Thời gian nói dài không dài, nói ngắn không ngắn. Có những đoạn thời gian khiến con người ta muốn chết đi, cũng có những đoạn thời gian khiến con người ta muốn được đắm chìm mãi mãi, không thoát ra, không truy cứu, mọi thứ vẫn cứ bình bình yên yên nghị trị theo quy luật.
Nhưng trong một giây quyết định nông nổi, quy luật của u Nhược đột nhiên thay đổi, dù thế nào đi nữa, cô vẫn lo sợ. Chẳng biết chính mình nên đối diện thế nào với Bắc Vũ Tịch, cũng không biết chính mình với những ký ức xưa cũ kia sẽ ra sao.
Cô có lỗi với Bắc Vũ Tịch, sự ngốc nghếch của cô năm lần bảy lược khiến hắn bị thương, nhiều lần kéo hắn vào nguy hiểm cũng chính là cô. Không thể phủ nhận, sự kiên nhẫn của Bắc Vũ Tịch cho cô là vô tận, có lẽ... nhiều năm qua sự lạnh lùng của năm tháng đã thách thức hắn, tôi luyện nên một vị lão đại thân trần ẩn nhẫn, tịch mịch u ám nhưng lại ấm áp vô độ.
Hạ Niên sờ trán u Nhược, cảm nhận cơn sốt ngày một tăng lên từ thân thể nhỏ nhắn, đưa tay lấy ống thuốc nhỏ trên khay tiêm vào ống truyền nước của cô gái nhỏ yếu ớt, theo quan sát của Hạ Niên mấy hôm nay u Nhược liên tục sốt cao rồi lại hạ, những cơn sốt dai dẵng không có dấu hiệu kết thúc.
Nghiên cứu loại thuốc mà Bắc Vũ Nghiêm tiêm cho u Nhược, Hạ Niên phát hiện một lượng lớn chất xung đột thần kinh, tình hình trước mắt phải cho cô nhóc này trở về trạng thái ổn định nhiệt độ, sau đó dần dần quan sát để điều trị thêm những triệu chứng phát sinh sau này.
Tình hình nếu không khả quan có khi phải làm phẫu thuật lần nữa, nhưng vướng bận của Hạ Niên cũng từ đó mà sinh ra, u Nhước quá yếu, chưa nói đến sức khỏe thì tinh thần bị tổn thương quá nghiêm trọng, trạng thái bất tỉnh không có dấu hiệu tỉnh lại này, phần nào đó đang đe dọa mạng sống của cô.
Hạ Niên có hỏi qua ý Lục Phàm nhưng ngoại trừ cái lắc đầu của anh ta, cô căn bản không có được câu trả lời thích đáng.
"Bác sĩ Hạ! Tiểu Nhược bao giờ thì tỉnh lại? Con bé đã ngủ ba hôm rồi!" Ngụy Nương đi đến bên cạnh, sự hiền từ dịu dàng vốn có trên gương mặt bà xen lẫn sự lo lắng bất an.
Hạ Niên quay sang nhìn Ngụy Nương, "Ngụy Nương, người đừng lo, u Nhược sẽ sớm tỉnh lại."
"Bác sĩ Hạ, cảm ơn cháu!"
"Dì đừng khách sáo, chỗ cháu cùng Lục Phàm đều là bạn bè, huống hồ u Nhược đã là bệnh nhân của cháu, nói thế nào cháu cũng phải hết mình giúp đỡ cô bé!"
u Nhược nói tuổi tác thì không khác gì em gái của Hạ Niên, cô bé vậy mà còn chưa tròn 20, tính cách này gây chuyện cũng khó trách Bắc Vũ Tịch tâm tình bất định nhưng kiên nhẫn lại nhiều như vậy, ai cũng nhìn ra được người đàn ông lạnh lùng mang theo sát khí kia đối với cô bé nằm trên giường bệnh có vô số tâm tình kỳ lạ.
Lục Phàm nhìn u Nhược tuy là có yêu thương nhưng không bao giờ có loại ánh mắt chiếm hữu độc đoán quỷ khóc thần sầu, nhưng khi ánh mắt Bắc Vũ Tịch nhìn u Nhược có một tia tức giận truy xét như muốn giết người nhưng bao dung không nỡ, cách hắn quan tâm cô bé nhỏ của mình rất đáng yêu.
Tình ý có thể khó nhìn ra từ phía hắn nhưng người ngoài nhìn vào đều có thể đoán được Âu Nhược quan trọng với Bắc Vũ Tịch.
Người đàn ông một thân âu phục ngồi trên sofa, chưa từng có giây nào phớt lờ biểu cảm của u Nhược, từ việc tắm rửa lau người cho cô, cũng là hắn chính tay mình làm không để bất cứ ai động vào thân thể Âu Nhược.
