi dây rồi móc giun vào, xong xuôi hắn gọi lũ trẻ lại rồi làm mẫu cho bọn chúng xem.
Đợi không được bao lâu thì dây câu bỗng căng ra, Trần Huyền dùng sức vung mạnh, con cá tham ăn bị mảnh xương mắc vào sau đó bị lôi lên bờ dãy đành đạch, nhìn đến có khi phải gần cân. Lũ trẻ nhìn thấy liền nhảy cẫng lên hoan hô, Trần Huyền đưa cần câu cho Nha rồi đi làm thêm vài cái nữa để chia cho bọn nhỏ.
Trong lúc Trần Huyền làm cần câu thì mấy người phụ nữ cũng làm thành mấy cái bẫy mới. Không phải nói chứ đúng là thuật nghiệp hữu chuyên công, mấy việc khéo tay tỉ mỉ thế này đúng là nên giao vào tay phụ nữ, nhìn lại cái bẫy hắn làm so với mấy cái mới hoàn thiện thì thật đúng là không so sánh thì không có tổn thương.
“Tốt, bắt nhiều cá, mùa đông không đói, không c·hết người”
Trần Huyền nhìn mọi người nói, ai lấy cũng vui mừng ra mặt, bởi từ giờ thức ăn không cần chỉ trông chờ vào đội săn thú nữa, mà giờ ngay cả người già và trẻ em cũng có thể kiếm ăn giúp bộ lạc được.
Trần Huyền bắt đầu chỉ đạo mọi người dùng bẫy và cần câu bắt cá. Hàng loạt cá lớn, cá nhỏ b·ị b·ắt lên, không khí nhộn nhịp, ngay cả Vu bình thường vốn nghiêm nghị thì nay cũng đang cười híp cả mắt.
Mọi người nhìn về phía Trần Huyền cũng dần trở lên kính nể, đó là sự kính trọng cho người có công với bộ lạc chứ không chỉ là vì Trần Huyền là con của Tù trưởng nữa. Nói cũng phải thôi vì ở cái thời Nguyên thuỷ này ai có thể giúp bộ lạc ăn no thì mọi người sẽ tôn trọng người đó.
Cứ tiếp tục như vậy tới tối, cả bộ lạc cũng bắt được hơn trăm kg cá tươi. Nhiều như vậy đơn giản là vì cá dưới sông vốn rất nhiều do chẳng mấy khi b·ị b·ắt.
Thấy trời cũng đã tối Trần Huyền liền bảo mọi người đem cá và dụng cụ trở về hang.
Sau khi xử lý hết chỗ cá bắt được, mọi người quây quần bên đống lửa được đốt ngoài cửa hang vừa nướng cá vừa đợi đội săn thú trở về
Một lúc sau Thạch dẫn đầu đội săn trở về, vẻ mặt không được tốt lắm vì hôm nay đi săn không thuận lợi, cả đội mấy chục người trong đó có cả 3 dũng sĩ duy nhất của bộ lạc nhưng lại chỉ bắt được có mấy con chuột với một con gà nhỏ.
Cũng không phải đội săn không cố sức, mà vì Thạch không dám dẫn đội đi xa bởi còn đề phòng phải chạy về nếu bộ lạc bị t·ấn c·ông.
Chỉ đi loanh quanh phụ cận thì con mồi có thể nghĩ nhiều đến đâu cho nổi. Vậy mới nói Trần Huyền gặp được con lợn rừng lần trước đúng thật là may mắn cho bộ lạc nhưng lại đen đủi với bản thân hắn.
Đang nghĩ hôm nay có lẽ mọi người phải ăn quả chống đói thì bỗng Thạch ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức.
“Cá, cá nướng, là cá nướng!”
Thạch vô cùng ngạc nhiên bước nhanh về phía cửa Hang, mọi người trong đội săn cũng vội chạy theo sau.
“Cá ở đâu, ai bắt cá?” Thạch quay về phía mọi người có chút giận dữ hỏi.
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía Trần Huyền, Thạch cũng quay lại nhìn Trần Huyền với ánh mắt có phần nghiêm nghị.
Trần Huyền không nói mà cầm con cá lớn nhất vừa nướng xong còn nóng hổi đưa vào tay Thạch rồi nói.
“Cha, ăn cá.”
Nói xong Trần Huyền quay lại vào trong hang cầm bẫy cá và cần câu đưa ra trước mặt Thạch.
“Bẫy cá, cần câu, để bắt cá mà không cần xuống nước.”
