Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Nguyên Sơ Thần Chủng

Chương 12: Thương nhân




Chương 12: Thương nhân

Sau thời gian mấy ngày đi đường, rút cục cả hai đã thoát li được khu rừng, đến một con đường mòn lớn, Ray thầm thở dài một hơi, may mắn thanh niên tóc vàng không có để hắn thất vọng.

Hắn có để ý tới thanh niên sử dụng một loại vật phẩm giống với la bàn mới có thể tìm chính xác đường đi, sau này có cơ hội ngược lại có thể kiếm một cái về sử dụng.

Mấy ngày này với hắn quá khó khăn, vốn dĩ đã coi trọng việc tận dụng thời gian như hắn mà phải không ngừng chậm rãi lãng phí, quả thực không khác nào t·ra t·ấn.

Thậm chí đôi khi hắn có xúc động trực tiếp vác thanh niên lên để tăng tốc, nhưng suy nghĩ lại vẫn là bỏ đi.

Hắn cũng có xét đến việc c·ướp vật phẩm tìm đường, tuy nhiên cũng không biết cách sử dụng thứ đó.

Chỉ đành ngậm ngùi theo sau...

Cuối cùng có thể giải thoát, Ray không chờ đợi được lựa chọn phương hướng ngược lại thanh niên để rời đi.

Bây giờ mục đích đã đạt đến, không cần thiết tiếp tục theo đuôi thanh niên, lỡ không may gặp một cái cao thủ liếc mắt liền nhìn ra hắn thì phiền phức.

Ray đổi một bộ dáng người bình thường, trong suy nghĩ của hắn thì là như vậy, không tính ngọc thụ lâm phong nhưng vẫn tính dễ nhìn, mái tóc trẻ trung đen nhánh, trang phục thuộc loại hình thời trung cổ ở Trái đất.

Hắn xem xét nền văn minh thế giới này cũng chỉ khoảng vào tầm đó, trang phục như vậy đã là vô cùng hợp lí.

Tất nhiên có khả năng văn minh ở hai thế giới là khác nhau, dân bản địa thế giới này có thể mặc vest vào thời điểm hiện tại, thậm chí là mặc đồ cosplay thỏ đi dạo ngoài đường.

Nhưng tỉ lệ xảy ra không cao.

Ray ung dung đi trên đường mòn quanh co, đã đến thời điểm này, hắn ngược lại không vội vã mà thản nhiên quan sát xung quanh, vừa vặn để bản thân nghỉ ngơi một lát cùng thu thập một chút tình báo.

Một bên của hắn vẫn y nguyên là khu rừng cũ, bên còn lại là một cánh đồng cỏ lớn, bên trên không có dấu hiệu con người mà chỉ có dã thú, đôi khi xuất hiện một cái cây lớn.

Có vẻ giống với loại hình Xavan ở Trái đất, nhưng mà không khí lại không có chút khô khan nào, độ ẩm không khí vừa đủ, vô cùng dễ chịu với loại người sống ở vùng nhiệt đới như hắn.

Hiếm khi được một lần để chính mình thư giãn cho nên Ray lộ ra rất hưởng thụ, không có phát hiện tới từ đằng sau có một đội thương nhân nhỏ đang tiếp cận.



Đợi cho tiếng xe ngựa lộc cộc lộc cộc vang lên bên tên, hắn mới bừng tỉnh quay lại phía sau, lúc này thì đội thương nhân đã đến gần trăm mét.

"Quá chủ quan, quên mất ta vẫn còn là ở dị giới, đổi lại là một đầu đỉnh tiêm dã thú chỉ sợ đã khiến ta trọng thương."

Đã mấy lần để bản thân sơ suất, không gây nên hậu quả nghiêm trọng nhưng Ray vẫn cho chính mình một điểm phê bình, lần này là như vậy, lần sau e rằng cái mạng hắn cũng bị vứt mất.

Tuy nhiên mặt ngoài hắn vẫn duy trì bình tĩnh, mỉm cười đầy hảo ý nhìn về phía đám người, bên trong đội thương nhân có khoảng mười đầu người.

Trong đó hai người ngồi xe ngựa, đằng sau chất đống lấy từng kiện hàng hóa, hai người cưỡi ngựa duy trì cùng một tốc độ ở hai bên, còn lại sáu người không nhanh không chậm theo sau.

