Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 42




"Lăng Siêu, em nói xem ba mẹ em có để rơi anh em sinh đôi nào không? Trình Siêu này... giống em đến vạn phần vạn luôn ấy."

Trình Yên Ngư huých vào đầu gối của hắn, cô muốn nhắc nhở rằng ba mẹ của Lăng Siêu đã không còn, bây giờ Lý Dương đột nhiên hỏi đến sẽ khiến cho Lăng Siêu thêm phiền não.

"Chị thấy đây là chuyện bình thường, các em cũng không cần bối rối. Người giống người thôi, việc quan trọng bây giờ vẫn là giải quyết vấn đề hiện tại trước đã."

"Em là anh họ của Lâm Mộng, đúng chứ?"

Trình Siêu nhìn sắc mặt của Lâm Mộng, sau đó mới gật gật đầu.

"Thực ra chị có một chủ ý táo bạo thế này... nhưng trước tiên chị vẫn muốn hỏi một chút, em có tài năng gì không?"

"Tài năng?"

"Hát, em biết hát không?"

Trình Siêu hơi chút lưỡng lự. Thường ngày ở nhà nếu chán, cậu ta sẽ đều ngân nga một vài câu hát trên tv, tự nghe cũng thấy rất ổn.

"Biết... một chút."

"Nhảy, em biêt nhảy không?"

Trình Siêu lắc lắc đầu: "Em chưa từng thử qua. Nhưng hình như... cảm giác em từng nhảy rất nhiều rồi."

"Vậy thì tốt!"

Bạch Tư Vũ dường như hiểu ý của Trình Yên Ngư, hắn liền nói.

"Chị là muốn đào tạo Trình Siêu, nhân cơ hội giải quyết luôn chuyện này, giống như lần của Lâm Mộng."

Trình Yên Ngư gật đầu, thế nhưng ngay sau đó ý kiến của cô liền bị cả Lý Dương và Lâm Mộng cùng lên tiếng phải đối. Lâm Mộng biết mình có chút đường đột, nên liền để Lý Dương nói trước. Biết đâu cô có thể bám vào một chút thông tin ấy mà từ chối cách này.

"Cậu ta chỉ là một người mới, năng lực chưa biết thế nào thì làm sao mà đào tạo cho được?"

"Anh Lý, nếu như không thử làm sao mà biết được? Lâm Mộng là một ví dụ. Hơn nữa tôi đâu có nói là sẽ trực tiếp để cậu ta làm gì?"

Lý Dương nghe cô nói liền im bặt không dám lên tiếng, có cơ hội Lâm Mộng liền chen vào nói thêm.

"Ngư tỷ... em thấy chuyện này cũng không ổn. Dương ca nói đúng, Trình Siêu nhà em không có tài cán gì đâu..."

Trình Siêu vừa nghe vợ nói như vậy liền xù lông nhím, tự biện minh cho mình.

"Anh không có vô dụng, anh biết hát, biết nhảy, rất hay là đằng khác."

Lâm Mộng nhíu mày nhìn cậu ta, lén đưa cái biểu cảm trách móc như muốn hỏi "cậu muốn chết à?". Cô vội nói thêm.

"Với lại như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới Lăng Siêu..."

"Không sao." Anh điềm tĩnh nói. "Tôi cũng không phải dạng người ham danh vọng. Nếu cậu ta thực sự có thực lực thì tôi sẽ ủng hộ hết mình."

"Vậy..." Lâm Mộng lúng túng, như thế có gây nguy hiểm cho Lăng Siêu không? Nhất là cậu ta bây giờ cứ ngốc ngốc, làm sao mà biết được sau này sẽ đem đến chuyện rắc rối gì?

Trong lúc đang bối rối, màn hình chính trong phòng họp bỗng dưng bật mở. Người gọi tới chính là chủ tịch của Hạ Tinh Tinh - Tần Đông Vũ. Ông ta nhạy bén nhất chính là mấy thông tin làm tổn thất đến hình ảnh của công ty thế này, nhất là với Lăng Siêu.

"Nghe nhân viên nói tôi còn tưởng là hơi quá, không ngờ lại có một người giống với Lăng Siêu đến vậy."

"Chủ tịch!" Mọi người đều hướng về phía màn hình lớn.

Trình Yên Ngư bảo.

"Chủ tịch, lần này chủ tịch vẫn muốn giải quyết sao?"

"Trình Yên Ngư nói đúng, hướng giải quyết cô đưa ra là khả quan nhất. Nhưng trước hết, vẫn cần kiểm tra năng lực của cậu ta trước đã."

Bạch Tư Vũ nhìn sắc mặt không mấy vui vẻ của Lâm Mộng, hắn ta liền đánh liều hỏi một câu.

"Chủ tịch không muốn hỏi xem Lâm Mộng với Trình Siêu có đồng ý hay không à? Tự ý quyết định có phải hơi..."

"Từ đầu tới cuối mọi chuyện đều do hai người làm ra, hơn nữa phương án giải quyết đều là đưa hai người vào công ty giải trí lớn thế này để hoạt động. Còn có lý do gì để từ chối?"

Mọi người đều im lặng, ông ta nói cũng không phải không sai, chỉ là có phần hơi gắt gỏng. Lâm Mộng không muốn bản thân cứ nao núng chậm chạp, cuối cùng vẫn là lên tiếng trả lời.

"Tôi đồng ý..."

"Nếu như Trình Siêu thực sự có năng lực, vậy thì... cứ để anh ấy tham gia vậy..."

Tần Đông Vũ thỏa mãn với câu trả lời này, ông ta chỉ gật đầu rồi hơi nhếch miệng cười, còn ánh mắt khi này lại hướng về phía Lăng Siêu.

