"Lê Thanh Thư..."-tôi nhìn chằm chằm mảnh giấy, lẩm bẩm đọc mấy từ vừa viết...
Thanh Thư...một cái tên thật đẹp...
Nghĩ đến cái tên đó làm tôi hơi mỉm cười, tựa như chỉ cần nghĩ đến người nọ thôi thì tôi liền không tự chủ được mà vui vẻ.
Tuy tâm trạng tôi tốt là thế, nhưng chuỗi hành động này vào trong mắt những người trong phòng lại có chút biến chất.
"Chú hai. Lúc chiều tôi tìm thấy Tiểu Cẩn cậu ta cũng đứng một chỗ ngơ ngác như vậy..."-Mai Anh lo lắng nói.
Người được gọi là chú hai vẫn chưa nói gì, chỉ là nhíu mày nhìn tôi.
"Trần đạo sĩ, con bé không có chuyện gì chứ?"-bố tôi cẩn thận hỏi.
"Chú Vũ đừng lo, bé An chỉ là âm khí quấn thân lâu ngày, thân thể yếu. Chịu chút lạnh liền sốt, bây giờ hạ sốt được là tốt rồi. Mà chú cũng đừng gọi cháu như vậy, cháu chỉ là may mắn học được chút bản lĩnh của bố thôi ạ."
Nghe vậy cả bố và Mai Anh đều nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Cậu lại khiêm tốn rồi, ai mà không biết bản lĩnh của cậu là tốt nhất trong lứa tuổi thanh niên các cậu chứ."-bố tôi cười nói.
À...tôi nghĩ mình nhớ ra rồi. Đây là một người họ hàng của bạn thân tôi, hình như tên là Trần Minh Hoàng. Tuổi cũng không lớn hơn bọn tôi bao nhiêu, nhưng do vai vế mà được Mai Anh gọi đến hàng cha chú.
"Anh Hoàng."-tôi hơi cuối người lễ phép chào hỏi. Tôi nghe bố nói là anh làm các việc như trừ tà, xem bói, xem phong thủy, dù trẻ tuổi như vậy nhưng rất được bố tôi tôn trọng. Lá bùa bình an bố một mực bắt tôi đeo cũng là được anh tặng cho. Đương nhiên tôi không thể làm lơ một người như vậy rồi.
Minh Hoàng gật đầu một xem như đáp lời rồi quay sang nói với bố tôi.
"Cháu xin phép nói chuyện riêng với An một lúc."
Bố nhìn tôi một cái, thấy sắc mặt tôi tốt hơn lúc nãy nhiều, yên tâm tôi sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện, lúc này mới đáp ứng. Mai Anh cùng ông ra khỏi phòng, 'cạch' một tiếng đóng cửa lại.
"..."-Minh Hoàng đi đến chiếc bàn học nhỏ kia, im lặng nhìn mấy chữ mà tôi vừa tỉnh dậy liền vội vã viết lên giấy.
...cho dù người yêu cầu nói chuyện với tôi là anh ta, nhưng lúc này anh lại đứng im lìm giống như không hề có ý định nói gì với tôi cả.
Được một lúc, tôi nghe tiếng anh lẩm bẩm nói gì đó.
"Là...duyên âm sao?"
"Không, không đúng. Sát khí nặng như vậy, rõ ràng là chấp niệm báo thù..."
"Cũng không đúng, trước khi mình đến con bé đã bị quấn lấy khá lâu rồi, nhưng lại không hề có dị tượng gì hết..."-anh tự nói, rồi lại tự phản bác lời mình. Hình như đang gặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết.
Trước giờ tôi thuộc loại trung lập, không quá tin vào chuyện ma quỷ như bố mà cũng không quá bài xích mấy việc như phong thủy, bói toán. Nhưng những việc xảy ra hôm qua tôi không biết nên giải thích như thế nào bằng khoa học. Theo phép loại trừ, tôi liền nghiêng về phía tâm linh một chút.
"Em sẽ còn gặp mấy chuyện như này hả? Có nguy hiểm không anh?"-tôi hỏi. Nếu mà có nguy hiểm không chừng bố sẽ đem tôi nhốt luôn trong nhà mất.
Minh Hoàng ngẩn đầu lên nhìn tôi.
"Nếu là muốn xảy ra chuyện thì em cũng có chuyện lâu rồi. Không chờ được đến lúc anh tới giúp đâu."
Thấy tôi không hiểu. Anh cũng kiên nhẫn giải thích.