Sự chuyên tâm của hắn, đổi lại khiến Hạ Niên cảm nhận được tình yêu của một vị thần, vượt qua khuôn khổ cùng quy tắc chỉ muốn hết lòng hết dạ vì cô gái của mình.
Hoa Phong gõ vài tiếng 'cốc, cốc, cốc...' còn chưa nhận được mệnh lệnh của Bắc Vũ Tịch đã tự ý mở cửa đi vào, cậu tiến thẳng đến chỗ lão đại đang ngồi. Theo động tác cúi thấp người, cẩn thận nói vào tai lão đại gì đó.
Lục Phàm vừa đi vào liền nhìn thấy Hoa Phong gật đầu: "Dạ!"
Bắc Vũ Tịch tổ ra không mấy hài lòng, liền ra lệnh cho Lục Phàm: "Lục Phàm! Xem chừng Âu Nhược."
"Rõ, lão đại!" Lục Phàm nhanh miệng đáp.
Theo đó Bắc Vũ Tịch đứng bật dậy, cùng Hoa Phong chuẩn bị rời đi.
Lục Phàm: "Anh định đi đâu?"
Bắc Vũ Tịch hờ hững: "Có việc, tôi sẽ quay lại, chuyện ở đây giao cho chú!"
Lục Phàm kinh ngạc, còn chưa hỏi xong chuyện gì đã xảy ra thì Bắc Vũ Tịch theo Hoa Phong rời đi.
Để lại Ngụy Nương cũng không rõ sự tình, thêm vào đó Lục Phàm vốn dĩ là tay chân thân cận nhưng lại không mấy nắm rõ sự việc. Hạ Niên biết những người đàn ông này thân phận không tầm thường, không muốn dính líu quá sâu chỉ nói thêm mấy câu rồi rời đi.
***
Hoa Phong lái xe đưa Bắc Vũ Tịch về lại tứ hợp viện, thông tin cậu vừa cho lão đại biết khiến hắn cuống cuồng chỉ có một, vị khách không mời mà đến đang muốn gây sự.
Tin tức u Nhược nhập viện không có mấy ai biết, nhưng lúc này đám người Tô u lại đến gây chuyện, nếu để Bắc Vũ Nghiêm ra mặt, kế hoạch sau này của Bắc Vũ Tịch sẽ bị phá hủy.
"Ivan."
"Lão đại!" Ivan ngồi trong xe, ở ghế sau là Bắc Vũ Nghiêm.
Sự nhẫn nại của Nhị gia nhà họ Bắc quả thật không thể đùa giỡn, những điều này chính là được thừa hưởng, anh ta vốn dĩ không có ý định trốn đi, cũng không muốn khiến cho mọi việc rắc rối.
Ivan vừa nghe thông tin kết nối ở tai nghe, giọng Bắc Vũ Tịch trở nên kiên quyết.
"Đưa tên khốn đó về Bắc Gia ngay lập tức."
"Lão đại! Vậy còn Thiên Quan?"
"Mặc kệ hắn, trước hết không thể để lộ hành tung của Bắc Vũ Nghiêm."
Ivan nhận được mệnh lệnh lập tức nổ máy xe, muốn nhanh chóng thi hành câu nói của lão đại, đưa Bắc Vũ Nghiêm ra sân bay về Bắc Gia.
Nhưng Bắc Vũ Nghiêm vừa nghe Ivan nói đến Thiên Quan, lưng chừng của sự nhẫn nại chuyển thành nghi vấn.
Ban nảy chẳng biết chuyện gì, Ivan đột nhiên xuất hiện nằng nặc muốn anh phải rời khỏi đó, bây giờ lại còn dính dáng đến Thiên Quan?
Lúc Ivan nổ máy xe rời đi, Bắc Vũ Nghiêm nhíu mày dò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ivan lắc đầu: "Nhị gia yên tâm, tôi sẽ đưa người nhanh chóng về Bắc Gia!"
Bắc Vũ Nghiêm tức giận ra mặt: "Thứ tôi muốn biết không phải là điều đó! Thiên Quan chú nhắc đến, rốt cuộc là sao?"
Ivan im lặng không nói.
Bắc Vũ Nghiêm vung tay đấm 'bịch' một cái xuống ghế, theo đó Ivan liền liếc mắt đến gương chiếu hậu.
Nơi Bắc Vũ Nghiêm vung tay tạo thành một vết trủng xuống ghế, cho thấy anh đang tức giận.
"Ivan!"
"Nhị gia! Lão đại đã căn dặn, phải nhanh chóng đưa ngài về Bắc Gia!"
