Chương 29: Dò xét
Leon lắc đầu một cái, cảm thán nói: "Không biết quá nhiều, hắn làm việc quá cẩn thận, hoàn toàn không phải phong cách của kẻ mạnh. Đầu mối duy nhất là một đứa trẻ ở làng Boson."
"Boson ?" Hiệp sĩ trưởng nhíu mày, cảm thấy hơi phiền phức: "Nơi này hình như nằm ở lãnh địa của Robert, không quá tiện hành động."
"Giao cho ta đi." Caroline từ dưới đất đứng lên, nhe răng trợn mắt ôm bụng, một gậy của Ray để cho cô tổn thương không nhẹ.
Leon giống như định lên tiếng, chỉ là bị hiệp sĩ trưởng đánh gãy trước, không thể không đem lời nói nuốt trở về.
"Tốt ! Bây giờ sự việc không còn đơn giản, không phải một người đơn độc có thể giải quyết, cần thiết cả ba cùng hợp tác, ngươi trước dưỡng thương rồi tiến về Boson, có gì cần hỗ trợ có thể tùy thời liên hệ."
Đến mức này Leon cũng không còn gì để nói, chỉ có thể thầm thở dài một hơi coi như chấp nhận, hắn dù kiêu ngạo nhưng vẫn là không có đủ dũng khí đối nghịch vị hiệp sĩ trưởng này.
Đạt thành nhất trí, ba người quay đầu li khai, trở về phủ lãnh chúa phục mệnh...
Mà lúc này, Charl·es vẫn đang cùng một người mặc hắc bào ung dung ngồi trên một tòa lâu, giống như với chuyện bên ngoài không để tâm.
"Đại nhân, vì cái gì ngươi đối với kẻ đó hứng thú như vậy ?" Charl·es thử mở miệng dò xét, ánh mắt thầm quan sát người mặc hắc bào.
Đối phương không có lập tức trả lời, mà trầm mặc một lúc mới nói: "Đơn giản vì ta không nhìn thấu kẻ này."
Charl·es hiếm có hơi kinh hãi, gần như không thể tin vào tai mình, đối phương là thực lực gì hắn còn không biết ? Vậy mà lại nhìn không ra một kẻ vô danh tiểu tốt.
Quả là bất khả tư nghị...
...
Sau khi thoát khỏi phủ lãnh chúa, Ray không dám dừng lại một phút, trực tiếp quay trở về thị trấn Cholar, lại dùng Huyễn thân biến đổi một lần mới dám tiến vào.
Trời mới biết ba người kia là khi nào đuổi tới, nói không chừng hiện tại còn đang tức giận t·ruy s·át hắn đây, lần này coi như triệt để kết thù.
Chỉ là hắn không có hối hận, từ lúc quyết định ra tay với đám cường đạo ngoài kia, hắn cũng đã biết coi như mình không đi đối phó Charl·es lão già này cũng không bỏ qua cho mình.
Từ việc Leon điên cuồng truy tìm tung tích của hắn liền có thể biết, cùng với thái độ của bọn hắn khi Ray bị bại lộ.
Nói đến làm hòa, đây căn bản là không thể nào, nếu không trước đó Ray cũng không thương hoa tiếc ngọc ra tay tàn nhẫn như thế.
Cộc ! Cộc !
Tiếng gõ của vang lên trong con hẻm nhỏ, giữa khoảng không tĩnh mịch của nửa đêm lộ ra phi thường chói tai.
Qua thời gian mấy hơi thở, bên trong liền vang lên âm thanh bước chân bịch bịch, có hơi vội vã, nhiều hơn là xoắn xuýt.
"Ai đó ?" Một giọng nói của nữ nhân vang lên, bên trong mang theo nồng đậm nghi hoặc cùng hoảng hốt, nửa đêm gõ cửa như thế này ai cũng khó bình tĩnh được.
Trước đó chiến đấu không phải quá dài, trọng yếu tại cường độ rất cao, để Ray cảm nhận được đến một ít mệt mỏi, hơn nữa, trong mũi tên của Caroline có độc cùng đặc thù lực lượng, đang không ngừng quấy phá thể nội của hắn, mà lại thứ độc này giống như càng hoạt động nhiều hiệu lực càng mạnh, còn không nghỉ ngơi hắn chỉ sợ phải lật cái bàn.
Bây giờ tìm nhà trọ khác không khỏi lộ ra quá bất thường, mà trực tiếp rời đi thì có nguy cơ bị truy quân theo đuôi.
"Là ta !"
