Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 41




Tất cả đám người của Noãn Ninh đều bị bắt, chỉ riêng có Noãn Huyên Vy là ẩn nấp từ nãy tới giờ quan sát hết tất cả.

Đợi khi không còn nghe thấy tiếng xe cảnh sát nữa, cô ta mới lén lút từ sau ngôi nhà ấy bước ra.

"Chết tiệt!"

Noãn Huyên Vy nhìn ngang ngó dọc, cô ta cẩn thận lần hướng ra đường lớn, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau. Một cảm giác ớn lạnh từ đằng sau gáy, mang theo hơi thở của một nam nhân rất rõ ràng khiến cho Noãn Huyên Vy run sợ không dám bước thêm.

Cô ta vừa quay đầu lại, một bàn tay rắn chắc đã siết chặt lấy cổ của cô, ấn cô vào bức tường ở bên cạnh. Trước mặt Noãn Huyên Vy lúc này mà người đàn ông trùm chiếc mũ đen huyền bí, ngoại trừ ánh mắt chết người ấy thì không nhìn ra bất cứ ngũ quan nào khác.

"Tôi... tôi... sai rồi... thả..." Noãn Huyên Vy tím mặt nói từng câu, nhưng bàn tay ấy lại siết ngày càng mạnh khiến cho cô ta không thể hô hấp.

Người đàn ông ấy khe mở miệng, giọng nói không ngờ lại thập phần quen thuộc.

"Cô hành hạ Lâm Mộng thế nào, tôi sẽ trả lại gấp mười lần!"

Nói rồi, người đàn ông ấy buông tay ra, giây sau liền dứt khoát tát một cái thật mạnh vào má của Noãn Huyên Vy.

"A! Đừng... tôi cầu xin anh..."

"Lúc đánh Lâm Mộng cô không phải có cái biểu cảm này!" Hắn ta gằn giọng, tiếp tục tới cái tát thứ hai. Những gì Lâm Mộng chịu đựng hắn đều trút hết xuống đầu của Noãn Huyên Vy.

Cô ta khẩn khoản cầu xin, nhưng tuyệt đối người bí ẩn ấy không đế cô nói được một lời nào. Cho tới khi cả hai má đều sưng tấy lên vì đau, cô ta mới ngã xuống dưới nền cỏ ấm ướt, khuôn miệng cứng ngắc như muốn rời ra khỏi mặt.

Người bí ẩn kia khuỵu gối xuống, hắn ta chậm rãi nâng cằm của Noãn Huyên Vy lên, siết chặt mà cảnh cáo.

"Sau này nếu để tôi thấy Lâm Mộng rơi vào nguy hiểm, cô đừng trách... không được nhìn thấy ánh mặt trời một lần nào nữa."

Hắn ta cuối cùng cũng rời đi, để lại Noãn Huyên Vy với dòng máu tanh đang rỉ ra từ khóe miệng. Cô ta vò chặt tay xuống nền cỏ, không can tâm mà gào lên thảm thiết.

"Lâm Mộng! Con khốn! Con khốn!"

"Tại sao... tại sao tao làm tất cả để đuổi mày đi nhưng không được! Tại sao!"

Hòa cùng với những tiếng gào thét thương tâm, ông trời cũng biết nổi giận mà đánh sấm đùng đùng. Những giọt mưa lạnh toát bắt đầu rơi xuống trút lên thân thể đang run rẩy của Noãn Huyên Vy, hòa cùng với dòng nước mắt căm hận.

Cô ta hướng ánh mắt về phía đoạn đường mà mấy người họ rời khỏi, hai má đau sót vô cùng vì nhiễm nước, nhưng cô ta lại tuyệt nhiên không có biểu cảm gì, giống như một kẻ thất bại không còn chút hy vọng...

Sáng hôm sau, Lâm Mộng chợt tỉnh giấc sau một cơn ác mộng. Cô bật dậy như lò xo, vô thức đưa tay đặt lên trán. Nhìn thấy mũi tiêm trên tay, cô mới biết được mình đang ở bệnh viện.

