Người Yêu Cũ Là Vợ Tôi

Chương 8: Tính toán




Lúc nói chuyện, Tống Tễ hơi khom người, ánh mắt lạnh như băng.

“Em đến tìm Tô Tịch Tĩnh à?” Anh chạm vào tóc mai của cô bằng những đầu ngón tay lạnh buốt: “Em hãy cầu xin anh đi. Chẳng lẽ anh không thể làm được những gì Cố Phong hứa hẹn với em à?”

Nụ cười của anh rất ôn hòa, nhưng ánh mắt hoàn toàn không có độ ấm. Thấy cô không trả lời, dáng vẻ hoảng hốt, anh bèn ôm chầm lấy cô và thì thầm: “Nguyễn Xu, anh tìm được em rồi.”

Trước cửa tiệm tạp hóa vốn đông người qua kẻ lại. Không ít người tò mò liếc nhìn hai người bọn họ.



Ba ngày trước, Tô Tịch Tĩnh nhận được điện thoại từ Tống Tễ, đó là ngày đầu tiên sau khi anh ta quay lại thành phố A.

“Tổng Giám đốc Tô, hôm qua tôi đã khiến anh phải hoảng sợ rồi.” Giọng Tống Tễ nhã nhặn và lịch thiệp.

Lúc ấy, Tô Tịch Tĩnh vừa kết thúc cuộc họp định kì. Thấy Tống Tễ gọi điện thoại cho mình, anh ta ngạc nhiên nhướng mày nhưng vẫn bình tĩnh lên tiếng: “Tổng Giám đốc Tống lo lắng quá rồi, tôi không để bụng chuyện đó đâu.”

“Lần trước, Tổng Giám đốc Tô có nói đến chuyện hợp tác cùng có lợi, tôi cảm thấy rất hay. Trước mắt đang có một cơ hội tốt đấy.”

“Tôi xin được rửa tai lắng nghe.” Tô Tịch Tĩnh ngừng bước.

“Tôi sẽ nhường cho Tổng Giám đốc Tô một khu đất ở vị trí đắc địa tại thành phố A, chỉ cần…”

Tô Tịch Tĩnh cho rằng không cần suy nghĩ cũng biết giữa Nguyễn Xu và ích lợi thì nên lựa chọn thế nào. Anh ta lập tức liên lạc với Cố Phong, bảo ông ta đưa Nguyễn Xu đến thành phố A. Cố Phong âm thầm phái người đi theo Nguyễn Xu, nhưng toàn bộ đều bị Tô Tịch Tĩnh cắt đuôi.

Kế tiếp, anh ta liên tục chất vấn Nguyễn Xu khi cô đến văn phòng mình, mãi đến khi cô hoảng hốt bỏ chạy khỏi văn phòng thì mới cúi người nhặt tấm ảnh kia lên. Người trong ảnh chính là Nguyễn Xu, vì tấm ảnh này là do Tống Tễ đưa cho anh ta.

“Tổng Giám đốc Tô không cần thương hoa tiếc ngọc, nên làm thì phải làm cho tốt.”

Tô Tịch Tĩnh từng chứng kiến Tống Tễ vì Nguyễn Xu mà nổi trận lôi đình, không thì có lẽ anh ta sẽ nghĩ rằng người này có thù sâu như biển với cô, trước kia thì giam cầm người ta, giờ lại muốn bóc vết sẹo cũ.

“Sao anh phải hù dọa cô ấy, tôi có thể cho người trói Nguyễn Xu lại và đưa đến trước mặt anh mà?”

“Tổng Giám đốc Tô định chơi trò bắt cóc à?” Tống Tễ cười nhạt: “Làm vậy khác nào nói thẳng cho Nguyễn Xu rằng tôi là kẻ chủ mưu?”

“…”

“Tổng Giám đốc Tô, hợp tác vui vẻ nhé.”

Tống Tễ là người tàn nhẫn với cả người yêu lẫn đối thủ của mình. Thay vì đối đầu với người này, tốt hơn là nên hợp tác.

Hoàn cảnh của Tô Tịch Tĩnh không giống với Tống Tễ. Lúc Tống Tễ tiếp quản Cẩm Châu, Tống Giác đã về hưu, mọi chuyện lớn nhỏ trong tập đoàn đều do anh xử lí, bởi vậy anh là người có tiếng nói quyết định trong tập đoàn. Còn Tô Tịch Tĩnh thì khác, anh ta luôn bị Tô Cư Bắc áp chế, không thể nắm giữ trọn vẹn quyền lực trong tay, trái lại còn thường xuyên bị cản trở. Vì vậy, anh ta bức thiết muốn khai thác thị trường mới, để có đủ thực lực khiêu chiến với Tô Cư Bắc ba mình. Điều kiện Tống Tễ đưa ra quả thật rất hấp dẫn.

Tống Tễ ôm Nguyễn Xu lên xe. Hôm nay cô đã trải qua một ngày rất dài, đầu tiên là nhắc lại chuyện cũ, sau đó là gặp lại người xưa. Nỗi sợ đối với Tống Tễ ẩn sâu trong lòng lại được khơi lên. Từ lúc được anh ôm lên xe, cô vẫn không nói một câu.

Tài xế bật vách ngăn trong xe, băng ghế sau liền biến thành một không gian riêng tư. Nguyễn Xu co ro trong góc, còn Tống Tễ thì nghe điện thoại, dường như liên quan đến công việc của tập đoàn. Anh hơi cau mày, nhưng thái độ vẫn bình tĩnh.

Nguyễn Xu ngẩn ngơ nhìn gương mặt điển trai của anh, không biết mình đang vui sướng hay sợ hãi nhiều hơn.

