Ngụy Tình: Phu Nhân Của Đại Ma Vương

Chương 53: Dừng lại đi!




Cùng trời cuối đất cuối cùng nhìn thấy em!

***

Màn ký ức chân thật nhất chính là bóng dáng anh. Tình cảm sâu đậm nhất chính là cho anh.

Khi ánh sáng đầu tiên của nền trời ấm áp ngày hôm sau thức giấc, Âu Nhược từ phòng phẫu thuật được đẩy ra.

Bắc Vũ Tịch sau khi truyền máu cho cô thì lặng lẽ ngồi ở băng ghế dành cho người thân chờ đợi.

Ngụy Nương, Liên Liên và Ivan đều bất an lo lắng, cứ hết thở dài cũng là thúc giục.

Chỉ có hắn, từ đầu đến cuối cứ như một con sói lớn cô độc quấn mình trong bộ lông dài nóng bức, chẳng có lấy một lời an ủi Ngụy Nương, cũng không có lấy một nét sợ hãi nào, người đàn ông làm không khí xung quanh cũng đột nhiên giảm nhiệt.

Khi Âu Nhược được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, lập tức được chuyển thẳng đến phòng VIP dành cho khách cao cấp.

Âu Nhược yên lặng nằm trên giường bệnh, trên người chỉ thấy vết thương là vết thương.

Cô được gắn một máy trợ thở, trêи tay có nhiều vết kim tiêm thâm tím, tuy đã thoát khỏi cơn nguy kịch nhưng nhịp tim của Âu Nhược khá yếu, tay vẫn đang truyền dịch.

Âu Nhược cũng được xem là tình trạng nguy nghịch được đưa đến bệnh viện trong trạng thái mất dần ý thức.

Khi Hạ Niên đứng bên giường bệnh xem xét cẩn trọng cho Âu Nhược xong mới quay sang nói với Bắc Vũ Tịch: "Tiên sinh! Cô ấy đã qua khỏi tình trạng nguy kịch. Nhưng loại thuốc mà cô ấy đã dùng trước đó, có ảnh hưởng đến thần kinh. E là, sẽ không thể sớm tỉnh lại."

Bắc Vũ Tịch gật đầu hiểu ý, thật ra chuyện này Lục Phàm cũng có thể nói cho hắn biết, nhưng sau khi phẫu thuật cho Âu Nhược xong, Lục Phàm liền đi làm thủ tục nhập viện hoàn toàn không có thời gian để nói.

Hạ Niên căn dặn mấy câu để tiện cho Bắc Vũ Tịch chăm sóc Âu Nhược, xong thì liền rời đi.

Khi tất cả đều bình bình yên yên, nhìn người con gái trước mắt mình cứ như một con mèo nhỏ bị thương yếu ớt, cô vô hại, thân thể bày ra cái vẻ không chút sức sống, hắn liền không thể ngăn được sự đau đớn.

Âu Nhược cứ như nhúm bông, bị người ta quăng qua quăng lại, không kháng nghị, không trách móc, không đánh, không mắng, tùy ý vào tay người, tùy ý chịu đựng.

Gương mặt nhỏ xinh đẹp nay trắng bệch, môi mỏng anh đào lúc trước giờ chỉ thấy tím tái khô ráp đến bong tróc da.

Hắn từng thề rằng sẽ băm vằm cô thành trăm mảnh, nhưng khi trông thấy cô yếu ớt vô hại, hắn như bị ác quỷ tước đoạt đi linh hồn.

Bắc Vũ Tịch không quan tâm bất kỳ ai chỉ chăm chú vào gương mặt Âu Nhược, rồi thờ ơ ra lệnh cho Ivan: "Đưa Ngụy Nương về nghỉ ngơi."

Ivan "dạ" rồi đứng dậy, Ngụy Nương không thể chống đối liền luyến tiếc rời đi, thấy Âu Nhược đã qua cơn nguy hiểm, bà cũng yên tâm trở về nhà ngủ một chút.

Khi tiếng đóng mở vang lên, cả căn phòng chìm trong yên lặng, không gian lặng ngắt có thể nghe được tiếng máy đo tim của Âu Nhược kêu vang "tít tít" từng nhịp rõ ràng.