Ngắn ngủi hai từ, âm thanh bên trong im bặt mà dừng, tiếng lách cách mở cửa vang lên, một khuôn mặt thanh tú xuất hiện trước cửa.
"Đại nhân, người trở về ?" Seina có hơi lo lắng dò hỏi, cũng chú ý tới một nửa mũi tên còn đâm vào trên người hắn, có hơi kinh hãi.
Huyễn thân có thể cải biến bản thân hắn, không đồng nghĩa với có thể đem cả ngoại vật cùng tính vào, cho nên bộ dáng của hắn hiện tại vẫn là mang theo một mũi tên trên người.
Đi đường có vội vàng, Ray cũng quên mất chính mình còn mang trang sức.
"Xảy ra chút vấn đề, cho ta tá túc một đêm có thể sao ?"
Seina vội vàng né qua một bên, mở rộng cửa cẩn thận dẫn Ray đi vào, sau đó lại nhẹ nhàng đóng cửa lại, giống như đang bí mật làm chuyện để người oán trách nào đó.
Trước đó, hắn còn nhìn ra phía bên ngoài, hơi nhíu mày một cái: "Có người ? Có lẽ là lãnh dân không ngủ được đi ?"
Thời điểm phía sau, Ray cùng Seina cũng không có tiếp tục nhiều lời, chính mình đi về vị trí nghỉ ngơi, không ai làm phiền ai.
Chỉ là, có một thiếu nữ vẫn không thể nào ngủ nổi, vô cùng tỉnh táo suy nghĩ vẩn vơ suốt một đêm, không phải lo lắng cho chính mình, mà là lo lắng cho một người khác.
Lương thiện như vậy, cũng không biết là thế nào sống sót đến bây giờ, có lẽ trời có sự ưu ái riêng cho người như vậy ?
Sáng sớm.
Ánh nắng nhàn nhạt hạ xuống.
Ray từ từ ngồi dậy, chưa kịp tỉnh táo đã phát hiện Seina sớm bận rộn, chính là đang chuẩn bị một bàn đồ ăn sáng đơn giản.
Giống như minh bạch cái gì, hắn lắc đầu cười khổ một cái, chậm rãi lại gần nói: "Cảm ơn !" Nguyên bản một ít tiền để trả ơn Seina cho thời gian trước đó, cô chưa kịp tiêu thì đã phải vào bụng chính mình, Ray có hơi xấu hổ.
Nhưng mà bây giờ trên người hắn không còn một nguyên nào, cũng không thể tự trả cho bữa ăn này, trước đó vẫn là không quá để ý nguyên, đến hiện tại cũng coi như nhận ra ở đâu thì tiền vẫn rất trọng yếu.
Thời điểm sau đó, Seina bưng một bát đồ ăn vào căn phòng mẹ cô đang ở, Ray cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, lẳng lặng ngồi trước bàn chờ cô.
Đợi đến khi Seina trở về, hắn mới hỏi: "Tình trạng như thế nào rồi ?"
"Cảm ơn đại nhân quan tâm, mẹ ta vẫn là giống lúc trước, hầu như không có gì tiến triển..." Seina hơi có bi thương, nói.
Hắn có hơi áy náy, xấu hổ nói: "Đêm qua tiến về phủ lãnh chúa chơi đùa một lát, không những không giúp gì được còn phải phiền phức ngươi, thật là có lỗi."
Seina hơi có kinh hãi, khó trách đêm qua khi hắn trở lại lại bị một mũi tiêm găm vào người, tuy sớm đã được xử lí nhưng ấn tượng trong lòng cô nàng vẫn còn sâu lắm.
Nhưng mà chỉ b·ị t·hương một ít như vậy đã có thể trở về từ phủ lãnh chúa, Seina không khỏi ngạc nhiên về Ray.
Nếu cô biết được thực trạng của phủ, chỉ sợ sẽ càng kinh hãi hơn nữa, cái gọi là ma pháp sớm chỉ là truyền miệng của dân nơi đây.
Bữa cơm này, khác biệt với nhiều lần trước, cả hai có rất nhiều giao lưu, đặc biệt là Ray kể về làng Boson, Seina hình như có hơi hướng tới.
Hắn có dự định trong lòng, sau khi sự việc êm xuôi đi một chút liền đưa Seina về làng Boson đi, chí ít có thể cho cô thoải mái hơn.
...
Trong ngày hôm đó, Ray liền cáo từ rời đi, với thân phận của hắn bây giờ án binh bất động không phải lựa chọn sáng suất.