"Tên khốn Ivan, cậu coi tôi là thằng ngốc hả?" Bắc Vũ Nghiêm nghiến răng nghiến lợi, muốn xông đến túm lấy Ivan đánh một trận.
Chỉ là, suy nghĩ lại dường như có điều gì đó không đúng. Tứ hợp viện vừa mới lục đục một lúc, toàn thể người bên trong liền di tảng, đến cả anh cũng được phân phó mang về Bắc Gia.
Hoa Vũ không có ở đây, Hoa Phong cùng Lục Phàm vào bệnh viện với Bắc Vũ Tịch, ở một nơi vắng vẻ như Tứ hợp viện, liệu đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Quan, con người này tâm cơ có thừa, khiến Bắc Vũ Tịch nhanh chóng phát lệnh rút quân chỉ có thể là...
Bắc Vũ Nghiêm lạnh giọng, ra lệnh cho Ivan: "Ivan, lái xe quay lại."
"Nhưng Nhị gia?"
"Không có nhưng gì nữa! Bắc Vũ Tịch đang gặp nguy hiểm, tên khốn Thiên Quan đó, hắn không đơn giản như các chú vẫn nghĩ đâu."
"Tôi..."
Bắc Vũ Nghiêm nhoài người đến ghế trước, đưa tay trực tiếp lục tìm điện thoại trong túi quần của Ivan.
Ivan thảng thốt: "Nhị gia!"
"Các người con m* nó, chú câm mồm cho tôi!"
Nói xong, Bắc Vũ Nghiêm liền nhanh chóng lục tìm số điện thoại của Lục Phàm, đỗ hai ba hồi chuông liền có người nghe máy.
"Ivan?"
"Lục Phàm, mang Âu Nhược nhanh chóng rời đi! Ngay bây giờ..."
"Nhưng..."
"Nhanh lên, bệnh viện không an toàn nữa!"
Điện thoại kết thúc, cũng là lúc Ivan quay xe, trực tiếp đưa Bắc Vũ Nghiêm trở về Tứ hợp viện.
Mà ở đây, Bắc Vũ Tịch đã đến nơi. Vừa bước vào cửa liền bị bốn tên sát thủ trực tiếp tấn công.
Hoa Phong phản ứng rất nhanh lao đến tiếp đón hai tên, còn hai tên để lại cho Bắc Vũ Tịch.
Đánh nhau tay không thì chẳng ai địch nỗi với Bắc Vũ Tịch, nhưng đối phương có vũ khí, đến độ được Thiên Quan tin tưởng giao phó thì không đơn giản chỉ là những tên lính con.
Bên phía bệnh viện, Lục Phàm nhanh chóng nói với Hạ Niên tình hình, khẩn cấp đến độ còn chưa làm giấy xuất viện đã được gọi một chiếc xe chuyển u Nhược đi ngay.
Còn đi đâu, Lục Phàm cũng không rõ, tốt nhất là chuyển một bệnh viện khác, việc còn lại phải chờ khi mệnh lệnh của Bắc Vũ Tịch ban xuống.
Trước mắt xảy ra chuyện gì chỉ có thể nghe theo Bắc Vũ Nghiêm, tình hình chung vẫn chưa nắm rõ.
***
Hạ gục bốn tên ám vệ của Thiên Quan, Bắc Vũ Tịch xông thẳng vào trong phòng khách, vừa mở cửa liền nhìn thấy đám người đang kính cẩn chờ đợi.
Thiên Quan đang rót tách trà, cũng vì sự đường đột của Bắc Vũ Tịch và Hoa Phong mà dừng động tác.
"Đến rồi sao? Nhanh hơn tôi nghĩ, ngồi đi, cùng nhau uống trà!"
Hoa Phong bước lên một bước, Bắc Vũ Tịch liền đưa tay ngăn lại.
Trao đổi ánh mắt với thuộc hạ, Bắc Vũ Tịch đi đến ngồi xuống ghế.
Từ đầu đến cuối Thiên Quan không có lấy chút lúng túng, hắn ta rất tự nhiên như thể đây là địa bàn của mình, trà nóng rót xong liền đưa lên miệng thổi thổi rồi nhấm nháp.
Sự tận hưởng đầy thờ ơ của hắn không khiến Bắc Vũ Tịch tức giận, chỉ là trong lòng của mỗi người đều có những bước đi khác nhau, càng tỏ thái độ càng dễ khiến đối phương đọc được nội tại.
"Có thời gian đến đây, chi bằng lo cho Tô Âu thời gian tới sẽ ăn nói thế nào trong cuộc họp!"
Bắc Vũ Tịch nhàn nhạt, bình lặng hướng ánh mắt nhìn về phía Thiên Quan.
