Chương 3: Bẫy Cá
Qua vài ngày, khi đã dần làm quen với cuộc sống hiện tại Trần Huyền mới cảm thấy Viêm bộ nghèo túng như thế nào. Thức ăn chủ yếu là hoa quả mà các chị em hái nhặt được, thi thoảng có thêm chút thịt từ đội săn thú. Nói chứ dù Trần Huyền là con trai Tù trưởng đấy nhưng số lần hắn được ăn thịt cũng chả được là bao.
Đơn giản vì phần lớn số thịt có được đều được đem đi làm thịt khô để trao đổi hàng hóa chủ yếu là muối, phần còn lại được ưu tiên cho nam giới trưởng thành, Dũng sĩ và Vu. Còn như trẻ con và người già thì đa phần chỉ ăn hoa quả, đủ để sống vậy thôi chứ nói gì đến no bụng.
Mãi tới năm 14 tuổi thì Trần Huyền mới được ăn thịt nhiều hơn vì hắn đến tuổi chuẩn bị trưởng thành, cần ăn uống tốt hơn để sẵn sàng sức khỏe sau này gia nhập đội săn của bộ lạc.
Lần trước hắn được uống máu của thú lớn chẳng qua là vì hắn là con của Thạch, lại thêm việc cứu được Nha nên mới b·ị t·hương, chứ như bình thường máu của Thú lớn là để cho dũng sĩ như Thạch rèn luyện,làm gì tới phiên hắn.
Bộ lạc mỗi ngày chỉ cấp cho 2 bữa ăn là bữa sáng và bữa tối, Vu sẽ là người phân chia đồ ăn phần đa là hoa quả cho mọi người theo địa vị và nhu cầu. Thời gian còn lại thì tự túc, bắt được cái gì thì ăn cái đấy, còn không kiếm được thì nhịn.
Ở đây, Vu có địa vị cao nhất, cao hơn cả Tù trưởng, vì với sự mông muội hiện tại, nỗi lo lớn nhất của con người xuất phát từ những thứ t·hiên t·ai được quy cho các thế lực siêu nhiên. Vì thế, Vu – người câu thông được với thần linh, dĩ nhiên sẽ là người được tôn kính nhất, chưa kể Vu còn có những khả năng mà con người tại đây không thể làm được.
Ngồi ở cửa hang nhìn đám trẻ con đang rủ nhau đào đất, vạch cỏ kiếm côn trùng, đừng xem có vẻ như chúng đang nghịch phá, mà thật ra thì bọn trẻ kiếm về nướng lên ăn, vì mỗi bữa chỉ được vài quả trái cây thì làm sao mà no được.
Nhìn quang cảnh, Trần Huyền thầm nghĩ tại đồng cỏ trước mặt nếu đã có côn trùng thì kiểu gì chả có chuột rồi rắn rết, mà đã có rắn rết thì chắc cũng chả thiếu Cáo, Mèo rừng, thậm chí Sói đồng cỏ, đây vốn là cơ bản của chuỗi thức ăn. Tại sao mọi người lại không săn bắt chúng, dù sao vẫn hơn là suốt ngày ăn chay trường như vậy chứ?
Loạng choạng đứng dậy, Trần Huyền từ từ đi xuống, vừa đi vừa gãi đít đi về phía lũ trẻ. Đi qua mấy người phụ nữ đang đào củ, ai cũng dừng tay lại rồi nắm bả vai hắn như một phương thức để quan tâm xem Trần Huyền đã khỏe chưa. Điều này làm Trần Huyền cảm thấy rất vui vẻ vì sự đơn thuần của con người tại đây chứ không vị kỷ và nhiều lọc lừa như người hiện đại.
Thấy Trần Huyền đi tới, Nha đang chơi với lũ trẻ liền chạy lại đỡ hắn. Cái răng nanh độc quyền cười nhe ra.
“Huyền, khỏe?”
Trần Huyền xoa đầu Nha rồi cười, xong nói Nha đỡ hắn đi loanh quanh, tại mấy hôm b·ị t·hương không được đi lại hắn đã sớm buồn thối ruột rồi.
Khoảng cách từ khu rừng để tới dòng sông cũng chỉ mấy trăm Mét nên đi được một lúc Trần Huyền cũng đã tới được bờ sông.
Nhìn dòng sông đang chảy chầm chậm, tuy nước có vẻ sâu nhưng Trần Huyền vẫn có thể nhìn thấy từng đàn cá đang bơi bên dưới.
Trần Huyền thực sự rất ngạc nhiên nghĩ trong đầu, tại sao sông nhiều cá như thế này bộ lạc lại không bắt mà phải đi vào rừng sâu săn thú đầy rẫy nguy hiểm như thế. Nghĩ vậy, Trần Huyền quay qua nói với Nha.
“Nha, Cá, bắt cá, ăn”.
Nghe vậy, Nha lắc đầu nguây nguẩy:
“Hung thú, c·hết người!”
Vừa nói vừa kéo Trần Huyền lùi lại như sợ hắn thật sự sẽ lao xuống sông vậy, sau đó Nha lấy 2 bàn tay úp vào nhau rồi vừa úp vừa mở như đang miêu tả về con thú mới nói.
Đến đây Trần Huyền mới nhớ tới, đúng là trong con sông này có 1 loại thú lớn mà theo hắn thì khá giống với cá sấu hiện đại, nhưng nó to hơn nhiều. Chính ra thì theo Trần Huyền nó khá giống với loài Sarcosuchus (cá sấu tiền sử) sống cùng thời với khủng long. Hiện tại trong bộ lạc chỗ của Vu dường như vẫn còn giữ lại xương của một con, trước đó bị mắc cạn do mùa khô, sau đó bị Thạch cha của Trần Huyền g·iết được.
