Cố Phong rất hài lòng với sự biết điều của Nguyễn Xu. Ông ta cam đoan: “Sau khi cháu quay về, mọi chuyện sẽ trở lại quỹ đạo cũ.”
Ba ngày sau, tại trụ sở Tập đoàn Đình Ngật, Tô Tịch Tĩnh ung dung đưa cho Nguyễn Xu một xấp tài liệu: “Đây là báo cáo phân tích tính khả thi của việc đầu tư vào dự án Á Đảo. Nguyễn Xu, Đình Ngật có thể thu hồi vốn chỉ sau hai năm hoàn thành khu du lịch này, trở thành lực lượng ngang sức ngang tài với Cẩm Châu trong lĩnh vực du lịch. Dựa vào đâu mà tôi phải trao khơi khơi cho Cố thị một món hời như thế?”
Nguyễn Xu đứng trước mặt anh ta, không nói một lời, mặt mày tái nhợt. Cô theo học chuyên ngành nghệ thuật, kĩ năng đàm phán gần như bằng không. Mãi một lúc sau, cô mới ấp úng: “Ít hôm nữa, Cố thị sẽ cho người đến bàn bạc cụ thể hơn với Tổng Giám đốc Tô.”
Tô Tịch Tĩnh mỉm cười quan sát vẻ lúng túng của cô và nói: “Cố Phong thật tinh mắt, quả thật người như tôi rất dễ bị cô thu hút.”
Anh ta nhìn thẳng vào mắt cô và nói thêm: “Tôi cũng muốn nhốt cô lại lắm.”
Dứt lời, anh ta đi đến bên bàn làm việc, mở ngăn kéo và lấy ra một tấm ảnh.
Nguyễn Xu có thể thấy được bóng lưng của Tô Tịch Tĩnh lúc cúi người lấy đồ, cùng với gương mặt trắng bệch của bản thân phản chiếu trên cửa sổ kính. Khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác tim mình như thắt lại.
“Tôi đã điều tra về cô và phát hiện mọi tin tức về cô trước năm mười chín tuổi đều bị giấu kín. Tôi thấy thật kì lạ, mãi đến ba ngày trước, Cố Phong mới nói cho tôi biết rằng cô đã ở bên Tổng Giám đốc của Cẩm Châu suốt ba năm, từ năm mười sáu đến năm mười chín tuổi.” Anh ta thong thả đi đến trước mặt Nguyễn Xu, đôi giày da phát ra tiếng vang nặng nề trên sàn gỗ.
Tô Tịch Tĩnh ngừng lại trước mặt Nguyễn Xu và đưa tấm ảnh trong tay cho cô: “Tôi đã mất rất nhiều thời gian và công sức, cuối cùng mới tìm được tấm ảnh này. Nguyễn Xu, hóa ra cô từng bị Tống Tễ giam cầm.”
“Không có, người trong hình không phải là tôi.” Nguyễn Xu vừa nói vừa lắc đầu.
Ánh mắt Tô Tịch Tĩnh chợt toát lên vẻ hung tợn. Anh ta kéo Nguyễn Xu ngồi xuống sofa, dù mặt mày tươi cười nhưng khí thế vẫn rất đáng sợ. Nguyễn Xu sợ hãi rúc vào một góc, lí nhí: “Thả tôi ra.”
Tấm ảnh đã rơi xuống sàn từ lúc nào không rõ. Trong ảnh là một ngôi biệt thự sang trọng có cửa chính đóng chặt, trên tường bám đầy dây leo, thoạt trông hơi u ám. Chính giữa tấm ảnh là bóng lưng một cô gái đang đứng ở ban công tầng bốn. Cô không mang giày, nhìn kĩ mới phát hiện cổ chân cô có đeo xích sắt.
“Nguyễn Xu, cô đã chọc giận anh ta à?”
“…”
“Cô hận anh ta không?”
“…”
Thấy Nguyễn Xu cương quyết không trả lời, Tô Tịch Tĩnh bèn buông tay và đứng thẳng dậy, chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế xoay phía sau bàn làm việc. Anh ta nói: “Nguyễn Xu, quá khứ của cô thú vị hơn tôi tưởng nhiều.”
Cuộc gặp giữa hai người bọn họ kết thúc chẳng được vui cho lắm.
Thật ra, Nguyễn Xu đã sắp quên đi quãng thời gian bị Tống Tễ nhốt trong ngôi biệt thự vắng bóng người kia. Mãi đến lúc rời khỏi đó, Nguyễn Xu mới biết nơi này bốn bề là biển, có vẻ là một hòn đảo nào đó ở nước ngoài. Nếu Tống Tễ không muốn thả cô đi, có lẽ cả đời này cô cũng không trốn được. Trong suốt thời gian ở đó, cô chỉ tiếp xúc với Tống Tễ và một người giúp việc người Philippines lúc nào cũng im lặng, ngoài ra không còn ai khác.
Lúc bỏ chạy khỏi văn phòng Tô Tịch Tĩnh, Nguyễn Xu không để ý đến vẻ thương hại trên mặt anh ta. Cô chạy một mạch đến trước cửa một tiệm tạp hóa mới dừng lại, tiếng cười nhạo của Tô Tịch Tĩnh dường như còn văng vẳng bên tai: “Nguyễn Xu, cô có biết Tống Tễ vẫn đang giám sát cô không?”
Cô không biết anh ta đang đùa hay thật, nhưng lại cảm thấy đó là chuyện không tưởng. Tống Tễ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
Xung quanh cô là dòng người qua lại tấp nập, có những người phụ huynh dắt theo con cái, có những cặp đôi đang yêu nhau đắm say, có những thành phần trí thức ăn mặc chỉn chu. Đủ loại người đi qua trước mặt Nguyễn Xu, nhưng chẳng ai dừng lại. Hình như gần đây đang diễn ra hoạt động gì đó, cô có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng hò hét ồn ã vọng đến từ xa xa.
Thế giới này thật náo nhiệt.
Nguyễn Xu nép vào một góc khuất, tựa lưng lên tấm áp phích giảm giá dán trên cửa tiệm. Cô chạy quá gấp nên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô không nhớ rõ những chuyện diễn ra sau đó, chỉ nhớ Tống Tễ thình lình xuất hiện trước mặt cô, mọi âm thanh bỗng tan biến. Anh mặc một bộ vest được cắt may tinh xảo, khí chất ôn hòa ngày xưa đã không còn, thay vào đó là sự lạnh lùng.
“Nguyễn Xu, lâu rồi không gặp.” Giọng anh trầm thấp và dễ nghe, nhưng không còn giống với thanh âm trong kí ức cô.
Khóe mắt Nguyễn Xu chợt cay cay, tim đập dồn dập, khiến cô có cảm giác mình sắp chết. Cô ngẩng đầu nhìn Tống Tễ, gương mặt anh vẫn còn sót lại những đường nét của ngày xưa, nhất là đôi mày rậm và cặp mắt trong trẻo như mặt nước hồ thu.
“Anh chỉ mới rời mắt khỏi em một lát mà em đã bỏ chạy đến tận thành phố A rồi.” Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nguyễn Xu, em đến đây tìm ai?”