Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Sơ Thần Chủng

Chương 13: Cướp




Chương 13: Cướp

Kình ngư dị hải xuất hiện, cũng là thời điểm màn đêm buông xuống, chư thần phải ra tay, vạn linh phải tuyệt diệt.

Cuối cùng lấy đại giới thê thảm mà chiến thắng.

Nhưng cũng từ đó, tất cả phát hiện ra một bí mật ghê gớm hơn.

Việc này, nó thậm chí dẫn tới hậu quả kinh khủng hơn nhiều.

Đồng tộc tàn sát luôn so sánh với đối kháng ngoại địch phải nghiêm trọng.

...

Tiếp đó một đoạn đường, hai người không có cái gì để giao lưu thêm, quen nhau mới chưa đến một tiếng, họ cũng biết ý tứ mà im lặng, mỗi người để cho nhau một khoảng riêng tư.

Nhân lúc này Ray cũng không có hoàn toàn ngồi im mà qua hệ thống đọc tiếp Cổ tích thế giới, đã một thời gian khá dài hắn không đụng đến nó.

Cổ tích thế giới là xuất phẩm hệ thống cho nên cũng không thể cụ hiện hóa ra ngoại giới, hành động đọc thứ này giống như là thông tin được trực tiếp truyền vào đại não của hắn.

Điều này tạo thuận lợi để hắn làm nhiều thao tác không quá lớn vào cùng một lúc, tỉ như... theo dõi tình hình xung quanh.

Đột nhiên.

Trong ánh mắt Ray lấp lóe ra quang mang kỳ dị, hắn phát hiện phía trước khoảng mấy trăm mét có một nhóm người, phân biệt một tên mặc giáp, chín tên mang đồ vải trùm kín mặt, khó có thể nhìn rõ dung mạo.

Mười người đồng loạt trốn vào ven rừng, từ bộ dáng đến xem không phải loại người hiền lành, nếu hắn đoán không sai thì đây là một toán c·ướp nhỏ, chỉ có mười miệng người.

Tuy nhiên đối với thương đội nhỏ bé như vậy, bị một nhóm mười người tập kích bất ngờ vẫn là đủ gây nên một ít tổn thất.

Chỉ là, thương đội của Leat cũng không bình thường...

Ray có điều suy nghĩ: "Nên hay không giúp bọn hắn một phen rắc rối ? Tuy nhiên nhóm c·ướp nhỏ như vậy khó tạo nên tổn thất quá lớn, vẫn là xem tình hình rồi hành động."

Cuối cùng, Ray quyết định ngồi yên xem biến, không phải hắn là loại người vô tâm mà là hắn biết được chênh lệch thực lực giữa toán c·ướp với bảo tiêu không phải nhỏ bé.

Người mặc giáp duy nhất của chúng so với mấy người đằng sau chỉ khá hơn một chút, chín người còn lại thì không cần nói, căn bản không tạo nên sóng nước.

Đợi đoàn người chỉ còn cách vị trí mai phục khoảng mười mét, Ray đã thấy được bọn chúng rục rịch khó yên.



Mà hai người mặc giáp bên cạnh cũng như phát hiện ra bất thường, trong mắt lấp lóe dị sắc, cả hai đưa ánh nhìn ra hiệu cho nhau.

Quả nhiên...

Vị trí vừa vặn giáp lá cà, một giọng nói thô cứng của nam nhân vang lên: "Huynh đệ đâu, g·iết c·hết bọn chúng cho ta, tối nay có lộc ăn."

"Giết!"

"Giết!"

...

Lập tức có mười đạo bóng người hét lớn lao ra, tay cầm kiếm cùng mã tấu, khí thế như hồng toan đem Leat cùng John chém c·hết.

Sắc mặt lão già Leat trầm xuống nhưng không mang theo vẻ ngoài ý muốn cùng hoảng sợ, quả nhiên đối với thương nhân như lão gặp c·ướp không phải lần một lần hai.

Là người đã từng trải, Leat ra hiệu với hai người bên cạnh xe hàng, sau đó mấy thanh âm do kim loại v·a c·hạm vang lên.

Một người trực tiếp b·ị c·hém c·hết, mấy người bị đẩy lui lại, mà tên thủ lĩnh của bọn c·ướp nguyên bản còn mang theo đắc chí cùng tự tin đã chuyển thành sợ hãi cùng chấn kinh.

Hắn không ngờ tới, chính mình tùy tiện lựa chọn một mục tiêu vậy mà gặp phải nhân vật bực này, một kiếm đã có thể cản lại mấy người bọn hắn.

