Chương 25: Chiến Đấu
Tình hình chiến đấu diễn ra hết sức căng thẳng, Trùng và Diệp đều đứng ngay bên ngoài chờ đợi cơ hội, không phải vì không muốn hỗ trợ Thạch mà vốn với tình hình hiện tại thì nếu tham gia chiến đấu chưa chắc đã giúp đỡ gì được mà không khéo còn tạo thành cục diện rối rắm hơn.
Chỉ thấy lúc này trên người Thạch như tỏa ra một luồng hơi nóng khiến xung quanh người hắn trở nên vặn vẹo, hình xăm hiện lên không còn lấp lóe nữa mà đã in hằn sâu trên cánh tay, dường như Thạch đã vận hết sức mạnh vào trận chiến này.
Vốn hôm nay chỉ là lao động tại công trường nên Thạch không cầm theo v·ũ k·hí, cho nên hiện tại Thạch chỉ sử dụng tay chân để chiến đấu, tuy vậy nhưng mỗi cú đấm cú đá trúng đích đều khiến con cá sấu oằn mình vì đau đớn.
Không chịu bị đòn một phía như thế, khi Thạch tiến tới cận thân, con cá sấu bất ngờ quơ mạnh đầu về phía Thạch, bất ngờ không kịp tránh Thạch chỉ đành gồng hai tay trước ngực đón đỡ. Bất ngờ chịu một đòn trực diện khiến Thạch không chịu được mà nhăn mày hừ nhẹ một tiếng, cả người cũng do lực va đập mà bay ngược về sau.
Chưa dừng lại, đắc thế không tha người, thấy Thạch b·ị đ·ánh lui con cá sấu liền vung mạnh cái đuôi về phía Thạch lúc này vẫn còn đang trên không trung.
Không có điểm tựa để đặt chân né tránh, không còn cách nào khác Thạch gồng cứng cánh tay đập mạnh vào phần đuôi của con cá sấu mà đẩy người trầm xuống dưới.
Phần đao xương cuối đuôi hiểm hiểm sượt qua đầu Thạch mang đi một vạt tóc. Tránh đi nguy hiểm trong gang tấc, phát hiện do quá đà bởi cú vung đuôi lúc này con cá sấu lúc này đang quay lưng lại với mình, Thạch liền thuận thế đạp mạnh lên lưng con thú.
Chịu một cú đạp trời giáng, con cá sấu bỗng lồng lộn lên quay vòng cơ thể, nhằm hất Thạch xuống khỏi cơ thể nó.
Thuận đà Thạch lúc này cũng nhảy ra ngoài đứng đối diện con cá sấu, lúc này cả hai đều đang nhìn nhau chăm chú.
Mắt con thú bây giờ đã đỏ sực như máu, dường như đang phát cuồng khi mãi không làm gì được con mồi nhỏ bé trước mắt.
“Gàooooo...”
Miệng rộng con thú há ra giương lên, phần đuôi thô to đập rầm rầm trên mặt đất, cuốn theo bụi mù mịt, mặt đất hiện lên đầy vết cắt chém do phần đuôi xương sắc bén.
Hơi khom người dang tay thủ thế, với kinh nghiệm chiến đấu Thạch biết con thú chuẩn bị lao vào t·ấn c·ông mình.
Không ngoài dự liệu, sau một cú vươn người, con cá sấu chồm tới miệng há rộng táp về phía Thạch đang đứng chờ phía đối diện, nhìn hàm răng lởm chởm mỗi cây đều lớn như con dao găm, lại thêm lực cắn khủng bố từ cặp hàm lớn ngoại hạng thì dù có là một thân cây lớn cũng sẽ bị cắn nát chứ đừng nói thân người.
Hít sâu một hơi, Thạch càng khom thấp người, khi mõm con cá sấu tới gần Thạch đang đứng im bỗng nhanh như chớp dùng tay chuẩn xác chống vào phần hàm trên con thú rồi dồn sức vào tay đẩy bật người mình lên sau đó quắp chặt chân vào cổ con thú.
Cánh tay gồng lên căng cứng, gân xanh nổi cục trương phồng lên. Vung cánh tay lên thật cao, tay còn lại bám vào phần vỏ cứng trên lưng để giữ thăng bằng.
“Aaaaaaaa….”
Hét lớn một tiếng, nắm đấm rắn chắc nện mạnh vào đầu con cá sấu khiến nó đang lao đi bỗng loạng choạng tốc độ chợt giảm dần.
Nhấc lên nắm đấm dính máu không biết của ai, phần đầu con thú chỗ nắm đấm lúc này tuy rằng phần vảy cứng vẫn chưa vỡ nát nhưng có thể nhìn thấy rõ có một phần như bị lõm xuống, dường như có máu đang rỉ ra.
Dường như bị choáng sau cú nện như trời giáng, con cá sấu quyên đi việc t·ấn c·ông Thạch đang trên lưng mình.
Nắm lấy cơ hội hiếm có, Thạch liền buông tay đang nắm cổ con thú, chân càng thêm kẹp chặt lại, hai tay vung lên liên tiếp những cú đập thật lực lên điểm b·ị đ·ánh lõm trước đó.
Chịu liên tiếp nhiều đòn như vậy, dù có thân thể khổng lồ con cá sấu dường như cũng không kham nổi.
Nhưng như là phản ứng sinh tồn bản năng, phần đuôi vốn không động đậy trước đó bỗng vung lên cuốn về phía Thạch giờ này vốn không có chú ý phòng thủ.
Mặc dù con thú có vẻ như đã thoi thóp, sức mạnh không còn khủng bố như trước nhưng nếu không chuẩn bị mà ăn một đòn này, Thạch có không c·hết cũng sẽ mất nửa cái mạng.
