Kể từ khi có bằng lái, mỗi buổi tối Nguyên Triệt sẽ dùng xe của Ngọc Lan chở cô đến bãi đậu xe ngoài trời khá lớn để cô luyện tập cho quen dần với việc nhấn chân ga, đạp thắng và bẻ lái.
Xe của Ngọc Lan là xe số tự động rất dễ chạy, cô ngồi lái thử chưa đến một tiếng đã có thể điều khiển rất tốt, dĩ nhiên hiện tại Nguyên Triệt không yêu cầu cô luyện tập đậu xe, đây là một việc nói khó không khó nói dễ cũng không dễ, quan trọng là luyện tập nhiều thì sẽ quen thôi.
Tập lái trong bãi đậu được ba buổi tối, đến bữa thứ tư thì Nguyên Triệt bảo Ngọc Lan lái xe ra đường lớn chạy thử. Cô điều khiển xe, tim đập nhanh như thỏ, mồ hôi lạnh không biết từ đâu liên tục đổ ra tràn đầy sống lưng. Nhất là khi cô lái xe đến ngã ba phải băng qua đường rồi quẹo phải hoặc là đang chạy làn đường bên trong, Nguyên Triệt lại bảo cô bật xi nhan phải để chuyển sang làn đường bên ngoài trong khi có rất nhiều xe ở phía sau chạy lên, cô xin đường hoài không được hoặc nói quá sợ hãi không dám sang len, mấy lúc như vậy hoảng sợ đến mức phát run, hai bàn tay nắm trên vô lăng cũng trở nên lạnh toát.
Nguyên Triệt biết cô sợ, bảo cô khi chạy chỉ cần tuân theo luật lệ và khoảng cách an toàn 3 giây giữa hai chiếc xe là được, cứ ciệc từ từ chạy không cần gấp gáp. Hơn nữa, hắn cũng nói do cô dưới hai mươi lăm tuổi nên theo quy định của pháp luật, cô phải tập lái ít nhất một năm mới có thể thi thực hành lái xe và lấy bằng P1*, trên hai mươi lăm tuổi có thể thi thực hành ngay khi hoàn thành số giờ quy định trên viết trên sổ nhật ký tập lái.
(P1 = Provisional licence: bằng lái xe tạm thời cho phép tài xế được lái xe một mình mà không cần người có bằng chính thức ngồi ghế phụ lái chỉ dẫn như ‘bằng Lý thuyết Learner Permit’).
Mỗi khi Ngọc Lan tập lái xong, cho dù là tập ba mươi phút hay một giờ, đều phải ghi lại thời gian và điểm đầu va điểm cuối mà cô đã chạy qua, sau đó đưa cho Nguyên Triêt ký tên ở cuối dòng ghi chú. Cô phải tập lái 120 giờ ban ngày và 20 giờ ban đêm mới có thể hoàn thành sổ nhật ký học lái xe, Nguyên Triệt hoặc bất cứ người nào có bằng lái chính thức đều có thể ký tên vào nhật ký giùm cho cô.
...
Lại bình tĩnh qua thêm vài tuần, cuối cùng cũng đến lúc lên máy bay, bắt đầu cho chuyến đi Việt Nam.
Nhà bà Quyên đông anh em cho nên bà mua rất nhiều quà tặng. Mấy thứ như sô cô la, nước hoa, xà bông sữa dê, túi xách, quần áo… đều không thiếu. Bà mua nhiều đến nỗi cả một gian phòng khách đều chất chồng quà biếu. Dĩ nhiên số kí hành lý của ông bà Whaley không đủ để chứa hết đống đồ này cho nên số kí của Nguyên Triệt, Ngọc Lan và Ngôn Ngôn đều bị trưng dụng.
Vốn ba người họ ngoài quần áo và một ít đồ lặt vặt ra cũng không định mang theo gì khác cho nên ai cũng chỉ xách một va ly xách tay nhỏ, còn hành lý ký gởi đều do bà Quyên xử lý.
Năm người đáp máy bay của hãng Singapore lúc mười giờ rưỡi tối tại Canberra, bay tám tiếng thì quá cảnh ở Singapore, đợi khoảng năm tiếng, sau đó lại tiếp tục ngồi máy bay nhỏ hơn khoảng hai tiếng là về đến Việt Nam.
Dĩ nhiên bà Quyên lại dẫn hai cô gái đi mua hàng miễn thuế một chập ở Singapore. Mỗi cô được mua một bộ sản phẩm chăm sóc da của Lancome, tuy rằng ở độ tuổi của các cô không cần thiết phải sử dụng thương hiệu này.