"Còn cả cậu nữa, đừng nghĩ có người mới là bản thân có thể thả lỏng. Với tư cách trưởng bối càng nên dẫn dắt tân binh hơn."

Lăng Siêu chỉ nhướng mày nhìn chứ không có phản hồi gì. Sau đó màn hình cũng tắt phụt đi, không gian liền trở nên im lặng.

"Vậy anh sẽ phụ trách đăng bài thông báo cái đã, di dời sự chú ý về chuyện này. Thành hay bại, là do các em."

Lý Dương đem theo một xấp tài liệu rời khỏi đây, đoán chừng là đi chuẩn bị văn bản để lên bài.

"Được rồi Lâm Mộng, chị tin Trình Siêu có thể làm được. Bây giờ cậu ấy sẽ phải ở lại đây một khoảng thời gian nữa, trong khi đó em cứ đi làm bình thường. Mọi chuyện ăn uống nghỉ ngơi chị sẽ lo chu đáo."

"Vậy là... em không được về với v... Lâm... Lâm Mộng nữa sao?" Trình Siêu hơi gấp, suýt nói luôn từ đại kỵ ấy trước mặt mọi người.

Trình Yên Ngư chỉ cười, người giải thích lại là Bạch Tư Vũ.

"Cậu yên tâm, ở lại vài ngày để đánh giá, Hạ Tinh Tinh sẽ không giữ cậu lại ăn thịt đâu."

"Ừm, với lại Lâm Mộng hằng ngày đến đây làm việc, em còn sợ không được gặp con bé sao?"

Lâm Mộng chỉ biết ngồi cười ngại, còn Trình Siêu thì tên tâm gật đầu, sau đó cũng Lâm Mộng trở về chuẩn bị đồ đạc.

Lúc này ở trong phòng giám đốc, vị trợ lý tên Thẩm Quang Sơn nghỉ tay sau khi xếp xong đống tài liệu liền hỏi.

"Chủ tịch, ngài cứ gò bó Lăng Siêu như vậy liệu có ổn không?"

Tần Đông Vũ dúi điếu thuốc lá xuống gạt tàn, thở một làm khói cuối.

"Nó cần phải lớn mạnh hơn nữa, và nhiệt không bao giờ được hạ. Trước đó anh chị tôi cũng chỉ vì vị trí của bản thân trong giới showbiz mà hỗn loạn, cuối cùng lại cùng nhau rời khỏi thế gian, ruồng bỏ nó."

Nói một hồi, ông ta tựa đầu vào ghế, ngẩng đầu lên trăn trở.

"Di vọng duy nhất của họ là Lăng Siêu phải trở nên thật lớn mạnh, có vị trí lớn và ổn định trong showbiz. Thằng bé thực sự có tố chất, chỉ là mãi vẫn không hiểu tâm huyết của người chú này lớn cỡ nào..."

"Chủ tịch quả nhiên... vẫn là một lòng hướng về gia đình."

Ông ta nhìn vị trợ lý của mình, vô tri vô giác mà bật cười.

"Tôi đâu có hoàn hảo như cậu nghĩ? Vẫn là có một chút ham tiền tài danh vọng, hahaha!"

"..."

...***...

Qua một ngày, Noãn Ninh vẫn còn đang trong thời gian bị tạm giam. Nghe nói hắn ta bị mấy tên "lão làng" trong đó hằng ngày dạy dỗ, mới qua một ngày mà thương tích trên người không ít.

Đó là còn do quản ngục kịp thời ngăn cản, chứ không bây giờ hắn cũng chẳng còn sức mà đứng dậy.

"Noãn Ninh, có người bảo lãnh cho anh, bây giờ anh có thể trở về."

Noãn Ninh đem gương mặt đầy vết trầy xước ra ngoài, hắn chẳng thể nghĩ được ra là ai tốt bụng cứu hắn khỏi nói này. Ấy vật mà người đợi hắn trong xe lại là Noãn Huyên Vy.

"Còn tưởng bỏ mặc anh mày sống dở chết dở trong đó chứ?"

"Tôi không phải người quên tình quên nghĩa."

Noãn Huyên Vy đánh lái, rời khỏi nhà giam. Trên đường đi, cô đã sớm quan sát được cái thân thể đầy thương tích của hắn, liền ném cho hắn hộp băng cá nhân.

"Không ngờ cũng có một ngày anh bị dạy dỗ."

"Còn không phải là vì mày à?" Lần này, hắn ta lại tuyệt nhiên không chửi mắng Noãn Huyên Vy vì bôi nhọ mình, còn đặc biệt hỏi thêm.

"Thế nào? Đau khổ đủ rồi chứ? Nếu sau này vẫn muốn làm gì thì né anh mày ra."

Noãn Huyên Vy im lặng không trả lời, thậm chí ánh mắt của cô còn có chút tiếc nuối. Noãn Ninh vậy mà lại nhìn ra tâm sự nhỏ này, hắn vừa dán miếng băng cá nhân lên trán, vừa hỏi.

"Mày việc gì phải khổ như vậy? Nó xứng đáng không?"

"Xứng đáng hay không anh không cần biết."
"Suy cho cùng mày cũng chỉ là một con thiêu thân điên cuồng lao đầu vào lửa thôi. Đến cuối cùng người đau khổ chỉ có mình mày."

"..."

Noãn Huyên Vy đạp mạnh chân ga, cô bắt đầu tăng tốc, tốc độ không hề đồng đều hệt như cảm xúc hỗn loạn bây giờ của cô ta.