Chương 30: Thu hoạch ?
"Báo cáo ! Phát hiện ra dấu vết khả nghi, còn mời đại nhân tự mình tới xem xét." Một tên binh lính, khôi giáp có thể nói so phổ thông tốt hơn không ít, có lẽ là một nhánh tiểu đội trưởng, nói.
Leon hơi có ngạc nhiên: "Là chuyện gì ? Còn cần ta đích thân tới, chẳng lẽ là có người ngoan cố chống cự ? Không phải ta nói là cứ việc thẳng tay ?"
"Đại nhân, không phải, là dấu vết liên quan đến kẻ đột nhập ngày hôm qua."
"Ồ, dẫn đi một chút." Leon hứng thú nói, phất tay ra hiệu thuộc hạ dẫn đường.
Ngài thị trưởng đứng ở một bên, nghe rõ mồm một lại là giả bộ tai điếc mắt ngơ, đợi đến khi Leon hoàn toàn khuất dáng mới thở phào một hơi, tiếp tục ở tại chỗ chờ đợi.
Leon được dẫn tới gặp một cái nam nhân trung niên hơi có gầy còm ốm yếu, tóc tai bù xù r·ối l·oạn, bộ dáng như c·hết cha c·hết mẹ.
Thấy có đại nhân vật đi tới, trong mắt nam nhân mang theo hốt hoảng, nhất thời không biết phản ứng thế nào, liền hai chân quỳ rạp xuống.
"Đại... đại nhân tha mạng !"
Vừa đến liền gặp tình cảnh như vậy, Leon mộng bức một chút, nghi hoặc nhìn sang thuộc hạ, binh lính hơi ngại ngùng một cái, gằn giọng nói:
"Ngươi, mau đứng lên, hôm nay cũng không phải là tra tội của ngươi, chỉ cần khai báo hết thảy sự việc nhìn thấy vào đêm qua."
"Thật ?" Nam nhân trung niên vui mừng nói: "Chỉ cần ta tường thuật lại liền không bị xử phạt tội t·rộm c·ắp người nghèo, g·iết người không c·hết, nhìn trộm phụ nữ, ẩ·u đ·ả trẻ em,..."
"Đủ, đủ !" Khóe miệng Leon hơi giật giật, không nghĩ tới người này lắm tội danh như thế, còn là tự mình ghi nhớ kĩ, không phải là chuẩn bị sẵn một trái tim tự thú đi ?
Sau đó quay sang lườm thuộc hạ một cái, tựa như muốn nói "Cái này mẹ nó là dấu vết khả nghi ngươi tìm tới ?"
Binh lính càng là trở nên xấu hổ hơn, hận không thể đem lãnh dân này cho chém c·hết, chỉ là hắn vẫn còn tác dụng, không tiện ra tay.
"Ngươi nhanh nói điểm chính sự, còn không ta đem ngươi đến nhét vào nhà xí ba năm."
Nam nhân trung niên giật mình một cái, thân thể gầy gò mãnh liệt run lên, không ai muốn sống trong nhà xí cả, huống chi ở thời đại này nhà xí còn rất kinh khủng, vào bên trong chỉ có thể ăn cứt sống qua ngày.
"Tối qua, tiểu nhân như thường lệ đến xem trộm con gái lão Jeft tắm, sau đó lại như thường lệ đến tiệm tạp hóa phía Tây ă·n t·rộm một ít đồ ăn, chậc chậc, đồ của lão bản vẫn là ngon miệng như vậy, không biết là từ đâu tới..."
"Con mẹ nó ta là nói ngươi nói chính sự !" Binh lính tím mặt gào thét, Leon ở bên cạnh cũng là một trán gân xanh.
Khó khăn lắm cả hai mới đè xuống nộ khí, cưỡng éo không cho bản thân một thương đập c·hết người trước mắt.
Mẹ nó, như thường lệ đến xem trộm người khác tắm là cái phá sự gì ? Lại như thường lệ đi ă·n t·rộm là cái gì ? Để ngươi nói tiếp có phải hay không như thường lệ đi đem nhà người khác đốt ?
"Ách !" Nam nhân trung niên gãi gãi cái đầu, yên lặng một lát rồi nói: "Đến nửa đêm, ta như thường lệ đến mượn các nhà một ít đồ vật..."
Thường lệ...
"Nhưng lần này ta phát hiện một cái sự tình cực kỳ quan trọng..." Mặt nam nhân trung niên hơi trở nên nghiêm túc, trầm giọng nói.