Ông Whaley và Nguyên Triệt đi xem đồ điện máy, sau khi xem một hồi Nguyên Triệt mới nhớ ra một chuyện, cho nên hắn cũng bắt đầu mua một vài sản phẩm.
Bà Quyên và hai cô gái tách khỏi hai người đàn ông, ‘để shopping cho đã’ theo lời của bà. Vì có đàn ông đi theo rất không tiện, nhất là khi họ không mua gì mà cứ phải chờ đợi, dù là thánh cũng sẽ có lúc bực mình. Cho nên bà nêu ý kiến tách ra đi mua sắm, khi nào xong sẽ gặp ở cổng chờ máy bay.
Thật ra Nguyên Triệt và ông Whaley cũng không cần mua gì nhiều, cho nên nhanh chóng đi đến phòng chờ Silver Kris hạng thương gia, nghỉ ngơi uống rượu miễn phí và chờ đợi nhóm phụ nữ.
Mấy tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, cuối cùng cả nhóm cũng đáp máy bay về đến Việt Nam. Khi máy bay đáp xuống sân bay thành phố M là 10 giờ 55 phút sáng.
Đây là lần đầu tiên Ngọc Lan và Ngôn Ngôn trở về Việt Nam sau hai năm trời xa xứ. Đúng ra năm ngoái Ngôn Ngôn đã muốn về thăm người gia đình vào dịp nghỉ hè nhưng cô thấy Ngọc Lan một mình thật cô đơn cho nên cắn răng quyết tâm ở lại với Ngọc Lan.
Ba mẹ của Ngôn Ngôn vì vậy mà mắng cho cô một trận té tát, bởi vì họ mua cho cô vé khứ hồi trong vòng một năm, cuối cùng cô vì bạn mà hủy chiều về.
Nhưng lần này cô về sẽ khoe khoang với ba mẹ, vì cô nhìn xa trông rộng hủy vé năm ngoái, nên năm nay mới được người ta đền bù cho vé hạng thương nhân. Tuy cô là thiên kim tiểu thư nhưng mà ba mẹ cô sống cũng khá kỷ luật, không bao giờ vung tiền vào những việc vô bổ như vậy cho cô và anh trai. Còn chuyện cô tiêu xài phung phí thế nào cũng nằm trong phần tiền ba mẹ cho mỗi tháng, quá giới hạn cũng sẽ không được cho thêm đồng nào nữa. Tuy Ngôn Ngôn hay mua sắm quá tay cũng thích sưu tầm hàng hiệu, nhưng may là ở chung nhà và được Ngọc Lan đảm đương nấu nướng cho nên phần ăn uống tiết kiệm được không ít. Nếu không cô đã sớm nghèo mạt rệp rồi.
...
Ông Whaley vừa về Việt Nam, tuy vẫn còn ở trong phòng kính sân bay chờ làm thủ tục qua hải quan nhưng trên trán đã rớt mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Nguyên Triệt ở kế bên cũng không thua kém, trên đầu và hai bên thái dương cũng rịn mồ hôi. Ông bà Whaley lẫn Nguyên Triệt đều có hộ chiếu Úc nên được xếp hàng ở một dãy chuyên giành cho quốc tịch nước ngoài. Còn Ngọc Lan và Ngôn Ngôn sử dụng hộ chiếu Việt Nam nên phải chờ ở hàng ALL PASSPORTS (tất cả các loại hộ chiếu). Nguyên Triệt thấy vậy không nói không rằng đi xếp hàng chung với Ngọc Lan.
Ông bà Whaley sớm đã ra trước, xuống tầng trệt lấy hành lý.
Bên này ba người xếp hàng hơn nửa tiếng mới tới lượt mình. Nhân viên thấy tên của Nguyên Triệt trong sổ hộ chiếu, nghĩ hắn là Việt kiều nên hỏi tại sao không xếp hàng bên kia, ít người có thể đi nhanh hơn. Sau đó bắt đầu kì kèo hỏi hắn nơi ở tại thành phố M, thời gian ở bao lâu, có ăn tết hay không. Còn rất táo bạo hỏi xin chút đỉnh uống cà phê.
Hắn nhìn nhân viên hải quan một lúc, mở miệng xổ một tràng tiếng anh chuẩn giọng Úc, đại ý trả lời mấy chuyện nhân viên hải quan hỏi và nói hắn đi cùng vị hôn thê nên chờ ở bên này. Khi nói còn chỉ về phía Ngọc Lan đang đứng chờ.