Thạch quay qua nhìn Vu, được đáp trả lại bằng cái gật đầu, theo ánh mắt Vu nhìn về chiếc bẫy được đặt trên phiến đá chuyên dành cho Vu khi thực hiện tế lễ, lúc đấy Thạch mới thở phào mỉm cười xoa đầu Trần Huyền rồi cầm cá nướng đi về phía Vu
“Vu, chia đồ ăn”
Vu nhận lấy con cá từ tay Thạch sau đó bẻ làm đôi, giữ lại một nửa rồi đưa cho Thạch một nửa, tiếp đó lại lấy một con cá lớn đưa cho Trần Huyền, ra hiệu Trần Huyền lại ngồi gần mình và Thạch. Sau khi chia đồ ăn cho 2 dũng sĩ còn lại là Trùng và Diệp, Vu ra hiệu cho mọi người tự đến chia nhau số cá còn lại.
Bình thường chỉ có Tù trưởng và dũng sĩ của bộ lạc mới được ngồi gần với Vu, Trần Huyền tuy là con của Thạch nhưng trước đó khi ăn cũng phải ngồi cũng chỗ với đám trẻ khác.
Nay Trần Huyền được Vu gọi tới ngồi cạnh, mọi người tuy thấy nhưng cũng không ai nói gì. Bởi mọi người biết Trần Huyền tuy không phải dũng sĩ nhưng lại xứng đáng ngồi tại vị trí đó, bởi đóng góp của hắn cho bộ lạc hôm nay còn lớn hơn so với dũng sĩ bình thường rất nhiều.
Sau khi mọi người ăn uống xong, Trần Huyền đi tới nhắc mấy người phụ nữ tiếp tục dùng dây leo được đem về hồi chiều bện thêm bẫy cá, hắn đã bắt đầu nghĩ cách để dự trữ đồ ăn cho mùa đông.
Thạch và Vu nhìn hành động của Trần Huyền rồi quay qua nhìn nhau, Thạch nói điều gì đó với Vu khiến Vu có vẻ hơi bất ngờ nhưng dường như lão cũng không có tỏ vẻ gì là phản đối.
Hai người nhìn nhau rồi vẫy tay gọi Trần Huyền lại gần, ra hiệu hắn ngồi xuống cạnh mình. Thạch tháo chiếc mũ lông chim trên đầu mình xuống rồi đeo lên đầu Trần Huyền dưới sự ngạc nhiên của hắn.
Vu nhìn cảnh này cũng không nói thêm điều gì, vì theo Vu thì Trần Huyền nên và cũng xứng đáng nhận được vật này.
Còn vì sao Vu lại nghĩ như thế thì phải quy công cho tên thần côn Trần Huyền.
Hồi chiều khi thấy chiếc Bẫy cá, Vu đã gặng hỏi Trần Huyền về vật này, Trần Huyền đã phải dùng sức khoa tay múa chân, nói sùi bọt mép mới có thể để Vu hiểu rằng trong khi ngất xỉu lần trước, Trần Huyền đã được gặp Thần linh và được Thần dạy dỗ, chỉ bảo.
Chứ Trần Huyền cũng không thể nói rằng hắn là người xuyên không được. Lại thêm sự cuồng tín của Vu vào Thần linh thì việc Vu tin vào mấy lời bốc phét của Trần Huyền cũng chả có gì lạ.
Sau chuyện này, Trần Huyền liền xuất hiện rất nhiều ý nghĩ trong đầu. Với kiến thức của hắn thì sẽ không khó để Bộ lạc trở lên tốt hơn. Không dám nói những thứ xa xôi, nhưng đơn giản để bộ lạc không còn chịu đói thì hắn có thể dễ dàng làm được.
Nhưng nghĩ là một chuyện, thực hiện thế nào lại là chuyện khác. Tuy rằng việc Trần Huyền dạy cách bắt cá là một công lớn, nhưng dù sao hắn cũng mới 14 tuổi. Ai lại đi nghe lời một tên nhóc con còn chưa trải qua lễ trưởng thành?
Khi Trần Huyền còn chưa biết phải xử lý thế nào thì cơ hội lại đột nhiên tới. Đối với hành động của Thạch, Trần Huyền biết việc trao mũ lông mang ý gì, và chiếc mũ lông chim kia mang ý nghĩa gì với bộ lạc.
Trần Huyền chỉ hơi trầm ngâm, rồi liền nhận chiếc mũ đội nên đầu. Hắn nghĩ nếu mình nắm vị trí này thì các kế hoạch của hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Có rất nhiều việc mà chỉ khi hắn lên nắm quyền mới có thể triển khai một cách thuận lợi.
Việc Trần Huyền tiếp nhận chiếc mũ lông như tuyên bố hiện tại Trần Huyền đã trở thành tân Tù trưởng của Viêm bộ, người có quyền lực thứ 2 chỉ sau Vu.
Nhìn hình ảnh hắn đội chiếc mũ lông lên đầu, toàn bộ người trong hang động liền dừng công việc trong tay rồi hô lên không ngừng. Không ai phản đối Trần Huyền vì hắn giúp cho cả bộ lạc được ăn no, ở thời đại này ai giúp họ ăn no thì họ sẽ nghe theo người đó. Tuy thực dụng nhưng thế mới là xã hội nguyên thủy, tất cả đơn giản, không tính toán lọc lừa.