Bắc Vũ Tịch nắm lấy tay cô, bàn tay mềm mại lạnh lẽo như băng, hai bàn tay lớn của hắn bao lấy rồi xoa xoa nhẹ tay cô để truyền hơi ấm.

Giây phút đó, hắn thấy sự mạnh mẽ của bản thân bỗng chốc tiêu biến, như sương đêm trên ánh nắng, một phút thôi liền bốc hơi biến mất.

"Nhược Nhược!"

Hắn không cố ý giấu nhẹm đi mọi chuyện, chỉ là… có những việc, biết nhiều một chút sẽ làm cô đau hơn một chút. Lúc này đây, hắn có thể bảo vệ cô, chuyện quá khứ nếu nhắc lại cũng chẳng thay đổi được điều gì.

Bắc Vũ Tịch muốn cô của bây giờ an yên mà sống, không lo không nghĩ, nhưng cách hắn chạm đến cô quá đỗi thô bạo.

Còn Âu Nhược, cô chỉ là không muốn bỏ quên một đoạn ký ức kì lạ, nó xuất hiện trong giấc mơ nhưng khi cô cố gắng nhớ về nó, mọi thứ trong đầu cô trống rỗng.

****

Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn ngủ, Tô Âu ngồi trên giường, trong lòng còn ôm theo cô gái ngày hôm đó.

Đôi mắt Tô Âu không giống Bắc Vũ Tịch, đối với sự lạnh lẽo bao trùm của Bắc Vũ Tịch, Tô Âu có một loại anh tuấn đến ma mị, giống như một kẻ đào hoa đê hèn.

Cô gái bên cạnh anh ta tóc dài xõa xuống vai, rồi xuống ngực, vài lọn tóc rơi trên lòng ngực tráng kiện của Tô Âu.

Tiểu mỹ nhân mê người trong lòng duy nhất chỉ quấn một chiếc khăn tắm mềm mại mỏng tang, nếu nhìn rõ còn thấy cả làn da trắng hồng bên trong.

Bàn tay Tô Âu đang chuẩn bị không an phận dò dẫm đi xuống thì cô gái liền nắm lấy, đem cơ thể xinh đẹp ngồi dậy, cứ tự nhiên như quen thuộc, bỏ chân ngồi ngang qua người Tô Âu.



Thanh âm mềm mại như nhung rơi vào tai Tô Âu, tình tứ nói: "Lão đại! Ngài cần nhanh lên, nếu không... em sẽ không thể chờ nữa."

Câu nói này, nếu trong hoàn cảnh ma mị một chút chính là có ý đồ đen tối, nhưng Tô Âu hiểu rõ 'ý tứ ngầm' của câu nói này không phải là chuyện 'trai gái'.

Anh ta cười, nụ cười dẫn dụ cũng chứa đầy theo đó bàn tay nâng cằm người đẹp lên, mắt đen sâu hút: "Chúng ta từ từ chơi, chuyện của em đã hứa thì tôi sẽ làm... Em lo sợ gì sao?"

Người đẹp đưa tay cởi chiếc áo ngủ cột hờ của Tô Âu, chẳng có một chút dạo đầu nào liền đưa tay nắm lấy vật to lớn dưới thân hắn đang ngạo nghễ ngẩng đầu, đơn giản nhanh gọn mà nâng người ngồi xuống.

Do tiếp xúc quá đường đột, khiến nơi tư mật của cô đón nhận quá gấp rút, cô gái hít sâu một hơi, khẽ "ưm..." một tiếng rồi cắn môi ngửa đầu rên…

Trên môi cô nở nụ cười, cổ họng phát ra âm thanh ái muội quyến rũ, dịu dàng nũng nịu rót mật vào tai Tô Âu: "Em chỉ sợ đêm dài lắm mộng! Cuộc họp đó... A... Nói sớm không sớm... Nói muộn không muộn…"

Tô Âu không hề có động tĩnh, chỉ để mặc cho người ở trên chóng một tay lên bụng hắn, một tay tự xoa đỉnh đồi cao ngất trắng nõn của chính mình, ánh mắt cô gái đê mê trong trẻo, eo nhỏ tự do nhịp nhàng lên xuống.