Đứng quan sát bên ngoài, nhận ra tình huống nguy hiểm hiện tại, cả Trùng và Diệp đều không chần chừ lao vào ôm cứng lấy phần đuôi ghì mạnh xuống đất.
Như chỉ còn sức thực hiện một đòn cuối như thế, con cá sấu dần không còn phản ứng rồi lịm hẳn, phần đuôi đang gồng nên thì nay cũng mềm nhũn xuống.
Buông tay khỏi con thú đ·ã c·hết, Thạch như cọng bún trượt xuống ngồi phịch xuống đất. Phần ngực phập phồng hít lấy từng hơi thật sâu như để bổ sung dưỡng khí bù đắp cho quá trình chiến đấu không kịp thở khi nãy.
Hai nắm tay Thạch đều thấm đẫm máu tươi, phần da trên mu bàn tay đã dập nát do liên tục đập mạnh vào phần vỏ cứng.
Trùng và Diệp lúc này cũng buông tay khỏi đuôi con cá sấu đ·ã c·hết tiến tới đỡ dậy Thạch đang phì phò thở dốc.
“Aaaaaa..” bỗng Trùng hét lớn một tiếng, tiếng hét như đánh thức mọi người vẫn còn chưa tỉnh lại khi chứng kiến cuộc chiến kinh điển vừa rồi.
“Aaaaaaaa,,” đám người tỉnh hồn cũng gầm lên như để cổ vũ cho người dũng sĩ mạnh nhất bộ lạc với chiến tích kinh người.
Không kìm được nhịp tim đang đập liên hồi, máu nóng dường như cũng dâng lên tới đỉnh đầu, Trần Huyền cũng mặc kệ hết vẻ trấn định cố tỏ ra thường ngày mà tham gia vào đội cổ vũ, có lẽ chỉ làm như vậy hắn mới có thể phát tiết hết sự hưng phấn tột độ đang chất chứa trong cơ thể.
Sự hưng phấn dần đi qua, lúc này mọi người mới tiến lại gần quan sát con quái vật khổng lồ.
Cả một vùng tan hoang xung quanh thể hiện rõ mức độ p·há h·oại kinh hoàng của trận chiến vừa qua.
Đám người hào hứng cầm lấy đao đá tiến tới chuẩn bị phân giải thân thể con thú, nhưng bao nhiêu đao hạ xuống đều không làm gì được lớp da sần sùi cứng rắn.
Lúc này, cũng hồi phục được phần nào Thạch tiến lên ra hiệu mọi người dừng lại, nói chỉ dùng đao đá là không thể nào cắt được lớp da cứng kia.
Vừa nói Thạch vừa cầm lấy một thanh búa đá đi tới phần đuôi.
Ở đây Thạch dùng tay sờ lên phần vây đuôi nhô cao, chờ khi cảm giác tay chạm vào phần vây mềm nhất, Thạch vung lên búa đá chặt mạnh xuống.
Chỉ vài nhát búa phần đuôi mang theo hai thanh đao bỗng đứt lìa, như rất quen thuộc Thạch dùng sức rút mạnh, hai phần đao xương mang theo tận gốc bị rút ra khỏi phần đuôi thịt.
Đưa cho Trùng và Diệp, Thạch tiến về gốc cây gần đó ngồi xuống tiếp tục nghỉ ngơi.
Cầm hai thanh đao xương vẫn còn đang đẫm máu trên tay, cả hai tiến tới bắt đầu phân giải con cá sấu.
Tuy vẫn không xuyên được qua lớp vây lưng, nhưng lại rất dễ dàng rạch toạc được phần da bụng vốn mềm hơn.
Một lát sau, con cá sấu khổng lồ đã được phân ra từng bộ phận.
Máu tươi được đổ đầy mấy bình gốm lớn, trong đó có một bình được trực tiếp lấy ra từ tim, đây là phần tâm huyết quý giá nhất được giữ riêng cẩn thận.
Phần da lưng cứng rắn cũng được lột ra để ở một bên, phần thịt và xương cũng được chia cắt cẩn thận.
Nhìn đống lớn thịt tươi chất đầy trước mắt, ai cũng hết sức hưng phấn. Có đống thịt này, bộ lạc sẽ ăn được một khoảng thời gian rất lâu. Chưa kể thịt hung thú có tác dụng rèn luyện cơ thể rất tốt. Đây quả thục là một món quà lớn bất ngờ.
Đám người bắt đầu chia nhau khuân vác số chiến lợi phẩm này trở về, tuy số lượng rất nhiều, nhưng cũng may khoảng cách từ đây về hang không xa chỉ chưa tới 200m. Đám người chịu khó đi lại chục lần cũng đã chuyển gần hết về hang cất trữ.
Quá trình này cũng khá lâu, trời cũng bắt đầu dần chuyển tối.
Vốn đám người muốn đem cả đống nội tạng mang về ăn, nhưng Trần Huyền lại không đồng ý. Phần vì hắn không biết đống nội tạng này có mang vi khuẩn gì hay không, kiếp trước hắn cũng chỉ thấy người ta ăn thịt, chứ chưa thấy ai ăn nội tạng cá sấu cả. Lại thêm có thể do mùi máu nồng nặc dẫn tới vài thứ gì đó mà khu rừng phía xa xa đang ngày càng có vẻ lao xao, chấn động.
Từ khả năng an toàn, Trần Huyền chỉ mang theo phần tim, còn lại hắn ra lệnh bỏ hết, tất cả tộc nhân nhanh chóng quay về hang.
Tuy vẫn có vài ánh mắt lưu luyến nhìn số lớn nội tạng bị bỏ lại, nhưng ai cũng đều quay trở về hang, không ai có ý định cãi lại quyết định của Trần Huyền.