Hai người ngồi xe trang phục cùng hắn tương tự, chỉ là có phần trang trọng cùng bắt mắt hơn, điều này không khỏi để hắn thở phào trong lòng, so với việc làm kẻ bình thường thì làm một người lập di phải khó khăn hơn nhiều.

Hai người cưỡi ngựa, trên thân mặc giáp trụ, sau lưng treo một thanh v·ũ k·hí mà Ray suy đoán đó có thể là kiếm, trước đó thanh niên tóc vàng dùng cũng là kiếm, xem ra kiếm rất phổ biến ở nơi này.

Giáp của bọn hắn không tinh xảo giống như của thanh niên tóc vàng, nhưng cũng có thể gọi là hoàn chỉnh, trái lại là sáu người đằng sau thậm chí chỉ đủ che một vài vị trí trọng yếu, bên trên còn mang theo vết bẩn cùng lõm cho thấy đã trải qua không ít ẩ·u đ·ả.

Hiển nhiên, hai người ngồi xe ngựa là thủ lĩnh thương đội, tám người còn lại chỉ là bảo tiêu, mà hai người cưỡi ngựa địa vị bên trong đám bảo tiêu cũng là cao hơn đối chút.

Từ cảm nhận khí huyết trên thân cùng lực lượng cơ bắp, Ray nhận ra mười người này gộp lại cũng không phải là đối thủ của chính mình.

"Tìm dạng bảo tiêu như vậy đến bảo hộ thương đội, tạm thời thì ở khu vực này không có tồn tại thực lực quá cao, nhưng không bài trừ khả năng có ẩn giấu, vẫn là nên cẩn thận một chút, có thể khồn bại lộ thực lực tốt nhất không bại lộ."

Ray trong lòng âm thầm có suy đoán.

Một người lớn tuổi hơn, bộ dáng đã ngoài năm mươi, tóc đen ngả màu, trên mặt mang theo ria mép ngồi tại xe ngựa, từ bộ dáng đến thần sắc đến xem có thể suy đoán là thủ lĩnh chân chính của thương đội, hắn đồng dạng hướng về Ray ném một nụ cười nhạt, nói:

"Tiểu huynh đệ, ngươi cũng là đến làng Boson sao?"

Ray trong lòng giật mình, thì ra phía trước có một ngôi làng gọi Boson, ngoài mặt duy trì mìm cười, đáp lại:

"Không sai, đại thúc cũng là như vậy?"

Một người khác trẻ tuổi hơn thì không có nhiều hảo ý như vậy, lập tức liền ném về phía Ray một ánh mắt bất mãn: "Liên quan gì tới ngươi?"



Bộ dáng của hắn không tới hai mươi, mà bộ dáng hiện tại của Ray chí ít có gần ba mươi, không biết tên này là mù hay là thực sự hùng hài tử.

Đối mặt thanh niên này vô lễ, Ray không có biểu hiện một điểm khó chịu, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía lão già, tựa hồ không nghe thấy lời nói ban nãy.

Lão già thấy được Ray như vậy, bên trong mắt hiện lên một chút ngạc nhiên, người có nhẫn nhịn như vậy hắn kỳ thực không được thấy quá nhiều.

Lập tức liền quay sang thanh niên bên cạnh mắng một câu: "Không được vô lễ!" Sau đó nhẹ nhàng nói với Ray:

"Không sai, bọn ta đúng là đến làng Boson làm buôn bán nhỏ, nếu tiểu huynh đệ không chê thì đi cùng chúng ta một đoạn đường, có thể tiết kiệm một phần khí lực."

Bên trong thâm tâm lão già đã cho rằng Ray không phải một người tầm thường, không nói tới phẩm chất hiếm có, chỉ từ bộ dáng đến xem đã lộ ra bất phàm.

Phải biết khoảng cách từ ngôi làng gần với làng Boson nhất cũng có trên năm mươi km, vậy mà hắn hoàn toàn không lộ ra mệt mỏi, thậm chí quần áo cũng vô cùng chỉnh tề.

Dù cho chỉ là người bình thường thì cả tâm tính, thể chất cũng thuộc dạng hơn người, có thể lôi kéo về làm việc là tốt nhất.

Cho nên lão giả không ngại bán ra một phần giúp đỡ, tiện giao hảo với Ray.

Lão lại không biết, quyết định này là đúng đến mức nào...