"Trình Siêu... Trình Siêu đâu rồi!"

Lần cuối Lâm Mộng nhìn thấy Trình Siêu chính là khung cảnh kỳ ảo khiến cho cô hoảng sợ tới mức ngất đi. Bây giờ nghĩ lại cô vẫn không biết là mình hoa mắt hay là sự thật. Có điều bây giờ cậu ta đang ở đâu?

Lâm Mộng gạt bỏ hết mấy suy nghĩ vẩn vơ ấy ra khỏi đầu, cô vừa định xuống khỏi giường bệnh thì bên ngoài đột nhiên có người bước vào.

"Lăng... Lăng Siêu? Bạch Tư Vũ? Sao hai anh lại tới đây?"

Bạch Tư Vũ đem hoa quả đặt xuống kệ bàn, cậu ta thở dài.

"Bị người ta đánh đến ngốc rồi à? Hôm qua cô lúc cô ngất, bọn tôi đã kịp thời đến cứu cô khỏi đám côn đồ đó, rồi tiếp theo thì cô có mặt ở đây."

"Ồ, đúng rồi ha. Cũng may các anh đến kịp thời, cảm ơn. Vậy bọn chúng, đã điều tra ra được nguyên do chưa?"

"Nghe lời khai của hắn thì là vì em gái hắn muốn vào công ty làm ở vị trí của cô, cho nên hắn mới ép cô rời đi."

"Thật là... sao tự dưng lại chọn trúng tôi vậy! Lồng tiếng chẳng phải còn rất nhiều vị trí đó sao?"

Lâm Mộng quay lại giường nằm, cũng chính là vì có hai người ở đây, cô không thể hỏi Trình Siêu ở đâu được. Hơn nữa... tối qua hai người có nhìn thấy Trình Siêu không?

"Cậu ta ổn."

"Hả?" Lâm Mộng ngước lên nhìn, chưa hiểu được Lăng Siêu vừa nói gì.

Nhìn nét mặt ngây ngốc ấy của cô, anh ngồi xuống nói: "Tôi nói Trình Siêu, cái người giống hệt tôi ấy."

Lâm Mộng ngây người ra mất một lúc, không biết phải đối mặt với hai người ra sao. Vất vả che giấu cậu ta kỹ như thế, lại bị chính Lăng Siêu phát hiện.

Rốt cuộc trong lòng Lâm Mộng vẫn có chút lo lắng cho nên cùng hai người tới phòng bệnh của Trình Siêu. Suy cho cùng cô cũng chỉ bị đau nhức hai bên má, với hơi hoảng sợ nên ngất đi, không có gì quá nghiêm trọng.

"Trình Siêu..."

Vừa mới nhìn thấy cậu ta, Lâm Mộng đã gấp gáp chạy tới ôm chặt lấy cậu. Chính cô cũng không hiểu tại sao khi thấy Trình Siêu bình an vô sự mà trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm đến vậy.

Trình Siêu cũng rất vui vẻ ôm lấy cô, sắc mặt của cậu ta không kém lắm, khi nãy mới tỉnh còn bát nháo đòi Bối Lạc đưa tới chỗ của vợ. Ai mà ngờ cô lại tự mình tới đây.

"Anh không sao hết. Sao em lại tới đây, không ở trong phòng bệnh dưỡng thương sao?"

"Tôi..." Chính cô lại chẳng biết phải trả lời thế nào, hình như là cô lo lắng quá mức cho cậu ta rồi.

"V..."

"Tôi vì lo cho anh!" Lâm Mộng vội nói lớn để chặn họng Trình Siêu lại. Cô biết thừa cậu ta định nói gì. Nếu để Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ nghe được hai từ "vợ ơi" từ miệng của người anh họ do chính cô bịa ra thì khó xử đến cỡ nào.

Mọi người có mặt cũng hơi chút bất ngờ vì sự đột ngột ấy. Nhưng Trình Siêu thì khác, hình như cậu ta hiểu được ám chỉ qua ánh mắt của Lâm Mộng, liền thay đổi cách xưng hô.

