Ngụy Đế Truy Thê: Vợ À, Đừng Chạy!

Chương 64




Ngọc Lan lấy khăn giấy trong giỏ xách lau mồ hôi trên trán cho Nguyên Triệt.

Tình chàng ý thiếp, tim bay lung tung trong khoang xe.

Ngôn Ngôn ngồi kế bên Ngọc Lan hừ một tiếng, chồm lên phía trước khều bà Quyên, nhõng nhẽo nói: “Bác gái ơi, chắc con phải lên trên ngồi với bác, ở dưới này có phim cấm trẻ dưới 21 tuổi nè bác ơi!”

Mấy người trong xe cười lớn, chỉ có ông Whaley không hiểu gì, thản nhiên ngắm cảnh đường phố bên ngoài, xe cộ trên đường chạy như mắc cửi dường như không theo bất cứ quy luật nào, lâu lâu lại có pha hành động làm người xem muốn thót tim.

Ngọc Lan giả vờ trừng mắt nhìn bạn mình, sau đó nhỏ giọng hỏi Ngôn Ngôn: “Cậu muốn về nhà thật sao? Không sợ bị lộ hở?”

Theo quán tính Ngôn Ngôn vuốt vuốt cái bụng vẫn xẹp lép, quay qua nói với Ngọc Lan: “Ừm… tớ muốn gặp lại papa và mami, ở có một tháng thôi mà, dáng người tớ cũng ốm và cao sẽ không nhìn ra gì đâu. Còn cậu thì sao? Định về nhà ba hay mẹ? Hay là… muốn ở cạnh anh hai?”

Thật ra Ngọc Lan cũng rất rối rắm về vấn đề này. Đương nhiên cô không vui vẻ ở chung với bên nội, nhà mẹ ruột hiện tại cũng đã cho gia đình cậu út mướn, nhà nhỏ ít phòng cô cũng không tiện về. Nhưng nếu cô theo ở nhà của Nguyên Triệt như vậy chưa chắc bà nội và ba cô sẽ đồng ý.

Ngọc Lan suy nghĩ hoài cũng không ra, chỉ có thể qua loa nói: “Tới lúc gặp rồi tính.”

Chuyến đi Việt Nam lần này, ngoại trừ gia đình Ngôn Ngôn còn chưa biết vì cô muốn tạo sự bất ngờ cho họ, thì gia đình bên nội Ngọc Lan đã được thông báo trước. Bởi vì sui gia tương lai trước sau cũng qua lại gặp mặt, nếu không nói trước một tiếng thì cũng quá coi thường người ta.

Xe Van chạy đến quận B thì thả Ngôn Ngôn xuống trước.



Nhà của ba mẹ Ngôn Ngôn nằm trong khu biệt thự biệt lập với bên ngoài, mỗi ngôi nhà kiến trúc độc đáo khác biệt, có sân vườn bao quanh, xe chạy một vòng biệt khu còn có thể loáng thoáng thấy phía sau mỗi nhà có hồ bơi nước xanh biêng biếc.

Ngôn Ngôn được bác tài giúp lấy ra va ly hành lý của mình, vẫy tay chào mọi người rồi nhanh chóng bấm chuông cửa. Cô không cho mọi người xuống vì hiện tai ba mẹ cô đều ở công ty làm việc, trong nhà không có ai, vả lại mọi người bay suốt đêm đã mệt mỏi lắm rồi nên về nghỉ ngơi sớm tốt hơn.

Ngọc Lan nhìn qua cửa sổ xe, thấy từ sau cánh cửa sắt thật to, có một phụ nữ trung niên tất tả chạy ra, nhìn thấy Ngôn Ngôn thì hấp tấp mở cổng, còn giành lấy va ly trong tay cô, gương mặt tỏ vẻ vui mừng xen lẫn kinh ngạc, không ngừng liếng thoắng nói gì đó, thỉnh thoảng còn liếc nhìn về hướng xe Van đang đậu gần lề đường.

Ngọc Lan thấy Ngôn Ngôn vào nhà rồi mới quay đầu nhìn Nguyên Triệt, tỏ ý có thể đi tiếp.

Nguyên Triệt bảo bác tài lái xe đi.

Đích đến thứ hai là nhà nội của Ngọc Lan. Bởi vì nằm trong khu dân cư người Hoa nên cũng cách khá xa nhà của Ngôn Ngôn. Hầu như hai nhà nằm hai hướng khác nhau.

Ngọc Lan cũng không biết như vậy, nếu không cô đã bảo Nguyên Triệt cho ba mẹ về nhà nghỉ ngơi trước, rồi cô sẽ đi taxi về nhà nội một mình. Trước giờ Ngọc Lan không hỏi chuyện nhà cửa của bà Quyên ở Việt Nam, chủ yếu vì sợ người ta nghĩ mình quan tâm quá nhiều đến tài sản bên chồng.