Cả Leon và thuộc hạ đều không hẹn cùng vểnh tai lên nghe, chờ đợi nam nhân tiếp tục nói, chỉ hận không thể đem từng chữ nhét vào đầu.
"Phía Tây thị trấn... sớm đã bị ta ă·n c·ắp đến không còn, người dân ở đấy đều đã có phòng bị, căn bản không thể mượn được gì." Nam nhân một mặt phiền muộn, thở dài nói.
***
Leon rút ra trường thương sau lưng, toan một kích đem nam nhân chụp c·hết, chỉ là bị thuộc hạ nhanh chóng ngăn cản.
"Đại nhân bình tĩnh, không cần thiết phải động thủ, còn chưa lấy được tình báo cần thiết đây." Sau đó quay sang nam nhân trung niên: "Ngươi mẹ nó nghiêm túc một ít."
Nam nhân một bộ dáng không gan không phổi, cười ngây ngô nói: "Phải ! Phải ! Tiếp theo đây ta liền nghiêm túc, đảm bảo để các vị hài lòng."
"Phía Tây không thể mượn đồ, ta liền đổi một khu vực khác, quả nhiên hành sự thông thuận rất nhiều, thời gian vài tiếng đã đầy bồn đầy bát. Trọng yếu nhất là..."
Không khí lâm vào trầm mặc nhất thời...
"Phụ nữ nơi này so với khu khác đẹp hơn nhiều !"
Lần này đến lượt tên lính rút ra thương toan xử đẹp nam nhân, lại là bị Leon cản lại: "Dừng tay, thuộc hạ của ta không được phép để nộ khí che mờ tầm mắt."
Chỉ là sau đó lại hạ giọng xuống thấp đến mức không ai nghe thấy, thầm nói: "Thông tin này còn có chút thú vị, lần tới đến đây chơi đùa một chút."
"Khụ !" Nam nhân hắng giọng một cái, tiếp tục nói: "Ngay khi ta chuẩn bị ra về, kết thúc một ngày làm việc vất vả."
Làm việc cái rắm vất vả...
"Liền bắt gặp một kiện sự tình kỳ quái, một nam nhân, không biết từ đâu ra xuất hiện phía trên tường thành, nhanh chóng tiến vào thị trấn."
Cuối cùng đến được đoạn có ích, Leon vội vàng dò hỏi: "Ngoài ra ngươi còn bắt gặp hắn có điểm gì đặc thù không ?"
Nam nhân hơi trầm tư một lát, nói: "Có, hắn vô cùng đẹp trai." Nhưng mà thấy cả Leon cùng binh lính đều hơi tức giận mới vội sửa lại: "Trên thân giống như còn b·ị đ·âm một cái gậy."
Hai mắt Leon như phát sáng lên, đây không nghi ngờ chính là mục tiêu hắn đang tìm tới, vui vẻ nói: "Tốt lắm, ngươi biết hắn đi tới địa phương nào ?"
"Kia !" Nam nhân trung niên chỉ tay vào một khối khu vực, mà nơi này... vừa vặn là địa điểm tọa lạc căn nhà của Seina.
...
Năm tên binh lính vạm vỡ, lần lượt thành hai hai hàng dọc, phía sau Leon chậm rãi theo sau, đội hình như vậy không tính mạnh mẽ, nhưng có sự góp mặt của kỵ sĩ trưởng đã không tính là tầm thường rồi.
Chỉ là, đội ngũ như vậy lại để bắt một cái cô nương yếu đuối mà thôi, một tên lính đi đầu, dẫn trước đạp mạnh cánh cửa gỗ.
Phanh !
Đồng dạng một tờ giấy, cửa gỗ tùy tiện bị đạp nát, lộ ra khung cảnh bên trong căn nhà, một thiếu nữ, bộ dáng mấy phần xinh đẹp, sợ hãi ngồi ở bên trong, thần sắc đều là mê mang.
"Ngươi chắc chắn đây là địa điểm hắn vào qua ?" Leon quay sang hỏi một tên thuộc là, là người trước đó vẫn đi cùng hắn.
"Đại nhân, tình báo xác thực chỉ đến đây." Binh lính cung kính cúi đầu, ngữ khí khẳng định.
"Tốt ! Bắt cô ta lại !" Leon vung tay một cái, ra hiệu cho thuộc hạ, tức thì có bốn người tiến lên, mạnh mẽ đem Seina trấn áp.