"Chờ khi nào tôi chơi đủ, tôi liền sẽ đạp hắn xuống cho em..." Tô Âu nói xong lập tức đưa tay giữ lấy eo người đẹp.

Để cho cô tự động phát ra những âm thanh yêu mị không kiềm chế, đến nổi... Mồ hôi đẫm người, da thịt ửng hồng kích thích...

****

Thiên hạ có kẻ phụ tình thì cũng có người chung tình.

Qua năm tháng hợp tan lại tan hợp, nếu là nhân duyên chắc chắn sẽ thành đôi.

Chẳng biết bao lâu rồi, cũng chẳng có thời gian quan tâm bao lâu nữa, Bắc Vũ Tịch cứ ngồi trên ghế, bên cạnh giường Âu Nhược, nhìn cô mãi cũng không rời mắt.

Lục Phàm ngồi ở sofa, dù là chưa từng thấy cảnh này nhưng thật sự cũng không muốn nhìn cảnh này.

"Lão đại!" Lục Phàm gọi Bắc Vũ Tịch.

Hắn không trả lời, cứ im lặng như vậy như tượng đá.

Lục Phàm lại nói: "Lão đại! Hay là nghỉ ngơi một chút!"

Một lúc sau, Lục Phàm lại nói: "Lão đại! Anh có đói không?"

Đáp lại Lục Phàm là sự lạnh nhạt của Bắc Vũ Tịch.

"Hay là tôi ra ngoài mua gì đó về cho anh."

Lúc Lục Phàm định rời đi vì người mình muốn nói chuyện hoàn toàn không có lấy một câu trả lời.

Lục Phàm vừa bước đến cửa, Bắc Vũ Tịch liền cất giọng: "Bắc Vũ Nghiêm thế nào?"

Lục Phàm dừng bước, quay đầu: "Đã đem về Tứ hợp viện, không có mệnh lệnh của anh không cho rời đi."

Bắc Vũ Tịch gật đầu: "Trông chừng hắn, hắn biến mất lần nữa, các chú cũng biến luôn là được."

Lục Phàm nuốt nước bọt, cảm thấy cổ họng chua chát, gật đầu: "Dạ! Đã rõ."

Nói xong cũng không định ở lâu liền biến khỏi hiện trường đầy mùi chết chóc này.

Không có Lục Phàm, không gian yên ắng hẳn. Sự trông chờ của Bắc Vũ Tịch, đổi lại là sự lặng lẽ đến nao lòng của Âu Nhược, chỉ có máy đo nhịp tim không ngừng nghỉ, đôi lúc thứ âm thanh đó còn đáng sợ hơn cả cơn thịnh nộ.

"Nhược Nhược!" Hắn lại gọi cô như vậy.

Nhưng Âu Nhược ngoài im lặng cũng hơi thở nặng nhọc thì chẳng có lấy một lời hồi âm.

Bàn tay lớn dìu lấy tay cô, áp lên má: "Sau khi tỉnh lại, chúng ta liền về Bắc Gia, sau này tôi đi đâu em nửa bước cũng đừng rời khỏi."

Âu Nhược vẫn thở đều đều.

Hắn lại nói: "Em cả gan dám bỏ đi không nói lời nào, còn dám cởi bỏ Ngụy Tình mà tôi đeo cho. Chờ khi em tỉnh lại, nhìn xem tôi sẽ phanh thây em ra sao!"



Bắc Vũ Tịch vẫn luôn nắm lấy tay cô, cảm nhận cô ấm hơn đêm qua một chút, "Nhược Nhược!"

***

Trước mắt một màn sương trắng mờ ảo, chân Âu Nhược đang giẫm trên thứ gì đó rất mềm, nhưng cô không biết thứ mềm mại đó là gì.

Cô cúi đầu xuống, nhìn thấy bóng mình phản chiếu dưới chân, xung quanh là một màu xanh yên ả, cứ như cô đang đứng trên một tấm gương vậy, nhưng nó mềm mại như bông, hoàn toàn không có cảm giác thô cứng.

Đang thử xem nó là gì, thì trước mặt vang lên tiếng giọt nước, có người đang đi trên nước… tiến đến?