Nguyên Triệt thấy gương mặt cô đăm chiêu, liền hiểu ý của cô, giải thích: “Nhà bên này cũng gần nhà nội em thôi, cách mấy con đường là tới. Vì mẹ muốn ở gần nhà của ông bà ngoại.”

Ngọc Lan gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ, cũng hơi bất ngờ vậy mà hai gia đình lại ở gần nhau đến thế.

Ông bà Ngoại của Nguyên Triệt đông con, nhưng anh chị em lại hòa thuận vui vẻ, tuy là có người giàu người nghèo nhưng chung quy không vì đồng tiền mà đánh mất lương tâm. Hiện tại, tuy ông bà ngoại lớn tuổi nhưng nhờ có gia đình Whaley không ngừng viện trợ nên sức khỏe luôn luôn tốt, khi hai ông bà lão còn trụ tại nơi này, con cái tự khắc cùng nhau hòa hiếu cung phụng ông bà dưỡng già, trong nhà luôn tràn ngập tiếng cười.

Buối trưa đông đúc xe cộ nên đường xá không thông, mất khá nhiều thời gian mới từ quận B đến được quận F. Ở phía trước, người đàn ông trung niên không ngừng giới thiệu vừa tiếng anh vừa tiếng việt về những nơi xe đã chạy qua cho ông bà Whaley nghe.

Xe chạy thêm gần một tiếng mới đến được nhà nội của Ngọc Lan.

Nhà kiểu cổ xưa, mái ngói đỏ tường sơn vàng, phía trước có sân tráng xi măng hơi phủ rêu xanh, sân khá rộng có rất nhiều chậu cây kiểng nhưng từ lúc ông nội bạo bệnh đến lúc mất đi, chẳng mấy ai có hứng thú chăm sóc cho nên có chút rối mắt. Nhìn một hồi chỉ thấy cây cối um tùm không có trật tự gì cả.

Phía trong sân là một tòa nhà lớn xây thành kiểu tứ hợp viện của người Hoa, chính giữa là sân nhỏ có giếng trời để trống. Gian ngoài là nhà thờ và phòng khách, phía sau là nơi nghỉ ngơi của bà nội, sau nữa là sân nhỏ có giếng trời, hai bên sân nhỏ chia ra làm bốn phòng ngủ, cuối cùng là nhà bếp, nhà kho và phòng tắm.



Đúng là kiểu nhà cổ của người Hoa. Nghe bà nội nói qua, ba của ông nội trước đây làm hội đồng, trong nhà ruộng vườn không thiếu, đến khi lên thành phố làm ăn cũng vẫn như cũ xây kiểu nhà truyền thống của người Hoa, không thích thay đổi kiến trúc theo Pháp hay theo Mỹ.

Ngọc Lan kéo va ly đến trước cổng nhà, ở ngoài cửa kêu một hồi mới có người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi ra mở cửa. Đây là bà dì sáu, nghe nói là em họ xa của bà nội, đã từng lập gia đình nhưng chồng mất sớm lại không có con cái nối dõi, nên từ dưới quê chạy lên nương nhờ bà nội, hiện giờ bà đang giúp nấu cơm và chăm sóc nhà cửa.

Có lẽ hai bà cháu đều nghĩ đến việc mình ‘ăn nhờ ở đậu’ nên có thiện cảm với nhau không ít. Ngọc Lan vừa chào bà dì sáu, bà đã hoảng hồn ngạc nhiên đến mức đứng yên mấy phút, sau đó hai tròng mắt đều hơi đỏ lên.

“Vô nhà, vô nhà đi con… đứng ở ngoài trời nóng lắm…” Bà dì sáu vừa nói vừa lôi kéo Ngọc Lan vào cổng, cô đang kéo va ly bước đi còn chưa vững đã bị bà dì nhiệt tình kéo vào sân trước, làm bước chân cũng hơi loạng choạng.

Trong lòng Nguyên Triệt cảm thấy không an tâm, lại nghĩ đến bà nội cô giờ này chắc phải ở nhà, tuy rằng Ngọc Lan không muốn nhưng nghĩ một hồi hắn bảo ông bà Whaley về nhà trước. Một lát hắn sẽ gọi tài xế đến chở về sau.

Ông bà Whaley đồng ý.

Nguyên Triệt vội vàng bước xuống xe, đi đến cổng sắt gọi cửa. Cổng nhà cũng là kiểu cũ, trên cột cửa không có chuông điện.

Mất một lúc lâu, có một cô bé nhỏ tuổi khoảng mười lăm mười sáu tuổi chạy ra mở cổng. Cô bé đó nhìn hắn một hồi, cảnh giác hỏi: “Chú tìm ai?”

“Tôi là… bạn của Ngọc Lan, có chuyện muốn tìm em ấy.”