Là thiếu nữ bình thường, Seina dù có nhìn qua n·gười c·hết cũng chưa gặp được cảnh tượng này bao giờ, khuôn mặt cô tái nhợt đi.
Chỉ là qua thời gian một hai khắc như vậy, Seina giống như minh bạch tất cả, hạ giọng xuống thấp thầm nói: "Là vậy sao ?"
Ánh mắt cô ném về một căn phòng nhỏ, nơi mẹ cô đang nằm, bên trong mang theo lưu luyến không buông, nhưng cuối cùng vẫn là lộ ra quyết liệt, nhẹ ném một mẩu giấy nhỏ vào góc tường.
Diễn ra trong yên lặng, căn bản mấy tên lính không có ai phát giác ra không đúng, ngay cả Leon cũng chỉ hơi liếc một cái rồi bỏ qua.
Giống như, tất cả đều đã được Seina sớm đoán trước.
...
Ray về tới Boson, thời điểm cũng đã tiếp cận buổi trưa, hắn không có tiếp tục lựa chọn đi nơi nào, mà trực tiếp trở về quán trọ của Angi.
Cộc !
Tiếng gõ cửa vang lên.
Không đợi người tới, Ray đã sớm một bước mở cửa, vừa vặn gặp phải nhóc Matthew đang luống cuống xuống lầu.
Matthew hơi ngây ngốc một lát, sau đó mới vui mừng nói: "Anh Yrasil, về sớm như vậy ? Mau mau, bên trong vẫn còn cơm. Bà Angi hôm nay có ít việc ra ngoài, cho nên bữa trưa là một mình em nấu."
Khóe miệng Ray hơi co quắp một cái, vừa về đến nơi, có tức giận cũng không cần thiết t·ra t·ấn người như thế đi ?
Matthew nếu là biết được suy nghĩ của Ray, e rằng phải ôm gối vẽ sao mấy ngày.
Nhưng mà biết được Matthew cùng Angi vẫn bình an, Ray coi như là yên lòng, chí ít bây giờ có hắn tại, an nguy của cả hai sẽ được đảm bảo.
Coi như vậy, tình hình vẫn ở trạng thái khá nghiêm trọng, biết được lãnh địa Charl·es có năm cái mãnh nhân càng làm cho Ray cảm thấy nguy cơ trong lòng.
Cho nên hắn đành từ chối hảo ý của Matthew, dưới ánh mắt tiếc nuối của cậu nhóc cáo từ rời đi, trước đó còn thoáng nghe được.
"Đáng tiếc ! Hôm nay là ngày thử nghiệm công thức mới, cả bà Angi và anh Ray đều không được thưởng thức, đáng tiếc !"
Kém chút Ray vấp chân ngã ngoài cửa.
Gió thoang thoảng, không khí làng Boson vẫn là căng thẳng như vậy, chỉ là lần này Ray nhận thấy bên trong có một loại tư vị mới, giống như là... có điềm xấu sắp đến.
Về cơ bản sinh hoạt của nhiều lãnh dân vẫn duy trì như trước đó, tuy nhiên mọi người đều là luôn chuẩn bị cho một trận chiến có thể bộc phát.
Mới chỉ qua thời gian mấy ngày, binh lính tập trung tại Boson có lẽ phải lớn hơn cả số lượng lãnh dân, bên trong Quảng trường không có nhiều, trọng yếu là đóng quân bên ngoài, sát vùng biên giới hai lãnh địa.
Như vậy dù là Charl·es có triển khai tập kích bất ngờ, làng Boson vẫn có thể chống cự một hai, chí ít là đến lúc quân chi viện đến.
Đúng lúc này.
Một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mặt Ray, là lão Leat, một đoạn thời gian không gặp, lão già này xem ra phải già đi mấy tuổi.
Vừa bắt gặp Ray, hai mắt Leat như phát ra ánh sáng, vội vàng nói: "Yrasil ? Cuối cùng ngươi đã trở về, biết hay không mấy nay ta tìm ngươi đều muốn gấp c·hết rồi."
Sau đó không để Ray có thời gian phản ứng liền đưa tay kéo hắn đi, một bộ dáng giống như c·háy n·hà, để hắn rất là nghi hoặc.
"Chậm rãi đã, có gì từ từ nói, ta không hiểu ý ngươi, tìm ta có việc gì ?" Ray mặt đầy mờ mịt, nói.