"Anh... anh không bị thương gì hết, em đừng lo."

"Ồ... vậy..."

Bạch Tư Vũ khoanh tay, hắn ta đi tới gần hơn chỗ của Trình Siêu, cẩn thận xem xét từng chút một.

"Chậc, tên này giống hệt như Lăng Siêu, giống tới ánh mắt luôn! Cho nên đây chính là người anh họ mà cô nói giống "một chút"?"

Lâm Mộng cười trừ, ngoại trừ cái tính khác biệt hoàn toàn ra thì không có gì là một chút cả.

"Cô thực sự có một người anh như này à? Mà kể ra cũng lạ, cậu ta giống hệt Lăng Siêu, nhưng sao cô vẫn thần tượng anh ấy vậy?" Bạch Tư Vũ chẳng quan tâm đến chuyện Lăng Siêu đang có mặt ở đây, tự nhiên hỏi Lâm Mộng.

"Anh xem... Trình Siêu ngốc như vậy, làm sao giống Lăng Siêu cho được."

"Ồ, đúng rồi ha, lần trước cô có hỏi tôi chuyện Lăng Siêu có anh em sinh đôi hay không, là vì muốn lên kế hoạch biến Trình Siêu thành anh em của Lăng Siêu đúng không?" Hắn ta nói đùa, muốn đánh tan đi bầu không khí căng thẳng này.

"Không... làm sao có thể chứ!"

"Mọi người..."

Đột nhiên lúc này, Bối Lạc cầm điện thoại lên, đưa cho bọn họ xem bài báo gần đây nhất.

Lâm Mộng vừa nhìn đã đỏ mặt, hình ảnh này chẳng phải là lúc Trình Siêu tặng gấu cho cô đó sao? Mới qua một ngày đã rầm rộ trên báo, và nghi vấn tiếp tục hướng về phía của Lăng Siêu.

"Đây... lúc ấy không có ai ở đó nhận ra Trình Siêu... làm sao có thể...?"

"Hai người rốt cuộc là đi đâu vậy?"

Lâm Mộng còn chưa kịp nói, Trình Siêu đã chen vào.

"Lúc ấy tôi kéo theo Lâm Mộng tới khu vui chơi khác. Lúc ấy có một vài cặp đôi đứng nên chắc họ cũng không quá để ý. Dù sao người bọn họ chú ý tới là bạn đời của mình, đúng chứ?"

Lăng Siêu nói cũng không phải hoàn toàn đúng, nhưng cũng không phải sai. Hôm qua cậu ta có đeo kính, ăn mặc không quá nổi trội, và cả hai người đều đến rồi rời đi rất nhanh nên không mấy ai chú ý.

Chuyện quan trọng bây giờ là báo chí đang truyền tin vô cùng nhanh, chắc hẳn bên phía công ty cũng đã biết được tin này.

Mọi người chỉ vừa nghĩ đến đây, tiếng chuông điện thoại của Lăng Siêu liền vang lên. Quả thật là phía công ty gọi tới.

"Lăng Siêu, em lại gây chuyện rồi."

Bọn họ mấy mắt nhìn nhau, biết chắc rằng thể nào ngày này cũng tới. Lựa chọn của Lâm Mộng bây giờ một là tiếp tục giấu nhẹm Trình Siêu, hai là mặc cho bản thân và Lăng Siêu gặp rắc rối.
Cuối cùng, cô vẫn là cùng Trình Siêu xuất hiện trước mặt Lý Dương và Trình Yên Ngư.

Bốn con mắt của họ không ngừng liếc qua Lăng Siêu rồi nhìn lại Trình Siêu. Cả hai người cũng phải suýt xoa cảm thán. Trên đời không ngờ lại có hai người khác trứng mà giống hệt nhau như vậy.

"Lăng Siêu, em nói xem ba mẹ em có để rơi anh em sinh đôi nào không? Trình Siêu này... giống em đến vạn phần vạn luôn ấy."