Đối với lão già phát ra mời, Ray không có cự tuyệt, rất tự nhiên tìm một vị trí bên cạnh lão ta ngồi xuống, sau đó phát ra một tiếng: "Cảm tạ!".

Hắn cũng không có hứa hẹn cái gì, cả hai cũng chỉ là bình thủy tương phùng, tương lai có hay không gặp lại cũng khó nói.

Mục tiêu của hắn cũng không nằm tại phạm vi người bình thường, không cần thiết cùng người bình thường đi lại quá sâu, chỉ là nếu có cơ hội giúp đỡ tất nhiên hắn sẽ không chối từ.

Thanh niên ngồi bên còn lại của lão già thấy được hành động của Ray, lập tức ném về một cái bạch nhãn, trên mặt viết đầy ý tứ: "Biết điều một chút."

Ray ném về hắn một nụ cười nhạt, sau đó ngồi im không nói gì.



Kỳ thực hắn nhận ra bản chất của thanh niên này không xấu, chỉ là không v·a c·hạm quá nhiều nên sinh ra bố láo.

Để nếm một chút đau khổ có thể đưa hắn trở nên ngoan ngoãn hơn nhiều, Ray quyết định có cơ hội liền giáo dục thanh niên xấu này một chút, cũng coi như trả ơn lão già.

Nếu không cứ để như vậy cũng có ngày gặp họa lớn.

Sau một hồi trầm mặc, lão già dẫn trước lên tiếng: "Tiểu huynh đệ, ta vẫn chưa biết tên của ngươi.

Giới thiệu một chút, lão hủ là Leat, gia hỏa này là John, mấy người kia cũng chỉ là lính đánh thuê, không cần biết đến danh tự."

Lời nói như vậy đối tám tên bảo tiêu có chút thiếu tôn trọng, nhưng đám người vẫn duy trì bộ dáng lạnh lùng, giống như trời sập cũng không liên quan đến bọn hắn.

Xem ra còn rất có tố chất nghề nghiệp.

Suy nghĩ một lúc Ray mới trả lời: "Gọi ta Yrasil là được."

Sau đó cả hai trao nhau một cái bắt tay hảo hữu, Ray đưa tay về phía John, hắn lưỡng lự một lát, cuối cùng vẫn chịu khuất phục dưới ánh mắt của Leat, khó chịu nắm lấy tay Ray.

Ý cười trên mặt Ray ngày càng đậm, gia hỏa này có chút thú vị, cảm giác giống như trêu đùa cái hùng hài tử.

Tiếp theo đó, hai bên gần như không có tiếp tục lên tiếng, tựa hồ mỗi người chìm vào thế giới nội tâm của chính mình.

Đôi khi lời được lời không, chỉ có thể nói mang tính xã giao, nhưng từ bên trong mấy lời ngắn ngủi này Ray thu được không ít tình báo hữu dụng.

Tỉ như Tử tước Robert là cái người hóa ái lương thiện, người dân bên trong lãnh địa của hắn rất ít khi phàn nàn về lãnh chúa.

Ngược lại là Tử tước Charl·es, làm người tàn bạo vô tình, bên trong lãnh địa dân chúng đau khổ lầm than, hai cái lãnh địa chỉ cách nhau một đường biên giới mà giống như hai thế giới khác nhau.

Làng Boson là một ngôi làng tầm trung thuộc về lãnh địa của Tử tước Robert, nhân số có khoảng một ngàn tính cả các loại người ngoại lai.

Cao tầng nghe nói trưởng làng là một lão già, bên cạnh có thư kí là một nữ nhân già đồng dạng như vậy, bí thư làng là cái nam nhân trẻ hơn đôi chút.

Làng Boson không tính quá lớn, so với các làng có nhân khẩu mấy ngàn có thể nói vô cùng nhỏ bế nhưng độ phồn hoa thì là số một số hai, hầu hết các thương nhân đều có cân nhắc đi qua nơi này.

Lí do hắn không được biết quá rõ ràng, chỉ biết đều là do bộ ba trưởng làng, thư kí, bí thư chung tay tạo nên.

Có thể nghĩ tới cả ba là cỡ nào tài năng mới có thể đem một ngôi làng phát triển đến như vậy, mà từ ngữ khí của lão già Leat hắn đoán ra thời gian không quá dài, điểm xuất phát vô cùng thấp.

Nếu cho cả ba một hoàn cảnh tốt hơn, chí ít có thể lẫn vào một cái tước vị nhỏ.