Nhân viên hải quan không biết có hiểu hay không, chột dạ liếc liếc nhìn Nguyên Triệt mấy cái, tốc độ làm việc trở nên cực nhanh, gọi Ngọc Lan đi lên ấn dấu mộc vào hộ chiếu, cũng không hỏi thêm Ngọc Lan một câu nào cả.
Hai người và Ngôn Ngôn cuối cùng cũng đi xuống thang lầu đi về phía ông bà Whaley, họ đang đứng gần băng chuyền đợi hành lý chạy ra.
Lúc lấy hết hành lý để lên hai xe chở đồ rồi, lại đẩy xe qua bên ngoài ở khu vực cổng ra không có đồ cần khai báo, có lẽ do đi cùng ông Whaley cho nên nước chảy mây trôi đẩy xe ra ngoài không có ai làm phiền.
Vừa từ phòng cách ly bước ra ngoài, một luồng khí nóng hầm hập lập tức thổi đến xen lẫn tiếng ồn ào như ong vỡ tổ. Tiếng xe cộ bấm còi inh ỏi, tiếng người nói cười, tiếng người gọi tên nhau thật lớn, những cái ôm xiết khi gặp lại người thân, tất cả đều làm toàn cảnh sân bay tràn đầy sức sống.
Ở bên ngoài, một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi mấy tuổi ăn mặc lịch sự áo sơ mi quần tây thẳng thớm, thấy Nguyên Triệt đi ra thì lễ phép có thừa chạy đến bắt tay chào hỏi hắn và ông bà Whaley xong thì đưa tay muốn giành đẩy xe hành lý. Nguyên Triệt bảo người đàn ông đó giúp cho ông Whaley, còn hắn có thể tự xử lý.
Sau đó người đàn ông gọi một cuộc điện thoại chớp nhoáng, báo vị trí đứng hiện tại của mọi người rồi cúp máy, tươi cười quay qua báo lại với Nguyên Triệt là xe sắp đến. Trong thời gian chờ đợi mọi người lại đánh giá tình trạng sân bay một chút.
Sân bay thành phố M lọt thỏm trong nội thành, đất không được rộng rãi như sân bay ở các quốc gia khác, khu vực chờ đợi phía trước cũng không đủ chỗ chứa tất cả hành khách và người thân ra đưa đón. Cho nên nhìn chung trong tình hình cận Tết hiện nay, sân bay đầy ắp người, hầu như không có chỗ trống, không khí khá ngột ngạt và nóng bức, còn bị ô nhiễm tiếng ồn.
Nếu qua Tết tất nhiên số lượng Việt kiều về nước sẽ giảm đi, như vậy tình trạng quá tải sẽ được giảm bớt.
Bà Quyên đứng cảm khái cùng mọi người, không biết sao mỗi lần bà về Việt Nam thì thấy mỗi lần đều khác xa đến vậy, phát triển vươn lên không ngừng, thật là dấu hiệu tốt.
Xe Van mười sáu chỗ màu nâu từ từ tiến đến, kiếm chỗ trống đậu vào ven đường, bác tài lật đật mở cửa xe, gấp gáp chạy đến chào hỏi mọi người sau đó nhanh chóng sắp xếp hành lý vào phía sau cốp xe. Người đàn ông trung niên cũng phụ giúp, hành lý quá nhiều không thể để hết sau cốp cho nên Nguyên Triệt giúp đem mấy hành lý nhỏ hơn để vào băng ghế cuối xe. Hai người nhân viên của W2 thấy vậy toát mồ hôi hột, sợ bị trách làm việc không nhanh nhẹn nên liên tục nói xin lỗi và khuyên Nguyên Triệt nghỉ ngơi để bọn họ làm là được.
Dáng người của Nguyên Triệt cao lớn, lúc vừa ra khỏi sân bay đã được chú ý rất nhiều, lúc này khom lưng ra vào xe để hành lý tuy rằng không mệt nhưng vì khom người lên xuống nhiều lần cũng không thoải mái, cho nên trên trán càng toát nhiều mồ hôi hơn nữa. Tuy vậy hắn vẫn lắc đầu bảo hai người kia không cần quá khách sáo, làm nhanh để có thể về nhà nghỉ sớm.
Lúc mấy người đã ngồi vào phía sau xe, người đàn ông trung niên mới cẩn thận kéo cửa xe đóng lại, rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ lái. Xe Van lập tức lăn bánh.