Thiên Quan nghe xong lời này, cười rất nham nhở, "Lo cho Tô Âu, chi bằng anh lo cho cô bé Âu Nhược nhỏ nhắn đang nằm bệnh viện đi kìa! Bị sao vậy? Có phải tình trạng rất nguy kịch rồi không?"
Bắc Vũ Tịch cầm tách trà trên bàn, dù trong lòng lúc này rất lo lắng cho Âu Nhược nhưng nghĩ đến Lục Phàm vẫn còn ở đó, hắn cũng không mấy bận tâm.
Lục Phàm làm việc, trước nay rất đáng tin. Sau sự việc hạ độc u Nhược, anh ta quả thật không có ý đồ gì khác.
"Thiên Quan, đến đây gây sự nếu Tô Âu mà biết sẽ không tha cho chú đâu!" Hoa Phong cao giọng răn đe.
Thiên Quan cười cười, đặt lại tách trà lên bàn gỗ bên cạnh tay trái, "Ngoài tức giận ra Tô Âu còn làm gì được? Các người là cá nằm trên thớt, sàn diễn này bây giờ là của tôi!"
Điện thoại của Bắc Vũ Tịch đột nhiên reo lên, Thiên Quan nhìn nhưng không nói chỉ nhướng mắt ra hiệu 'hãy nghe điện thoại đi kìa'.
Bắc Vũ Tịch cũng không ngần ngại, nhấc máy.
Hắn không nói gì, bên kia vừa nghe tiến điện thoại kết nối liền khó chịu: "Lão đại, Âu Nhược đã được chuyển bệnh viện. Theo thông tin gửi đến, có một đám người tự tiện xông vào gây náo loạn phòng bệnh mà cô ấy đã nằm."
"Là ai?"
"Dạ?" Lục Phàm ngẩn ra.
"Là ai bảo các người rời đi?" Bắc Vũ Tịch gầm lên, nộ khí xung thiên.
Lục Phàm không định nói nhưng sau cùng vẫn là thành thật: "Là Bắc Vũ Nghiêm."
Không nói gì nữa, Bắc Vũ Tịch đến đó liền tắt máy. Lúc này, điện thoại của Thiên Quan cũng reo lên.
Nước cờ này, hắn ta đánh chủ yếu chỉ là nhắm vào tâm lý của Bắc Vũ Tịch, không thể giết hắn thì phải từ từ kết liễu những người bên cạnh hắn.
Mà u Nhược lúc này, là con cờ bị bao vây tứ phía, cả thần chết cũng đang đứng về phía Thiên Quan.
Hắn ta đắc ý.
"Tình hình thế nào?"
"Lão... Lão đại! Biến mất rồi, chẳng có ai cả!"
Ngắn gọn, nhưng quả thật đã làm thay đổi hết những gì đang diễn ra.
Thiên Quan đứng bật dậy, đập bàn đầy tức giận.
Hắn quát lên: "Các người làm ăn kiểu gì vậy?"
"Lão đại! Thuộc hạ đã đến nhanh nhất có thể. Nhưng mà... nhưng mà..."
"Con m* nó, chúng mày là một lũ ăn hại!"
'Bốp' một tiếng, điện thoại trên tay Thiên Quan một cú bị ném vỡ. Mãnh thủy tinh văng tứ tung, chiếc điện thoại lăn lóc cuối cùng dừng lại trước mũi giày của Bắc Vũ Tịch.
Hoa Phong cúi người đặt chiếc điện thoại nát từ dưới đất lên, cẩn thận đặt lên bàn bên cạnh tay phải của Bắc Vũ Tịch.
Với sự hầm hố như giết người của Thiên Quan, Bắc Vũ Tịch rất thản nhiên tận hưởng bước đi ngoại dự tính của mình.
"Tôi lại thắng rồi, Thiên Quan!"
Thiên Quan hừng hực sát khí, đi nhanh đến trước mặt Bắc Vũ Tịch, lúc vươn tay định túm cổ áo đối phương.
Hoa Phong liền đưa tay ngăn lại: "Thiên lão đại, ngài nên xem lại việc ngài sẽ làm đi!"
Thiên Quan giật mạnh tay về, "Bắc Vũ Tịch, đừng vội đắc chí. Chưa biết ai sẽ la người đứng vững đến phút cuối cùng đâu!"
Bắc Vũ Tịch đứng dậy, cả người toát ra khí lạnh, thân thể cao lớn uy nghiêm, từ lúc bước vào đến giờ thần thái này ăn đứt Thiên Quan.
Kiêu ngạo là mồ chôn của đàn ông, cũng giống như một loại ma quỷ khiến ta bị mê hoặc, rồi từ trên vách đá đẩy ta xuống.
"Thiên Quan, đến cuối hay không, kẻ thua cuộc vẫn sẽ là kẻ thua cuộc!"