“Cụ thể là như thế, còn lại thì cậu trao đổi với Tần Cố đi.” Tống Tễ ngắt máy và quay sang nhìn Nguyễn Xu.

Hai người nhìn nhau chăm chú. Nguyễn Xu cuối cùng cũng mở miệng: “Anh… anh Tống, để tôi xuống xe đi.”

“Anh còn tưởng em sẽ ngậm miệng cả buổi chứ.” Tống Tễ vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, lạnh nhạt nói: “Anh Tống hả? Nguyễn Xu, em giỏi lắm.”

Khung cảnh phố phường lướt qua vùn vụt sau cửa kính, Nguyễn Xu nhìn bộ dạng như cười như không của anh mà rùng mình. Cô thấp thỏm lên tiếng: “Em không có... Sao anh tìm được em?”

“Anh nghe nói em đến thành phố A nên tìm đến đây.”

Nguyễn Xu thấy Tống Tễ có vẻ mệt mỏi, dù lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng không hỏi gì nữa.

Thuở thiếu thời, Nguyễn Xu ngây thơ cho rằng Tống Tễ là người hiền lành nhã nhặn, về sau cô mới biết mình ngốc nghếch biết bao. Ai cũng nói Tống Tễ yêu cô nên sẽ bao dung cô vô điều kiện, dần dà, chính Nguyễn Xu cũng tin là thế. Về sau, cô khiến anh tức giận, thế là anh ra tay vô cùng tàn nhẫn, chẳng hề bao dung chút nào.

Bởi vậy, giờ phút này nhìn anh, cô bỗng thấy lòng mình sao mà thê lương.

“Nguyễn Xu, em có biết bây giờ anh muốn đưa em đi đâu không?” Tống Tễ mỉm cười dịu dàng, vẻ lạnh lùng cũng phai nhạt đi nhiều.

Nguyễn Xu ngẩn người, lắc đầu nói: “Em không biết.”

Dường như dáng vẻ ngẩn ngơ của cô rất hợp ý Tống Tễ, anh thong thả lên tiếng: “Trước kia em đã đến thành phố A bao giờ chưa?”

Anh vén tóc mai Nguyễn Xu ra sau tai, nụ cười chợt mờ đi: “Lâu lắm rồi không gặp, em không muốn hàn huyên với anh sao?”

Đêm đó, Nguyễn Xu được thu xếp cho một gian phòng tại khách sạn mà Tống Tễ đang ở, là phòng tổng thống nằm trên tầng cao nhất, từ đó có thể ngắm toàn cảnh thành phố A ban đêm.

Tống Tễ ngồi trên sofa đọc báo, dáng vẻ nhàn nhã. Nguyễn Xu đứng trước mặt anh, chần chừ hồi lâu mới lên tiếng: “Anh Tống… Tống Tễ, em không thể ở đây được.”

Nguyễn Xu vẫn luôn cố quên đi quãng thời gian bị anh giam cầm trên hòn đảo nhỏ kia. Khi ấy, ngày nào Tống Tễ cũng quay về biệt thự vào lúc chạng vạng, cùng Nguyễn Xu dùng cơm tối rồi xử lí công việc một lát, sau đó dỗ cô đi ngủ. Ban đầu, cửa biệt thự không bị khóa, Tống Tễ nói với cô rằng nội bộ Cẩm Châu đang hỗn loạn, có người muốn bắt cô để uy hiếp anh nên cô tạm thời không thể trở về.

Nguyễn Xu tin là thật, không hề hay biết rằng nguy hiểm đang bủa vây lấy mình, mãi cho đến một đêm kia…

“Tống Tễ…” Thấy Tống Tễ không có động tĩnh gì, Nguyễn Xu không khỏi sốt ruột: “Em không thể cùng anh…”

“Cùng anh gì cơ?” Tống Tễ nhướng mày, đặt tờ báo trong tay xuống bàn trà và hỏi lại: “Nguyễn Xu, em không thể cùng anh gì cơ?”

Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô và nói: “Em sợ anh.”

Giọng anh rất bình tĩnh, dường như đang trần thuật một sự thật rất bình thường.

Nguyễn Xu ngẩng đầu nhìn anh bằng cặp mắt long lanh nước: “Tống Tễ, anh muốn làm gì?”

Suốt mấy năm nay anh không hề xuất hiện, vậy bây giờ anh muốn làm gì?

Thoạt đầu, Tống Tễ hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại trở nên lạnh băng: “Em hỏi anh à?”

Nguyễn Xu sợ sệt lùi lại đằng sau, vừa rồi cô lỡ miệng chất vấn anh, giờ càng nghĩ lại càng thấy sợ.

Tống Tễ nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thầm thở dài và nói: “Anh sẽ bảo Tần Cố đặt cho em một phòng khác, em ra ngoài đi.”

Nguyễn Xu không ngờ anh lại dễ dàng đồng ý như thế. Cô ngớ người trong giây lát rồi hối hả ra ngoài.

Thấy cô sốt ruột bỏ đi như vậy, cơn giận trong lòng Tống Tễ lại bùng lên. Ngay khi Nguyễn Xu đang định mở cửa, Tống Tễ thình lình níu cô lại và cất tiếng hỏi bằng giọng khàn khàn: “Có phải anh dễ tính quá rồi không?”

Trong khoảnh khắc ấy, tay chân Nguyễn Xu chợt cứng đờ, chỉ biết trố mắt nhìn anh.

“Xin lỗi, anh đã dọa em rồi.” Hơi thở của Tống Tễ phả lên mặt cô, anh vuốt ve gò mát cô và nói: “Em ra ngoài đi.”