Ở lại càng lâu, nguy cơ bị tìm tới càng lớn, Leon có thể từ hắn tìm đến Boson, không lí nào không thể từ hắn tìm đến Cholar.
Vì an toàn của Seina cũng như của chính mình, hắn chỉ có thể trước một bước li khai, chỉ là trước đó vắt ví, khó khăn kiếm ra một ít đồ hữu dụng để lại cho cô.
Ray rời đi không bao lâu, một đội binh lính, dẫn đầu bởi Leon tiến vào Cholar, thị trưởng sớm đã đợi ở ngoài cửa thành, niềm nở nói:
"Ngài kỵ sĩ trưởng, cơn gió nào đưa ngài tới nơi này ? Tiểu nhân không kịp bày tiệc yến kiến, còn xin đại nhân thông cảm."
Leon không lập tức trả lời, ném cho binh lính bên cạnh một ánh mắt ra hiệu, ngay sau đó, khoảng chừng hơn trăm tên mặc giáp phân biệt thành hai hàng ồ ạt tiến vào thị trấn.
Ngài thị trưởng hơi biến sắc mặt, cuống quýt định lên tiếng, nhưng là bị Leon chặn họng: "Lãnh địa phát sinh một ít sự tình, mờ ngài thị trưởng hợp tác, nếu không hậu quả khó lường."
Leon hơi híp hai mắt lại, nham hiểm nhìn xem thị trưởng, đồng dạng nhìn một con cừu non, thân thể có hơi béo của thị trưởng run run, vội vàng nói: "Phải ! Phải ! Mời các vị tự nhiên !"
Thân phận của hắn mặc dù cao, nhưng trước mặt Leon vẫn là lộ ra rất bé nhỏ, đây dù sao cũng là kỵ sĩ trưởng, thống lĩnh một nhánh binh đoàn.
Bên trong lãnh địa này, thân phận Leon có lẽ chỉ xếp sau lãnh chúa cùng hiệp sĩ trưởng.
Không đúng, bây giờ còn thêm ra một cái người thần bí nữa, hắn liền phải xếp vào vị trí thứ tư.
Trăm tên binh lính phân chia ra các ngõ ngách, lần lượt dò hỏi từng lãnh dân, chỉ là cách thức không thể nói là nhẹ nhàng.
"Nói ! Đêm qua ngươi ở đâu ?"
Một nam nhân trung niên bị dò hỏi, sợ hãi nói: "Đại... đại nhân, đêm qua ngoài ngủ ta còn có thể làm gì ?"
"Nói dối ! Ta thấy được trang phục của ngươi không chỉnh tề, đêm qua hẳn là một đêm thức trắng, ngươi đã làm gì ?" Tên binh lính hung ác quét mắt một cái, đè kiếm vào cổ nam nhân.
Nam nhân trung niên trợn tròn cả con mắt, cái này mẹ nó là chuyện gì xảy ra ? Người ta ở cùng phu nhân cũng không được ?
Đây cũng không phải là trường hợp duy nhất, phàm là có mặt ở ngoài đường, không ngoại lệ đều bị hỏi thăm một lần.
"Phì phì, ngươi người này vì cái gì hôi như vậy, sẽ không phải là cả tối ở trong nhà xí ? Có điều kỳ quái, mau nói đêm qua ngươi làm gì ?" Một thanh niên trẻ tuổi bị dò hỏi.
"Đại nhân, ta chính là đi ỉa cả đêm qua, không tin ta có thể dẫn ngươi tới nhìn, vật chứng còn chưa kịp tiêu hủy đây."
"Mẹ nó, còn thực sự là như vậy, mau cút càng xa càng tốt." Binh lính một mặt ghét bỏ, đưa tay xua đuổi thanh niên.
"..."
Ngài thị trưởng ở một bên nhìn xem phải nói là đau đầu nhức óc, đang yên lành bỗng dưng đâu ra kiện sự việc như vậy.
Mà Leon ngược lại lộ ra vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn mặc kệ thuộc hạ tác oai tác quái, dù sao cũng chỉ là chút lãnh dân thô bỉ, hung ác một chút cũng không có chuyện gì.
Kỳ thực lần hành động này hắn không có quá nhiều hi vọng, chỉ là hiệp sĩ trưởng yêu cầu quá mãnh liệt, hắn mới không thể không dẫn quân xuất phát một lần.
Vậy mà để hắn không nghĩ tới, lần này thực sự là có một điểm thu hoạch, không, phải nói là đại thu hoạch, Leon có c·hết chỉ sợ cũng phải cười tỉnh.