Chưa dừng lại, tiếp theo sau đó mấy người đi phía sau cũng nhanh chóng lao lên, đẩy lui bọn c·ướp khỏi xe hàng.

Một trận chiến thảm liệt diễn ra, không, chính xác hơn là đơn phương đồ sát, bọn c·ướp bị g·iết cho kêu cha gọi mẹ.

Tiếng hét thảm vang lên, từng cột máu từ thân thể bọn c·ướp phun ra ngoài, nhuộm đỏ đại địa, không có tiếng xin tha bởi vì bọn hắn biết được chính mình có xin thế nào cũng không thể được bỏ qua.

Cách duy nhất chỉ có thể là chạy trốn, nhưng bọn hắn căn bản khó thoát vết chém của bảo tiêu, đến cuối cùng, không còn một người sống sót.

Đội thương nhân tiếp tục đi, bảo tiêu quay trở về vị trí cũ, trên mặt thủy chung duy trì lạnh nhạt, tựa như trước đó không xảy ra chuyện gì đáng bận tâm.

Leat lộ ra một nụ cười, quay sang Ray nói: "Xin lỗi tiểu huynh đệ, để ngươi thấy được sự tình không tốt, ngày khác ta nhất định bồi tội ngươi."

Thấy được trên mặt Ray hoàn toàn không có kinh hoảng sợ hãi, mười phần trấn định cho nên Leat càng coi trọng hắn, quyết định phải kết giao với người này.

Ray cũng hiểu được ý định của Leat, cũng không có ý định ngăn cản, so ra thì việc thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn nhiều một kẻ địch.



Nhất là giai đoạn sơ kỳ...

"Không có gì, chỉ là chuyện không may, ngược lại ta còn phải cảm tạ đại thúc, nếu không có ngươi chuyến này sợ là gặp phải nguy hiểm." Ray khách sáo nói.

Tất nhiên với hắn thì mười t·ên c·ướp nhỏ bé cùng lắm chỉ bằng mười đầu dã thú phổ thông, tùy tiện là có thể bóp c·hết.

Hắn nói như vậy cũng chỉ là khiêm tốn một chút, làm người không nên quá kiêu căng ngạo mạn.

Thấy được Ray rất có lễ phép, ý cười trên mặt Leat càng đậm, sau đó liền quay sang John ngồi một bên ném đi anh mắt, giống như muốn nói: "Ngươi xem người ta học tập!"

Điều này để John trợn trắng mắt: "Liên quan ta cái rắm!"

Nói đi cũng phải nói lại, thanh niên này gặp c·ướp cũng chỉ ngồi yên một chỗ, không phát ra rung động, có thể thấy được định lực cũng không nhỏ.

Chỉ cần rèn giũa tính cách tương lai ắt sẽ thành tài, tuy nhiên Ray không có nói với Leat điều này, chuyện gia đình người khác không nên xen vào quá sâu.

...

Trời chập choạng tối, hoàng hôn buông xuống, ánh sáng màu đỏ nhạt bao trùm thiên không, để người không tự chủ buồn một chút trong lòng.

Lần đầu tiên Ray được chứng kiến trực diện hoàng hôn như vậy, phải nói là rất đẹp, do hoàn cảnh thiên nhiên nên ở Trái đất rất khó gặp cảnh tượng này.

Trong lòng hắn dâng lên cảm khái, tuế nguyệt vội vàng, thấm thoắt đã đi qua hơn một tháng, khoảng thời gian này hắn không chỉ có thay đổi lớn về tâm tính mà còn cả về thể chất.

Hắn vẫn là hắn nhưng thay đổi một góc độ để nói, hắn đã không còn là hắn, thời gian và hoàn cảnh có thể thay đổi một con người, tuy nhiên lần này có hơi quá nhanh chóng.

Ray cảm thấy có chút không quá thật, tất cả giống như một cơn mơ...

Vừa vặn lúc ánh sáng mặt trời hoàn toàn biến mất thì cả đoàn đến được một ngôi làng, từ vị trí rất xa đã có thể thấy được người qua lại, ánh sáng từ ngọn lửa lấp lóe trong bóng đêm, căn bản không phải bộ dáng một ngôi làng tầm trung nên có.

Đây cũng là làng Boson, nhỏ bé về nhân khẩu nhưng to lớn về độ phồn vinh, để nói trong cả lãnh địa Tử tước Robert cũng có thể xếp vào trước mười.