"Em bị âm h- người đó quấn lấy mấy năm rồi, chỉ cần sớm một chút đem hồn em đi mất thì anh cũng không đưa em về được. Còn đợi lâu như vậy làm gì?"-tựa như cảm nhận được tôi khó chịu với từ 'âm hồn', anh nói được một nửa liền đổi lời lại thành 'người đó'.
"...vậy thì tại sao người nọ lại phải do dự không bắt em đi?"-tôi thấy khó hiểu.
Anh liếc mắt nhìn tôi, hồi lâu không trả lời. Tôi có cảm giác ánh mắt kia như muốn nói 'em tự đi mà nghĩ '.
Tôi dựa người vào tường, khép hờ mắt lại hồi tưởng. Chà, những gì tôi còn nhớ chỉ là câu nói này:
- ...em đừng trở về đó nữa, được không?
Những giấc mơ trước đó chị đều kêu tôi trở về, duy nhất lần này là hỏi tôi có muốn ở lại không.
Chỉ là, nếu người nọ có thể cưỡng ép tôi ở lại đó thì còn hỏi tôi như vậy làm gì nhỉ?
Còn có chiều hôm qua, tại sao đôi mắt kia lại có nhiều cảm xúc như vậy trong lúc nhìn tôi?
Rồi cả cảm giác đau lòng mất mát của tôi mỗi khi tỉnh dậy sau những giấc mơ kia nữa...
...tôi nghĩ được một lúc thì quyết định không nghĩ nữa, giống như càng nghĩ càng thấy chuyện này rắc rối, rất đau đầu.
Chuyện tôi suy nghĩ chẳng có kết quả, thế nhưng trong quá trình này tôi lại nhớ ra một chuyện khác.
"Vậy là không có nguy hiểm hả? Thế bắt em đeo bùa làm gì??"-tôi như bừng tỉnh hỏi anh. Đúng nha, nếu tôi sẽ không xảy ra chuyện gì thì sao mọi người lại hoảng như vậy mỗi lúc tôi không đem theo lá bùa kia?
Minh Hoàng ném cho tôi biểu cảm xem thường.
"Không đeo bùa vậy em định để cho bố em lo lắng không đâu cả ngày à? Vả lại hôm nay suýt thì em không về được thật đấy."-lá bùa chủ yếu là giúp giảm bớt ảnh hưởng của âm khí, mà quan trọng là nó có thể truyền tin cho anh khi cảm có âm hồn nào đang nổi điên không kiểm soát được sát ý đang ở gần.
Anh ở trong lòng lại thầm trợn mắt. Em nghĩ anh muốn cho em lá bùa hiếm hoi mà anh thành công vẽ ra lắm sao? Phải nói anh chỉ vẽ được đúng ba lá, một lá cho người yêu, một lá cho Mai Anh. Còn để lại một lá làm kỉ niệm thôi mà lại đưa cho em, nói xem anh có tiếc không hả?
Nếu không phải cô 'cháu gái' yêu quý đó của anh lo cho em như vậy thì anh còn không thèm nghĩ tới dùng lá bùa đó đâu.
Còn có ai hỏi tại sao anh không thu phục linh hồn kia luôn để xong chuyện thì...
Thứ lỗi anh chỉ có tài năng ở lĩnh vực xem phong thủy và bói quẻ, đánh nhau thì mù tịt, cùng lắm thì chỉ có thể đập bùa bố để lại như thể không cần tiền, trấn áp đối phương một lúc để mọi người có thời gian chạy thôi.
Nếu muốn chấm dứt chuyện này còn phải nhờ đến người bố siêu siêu lợi hại của anh rồi.
Nhưng bố vẫn đang đi khắp nơi bồi em gái anh tìm nhóc tiểu quỷ yêu quý mà con bé nuôi xổng mất, không biết khi nào về. Lỡ như cái âm hồn kia đột nhiên muốn tấn công mọi người thì anh phải cứu thế nào đây?
"..."-cho dù em có đem bùa bảo vệ hay không thì bố em vẫn lo như thường thôi anh à...
"Mà em không định ăn gì à? Nghe chú Vũ bảo em sốt từ chiều giờ chỉ ăn có chút cháo."-hồi lâu không nghe tôi đáp, anh cũng chuyển đề tài.
"À, tự nhiên nghe anh nói vậy em cũng thấy đói quá trời, thôi em xuống lầu tìm cơm đây."-tôi ở trong lòng lại thầm nói, anh là người giữ tôi lại mà còn hỏi.