Cô bé tỏ ra bất ngờ, sau đó bĩu môi khinh thường nói: “Thì ra chú là bạn chị họ á, chị ấy mới về chú liền tới tìm, không ngờ chị ấy lại giao lưu rộng rãi dữ vậy.”

Nguyên Triệt nhíu mày, không giận tự uy, làm cho cô bé kia có hơi sợ hãi không dám làm cao nữa mà tự động mở cửa cho hắn vào.

Sau đó, cô bé chạy trối chết vào cửa chính của phòng khách.

Nguyên Triệt theo hướng đó đi tới, chưa kịp vào nhà đã nghe tiếng một người phụ nữ lớn tuổi mắng sa sả, tuy đã già nhưng âm thanh vẫn còn bén nhọn nhức nhối cả màng nhĩ.



“Mày đúng là từ nhỏ không được dạy dỗ đàng hoàng, ăn cơm nhà này lại không biết ơn biết nghĩa, ai cho mày tự tiện đính hôn mà không hỏi qua người lớn hả? Mày tưởng mày đính hôn với chủ tịch gì đó thì ngon lắm rồi, không thèm coi ai ra gì nữa phải không? Mày có giỏi thì từ luôn dòng họ này đi, coi như nhà này không có con cháu bất hiếu như mày…” Giọng nói đang ồn ào vang dội bỗng im bặt, dường như có người thỏ thẻ gì với bà, bà lại lần nữa đề cao thanh âm: “Mới bao nhiêu tuổi đâu vừa về đến nhà đã có đàn ông đến tìm, gia đình tao đâu có dạy mày lẳng lơ thành như vậy.”

Nguyên Triệt nghe xong, ở trong lòng giận dữ, hai nắm tay cũng ‘răng rắc’ nắm lại thành quyền. Hắn không ngờ đây là nơi Ngọc Lan phải ở trong suốt hai năm trời. Nếu hắn biết tình hình tệ đến mức này, dù có làm trái ý của Bảo Hà cũng nhất định đem cô xuất ngoại sớm chừng nào hay chừng ấy. Lại nhớ đến lời hứa nhăng cuội của đôi vợ chồng kia, trong lòng bỗng tràn đầy hàn ý, trên gương mặt nghiêm nghị anh tuấn càng trở nên lạnh lẽo.

Nguyên Triệt sải chân bước vào trong nhà, thấy một bà lão tóc bạc búi thành búi ngồi trên đi-văng bằng gỗ liêm, tay phe phẩy quạt tựa hồ như đúc hình tượng của mấy bà hội đồng xưa, hắn được xem vài lần trên ti vi khi về Việt Nam lần trước. Sau lưng bà ngồi thành một nhóm khoảng bốn người phụ nữ có lớn có nhỏ, vẻ mặt hả hê tựa như đang xem kịch vui. Mà người hắn luôn thương tiếc đặt trên đầu quả tim đang đứng trước mặt bà lão, cúi đầu rũ mắt, hai bàn tay buông xuôi đặt ở trước người, bộ dáng đang cam chịu nghe mắng.

Kế bên Ngọc Lan là bà dì sáu, thỉnh thoảng nói vài câu xoa dịu tình hình với bà lão đang xếp bằng ngồi trên đi-văng.

Bà lão và mấy người phụ nữ ngồi phía sau thấy Nguyên Triệt đi vào, hơi sợ hãi bởi dáng người cao lớn uy phong và vẻ hung thần ác sát trên gương mặt hắn. Rốt cuộc, bà lão sống qua nhiều năm có gì chưa từng trải, tiên hạ thủ vi cường nhíu mày nạt một tiếng: “Cậu là ai, sao tự tiện vào nhà tôi?”

“Tôi là vị hôn phu của em ấy.”

Ngọc Lan nghe giọng nói quen thuộc, ngày thường trầm ấm quyến rũ nay lại lạnh nhạt không biểu cảm, xoay đầu nhìn qua bên này, hai hàng nước mắt cố kìm nén nãy giờ đột nhiên chảy xuống.

Mọi người ngồi trên đi-văng đều ngạc nhiên muốn rớt hàm dưới xuống đất. Khi nãy thấy có một mình Ngọc Lan đi vào, nghĩ là muốn ra oai phủ đầu một chút, để cô biết thân phận là con cháu trong nhà không thể tự tiện làm ra loại chuyện vượt lễ giáo tự tiện đính hôn ở bên ngoài. Nay rõ ràng thấy hôn phu của cháu gái đi vào, còn không sượng chín mặt nữa sao.

Trong một lúc không khí mười phần gượng gạo, kể cả bà nội của Ngọc Lan cũng không biết nên làm thế nào để xử lý tình huống oái ăm này.

Nguyên Triệt không mấy quan tâm đến bọn họ, đến bên cạnh Ngọc Lan ân cần lấy tay gạt nước mắt cho cô.