Khác với những ngôi làng nhỏ khác, hoạt động về đêm ở đây rất náo nhiệt, quán rượu, hàng quán đều mở đến nửa đêm, thỉnh thoảng còn có một vài tiết mục đường phố.

Vừa đến nơi.

Ray cùng Leat nói lời tạm biệt: "Cảm tạ đại thúc cho ta đi nhờ một đoạn, nếu có gì cần giúp đỡ ta tất không chối từ."



Đến hiện tại hắn cũng không tiện tiếp tục làm phiền đám người Leat, đi chung một khoảng thời gian đã không tệ rồi.

Leat cũng không có phát ra ngăn cản, chỉ giao hẹn Ray có việc phải đến tìm hắn, sau đó mỗi người một hướng rời đi.

Về phần John, hắn hoàn toàn không nói một lời nào, giống như coi Ray là một tảng không khí, với việc này Ray không có tính toán gì.

Sau khi chia tay, Ray tùy tiện tìm một phòng trọ nhỏ, thuê giá một đêm sau đó trực tiếp đi ngủ, việc khác có thể để sau mới tính, trước tiên hắn phải tận hưởng một giấc ngủ cho ra hồn đã.

Hơn một tháng ngủ trong rừng, lấy đất làm giường, lấy lá làm chăn cũng không phải trải nghiệm tốt đẹp, nếu không muốn nói là tệ hại.

Vấn đề tiền nong hắn không cần lo lắng, khi cứu thanh niên tóc vàng hắn đã tiện tay chôm lấy túi tiền, bởi vì biết sau này ắt sẽ phải dùng đến.

Dù là ở đâu thì tiền tài cũng là một vấn đề nhức nhối và quan trọng.

Cùng lúc...

Tại một khu vực khác, một tòa dinh thự lớn tọa lạc gần cánh rừng, về một mặt nào đó mà nói thì đây giống như một lâu đài loại nhỏ.

Đằng sau bức tường cao là một mảnh đất rộng lớn được chia thành ba khu vực riêng biệt, có ngăn cách rõ ràng.

Một khu vực trong đó, một thanh niên tóc vàng hốt hoảng chạy vào một căn phòng lớn báo tin: "Thủ lĩnh, thủ lĩnh, túi tiền của chúng ta bị mất... Nhầm, thương đội bị tiêu diệt."

Nếu có Ray ở đây, hắn hoàn toàn có thể nhận ra đây là người hắn mới cứu được ở trong rừng, cũng là "công cụ" chỉ đường có hơi chậm chạp của hắn.

Mà giờ phút này thanh niên như được trút bỏ gánh nặng, tuy bộ dáng vẫn thê thảm như cũ nhưng trên mặt đã thả lỏng mấy phần.

Bên trong phòng, ngối đối diện với cánh cửa ra vào, một nam nhân trung niên ngồi trước bàn làm việc, trên mặt mang theo ria mép, trang phục kiểu dáng Âu cổ lịch lãm đầy uy nghiêm.

Hắn giống như đang xử lí sổ sách nào đó, đối với việc thanh niên tóc vàng không có phản ứng quá lớn, mà chỉ nhẹ nhàng nói:

"Mike, dù có hốt hoảng thế nào cũng phải giữ vững phép tắc, là một binh sĩ thì không thể mất hình tượng như vậy. Bây giờ bình tĩnh lại, chậm rãi kể cho ta câu chuyện của ngươi."

Bên trong lời nói của nam nhân giống như có sức mạnh nào đó, thanh niên Mike vậy mà chậm rãi trở lại, bộ dáng không còn hốt hoảng như trước.

Hắn đợi một lúc để bình phục chính mình, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng:

"Báo cáo ! Thương đội tới thành đô một tuần trước đã bị tiêu diệt tại biên giới lãnh địa của Tử tước Charl·es, thủ phạm có khoảng trên mười người, hầu hết mặc đồ đen, trong đó có một người mặc giáp cực kì mạnh mẽ, một kiếm cách không có thể g·iết c·hết mấy người, thuộc hạ may mắn mới có thể sống sót trong đó."

Ánh mắt nam nhân lấp lóe quang mang, trong miệng nhẹ giọng lẩm bẩm: "Ma kiếm sư sao ? Lẽ nào là người đấy ? Không nghĩ tới Tử tước Charl·es lỡ để hắn ra tay, chuyện này cần phải nhanh chóng báo cáo lên phó quân đại nhân."

Sau đó đưa ánh mắt ra hiệu tiếp tục về phía Mike.