Lúc này Âu Nhược mới biết thì ra là cô đang đứng trên mặt nước? Trong lòng có hơi do dự, suy nghĩ một chút lại muốn xác định xem mình rốt cuộc là còn sống hay đã chết, còn chưa nghĩ xong tiếng chân trước mặt đã xé màn sương trắng xuất hiện trước mắt cô.

Âu Nhược kinh ngạc lùi về sau một bước...

Môi cô run rẩy muốn nói nhưng nhất thời không thốt nên lời.

Người trước mặt mỉm cười nhìn cô, nụ cười quen thuộc đập vào mắt Âu Nhược.

"Tô Nhược! Con đến rồi!" Giọng nói quen thuộc vang lên.

Âu Nhược đang sợ hãi không biết gì, nhìn người phụ nữ xinh đẹp đến ngưỡng mộ ngay trước mắt đang đưa tay về phía cô.

Cô… bà ấy đang gọi cô sao?

Lúc trong lòng nảy sinh do dự, đột nhiên một cô bé chẳng biết từ đâu lại đi xuyên qua người cô, đưa tay hướng đến người phụ nữ đang mỉm cười đứng đó.

Âu Nhược cố gắng chớp mắt mấy lần để nhận thức lại sự việc, không phải là đi xuyên qua cô mà là từ trong người cô mà bước ra...

Cô bé gái dịu dàng đi từng bước đến, rồi nắm lấy tay người phụ nữ kia. Mỗi bước chân của cô bé trên mặt nước đều tạo ra một cơn sóng nhỏ làm mặt nước tung tăng.

Nhìn thấy người phụ nữ và cô bé đều đưa mắt nhìn mình, Âu Nhược không biết nên cảm thán thế nào cho phải.

Cô bé kia chính là Tô Nhược, gương mặt cùng thần sắc này rất giống Âu Nhược hồi còn bé, cô nhóc mỉm cười nói: "Âu Nhược! Cô về đi. Có người đang chờ cô."

Âu Nhược sợ hãi: "Hai người rốt cuộc là ai?"

Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười: "Âu Nhược! Trưởng thành rồi thì phải đối mặt với quá khứ. Đừng thù hận, nhưng cũng đừng bao dung."

Bà ấy nói gì vậy? Cô không hiểu.

Âu Nhược lo lắng: "Là sao hả? Rốt cuộc... rốt cuộc là tại sao?"

"Âu Nhược! Cô có biết bản thân rất hạnh phúc không? Đừng quan tâm quá khứ, bởi vì rất nhanh cô sẽ biết được. Hãy quan tâm đến, thứ hiện tại, người hiện tại, chuyện hiện tại." Cô bé Tô Nhược nói.

Trông bộ dạng nhỏ nhắn kia, dường như mang theo linh hồn của một người lớn.

Âu Nhược tiến lên mấy bước chuẩn bị nắm họ lại, một cơn gió ùa tới, đến khi cô hoàn hồn thì bọn họ đã biến mất. Bỏ lại một mình cô.

"Đừng đi... Các người đừng đi." Âu Nhược kêu thất thanh.

Bên tai cô chỉ còn nghe được một tiếng vọng lại: "Âu Nhược, kể từ bây giờ hãy sống cuộc sống của chính mình... Tạm biệt!"

"Không... Tôi còn chưa hỏi xong... Đừng đi... Aaaaaaaa...."

Khi đang hoang mang không thể phân định giữa sương trắng mờ mịt, Âu Nhược đột nhiên bị rơi xuống, theo lực hút của trái đất chính là không thể nào kháng cự nổi liền rơi tự do xuống...

Rồi trong một giây cô nghe thấy tiếng gọi quen tai, thanh âm trầm thấp nhưng lại vô cùng có lực, giọng nói đó đang dùng tất cả sức mạnh cùng một sự kinh sợ gọi tên cô: "Nhược Nhược!"

Cô chết rồi?!

Chẳng có lấy một chút gì nữa, sự rơi của cô mãi vùi vào làn gió chẳng thấy điểm dừng ở đâu. Nhưng cô biết... Bây giờ... Chẳng có ai có thể cứu cô nữa.

Bắc Vũ Tịch… Vũ Tịch, cứu em!

Âu Nhược không thể ngừng rơi, lập tức hét lên đầy giận dữ: "Dừng lại đi!"