Quả thật, dưới nước có cá sấu thì chả ai dám nghĩ tới bắt cá, thêm cả công cụ chủ yếu hiện tại là lao gỗ, lao đá thì bắt cá kiểu gì khi mà cá dưới sông cũng chả nằm im cho mọi người bắt. Chưa kể hiện tại đã là mùa thu, người trưởng thành tại bộ lạc đều tập trung vào kiếm đồ ăn dự trữ cho mùa đông, hơi đâu mà suy nghĩ tới chuyện viển vông như bắt cá.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn đàn cá dưới sông con nào con đấy to như bắp đùi hắn thì Trần Huyền không thể nghĩ gì khác. Trong đầu hắn bây giờ chỉ có Cá nướng, Cá Hấp, Cá Rán... đặc biệt khi thấy có mấy con giống cá Trê ngoi lên đớp nước, Trần Huyền lại nghĩ tới món cá Trê nướng muối ớt mà hắn thích ăn nhất lúc trước, tới đây thì cơn đói đã bắt đầu càn quấy cái bụng của hắn vì sáng nay ngoài mấy thứ quả chua chua chát chát thì hắn đã được ăn cái gì đâu.
Trần Huyền thật sự không tin với cái đầu của một giáo sư như hắn mà lại không nghĩ ra được cách gì để đối phó với mấy con cá kia mà không cần mạo hiểm xuống nước.
Nghĩ là làm, Trần Huyền nhớ lại ngày bé ở kiếp trước hắn hay theo ông bảo vệ trại mồ côi đi bẫy cá, thứ ông dùng là 1 cái giỏ hình bầu dục làm bằng tre,một đầu có cái Hom, thứ mà ông bảo vệ nói để cá chui vào mà không chui ra được.
Nghĩ vậy, Trần Huyền đưa mắt nhìn xung quanh, hắn thấy được rất nhiều dây leo bám lên những thân cây trong rừng, Trần Huyền quay qua nói với Nha đi nhặt cho hắn ít dây leo để hắn làm thử chiếc bẫy.
Tuy không biết Trần Huyền định làm gì, nhưng Nha vẫn nghe theo rồi một lúc sau đã mang về cho hắn một ôm lớn. Dây leo vào mùa thu có độ dẻo rất chuẩn để đan bện vì nó không mềm như mùa hè, cũng không cứng và giòn như mùa đông.
Nhớ lại hình cảnh chiếc bẫy cá một lúc, Trần Huyền bắt đầu đan theo trí nhớ, cái Hom bẫy tuy có hơi khó làm nhưng mất một lúc thì chiếc bẫy cá đã hình thành trên tay hắn.
Tuy có hơi méo mó nhưng kệ, trâu cày được thì là trâu tốt quan trọng gì nó béo gầy thế nào. Hào hứng đi đào ít sâu đất bỏ vào trong giỏ, tiếp tục dùng sợi dây leo dài nhất buộc vào bẫy rồi ném xuống nước, sau đấy thì việc còn lại chỉ là ngồi đợi.
Ước chừng 30p đi qua, Trần Huyền kéo dây lên, kéo được chút thì tay hắn cảm giác được sức nặng. Hào hứng lên cao, Trần Huyền dùng sức kéo chiếc bẫy lên 1 mạch. Sau khi được kéo lên bờ, hắn nhìn thấy trong bẫy có 2-3 con cá như cá Trê to lắm, đang dãy đành đạch trong bẫy, nghĩ tới món cá Trê nướng Trần Huyền hưng phấn cười lớn. Nha đứng bên cạnh đã sớm trợn mắt há mồm vì không hiểu tại sao.
Rồi như nghĩ tới điều gì, Nha quay đầu chạy 1 mạch về phía Hang động, vừa chạy vừa hô lớn;
-“Cá,cá, Huyền bắt cá, bắt được cá”
Tiếng oang oang của Nha thu hút sự chú ý của mọi người đang làm việc tại đồng cỏ, cả Vu cũng giật mình đi ra khỏi Hang xem có chuyện gì.
Sau khi nghe Nha kể lại chuyện Trần Huyền bắt cá, Vu có chút hoảng vì không biết làm sao Trần Huyền lại dám liều lĩnh xuống nước như vậy. Lo lắng chạy ra phía bờ sông lũ trẻ cùng nhóm phụ nữ không hiểu chuyện gì, thấy Vu chạy đi thì cũng lóc chóc chạy theo, ầm ĩ cả một khoảng trời.
Ra tới bờ sông nhìn thấy Trần Huyền đang xâu mấy con cá mới bắt được vào cành cây, Vu ngạc nhiên nói:
-“Huyền, không sao chứ?”
Trần Huyền quay lại nhìn Vu vừa cười vừa giơ mấy con cá trong tay.
-“Bắt cá, Vu, bắt được cá”.
Thấy Trần Huyền không sao, Vu có chút nhẹ nhõm thở phào. Vốn định rầy thằng nhóc liều lĩnh này một trận. Nhưng mới nói được vài câu đã bị Trần Huyền chặn lại.
Sau khi nghe Trần Huyền giải thích về cách để bắt cá mà không phải xuống nước. Vu có chút kích động khó mà giữ được bình tĩnh. Bởi lão cùng đội săn đã sớm thèm thuồng đám cá này từ lâu nhưng không có cách nào.
-“Huyền, dạy bắt cá, bộ lạc không còn đói”
Nghe tới đây, Trần Huyền mỉm cười.
-“ Từ nay Bộ lạc sẽ không đói”.