Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 81




Hàn Cao Lãnh cũng không ngờ mình lại có thể quên việc quan trọng này, vội vàng căn dặn gì đó với Lão Lương.

"Bạn gái của cậu à?"

"Ừ."

"Cũng xinh lắm đấy! Chắc chắn phu nhân sẽ rất thích!"

"..." thích là một chuyện, nhưng người ta lại không thích lấy vợ sớm.

"Chắc chắn phu nhân sẽ chốt đơn nàng dâu này."

"Ông im đi! Mau làm cách gì đó để mẹ tôi về đi! Chứ gặp mẹ tôi giờ này thì cả chiều nay tôi sẽ bị ám ảnh bởi câu nói quen thuộc đó."

Lão Lương nhún vai, lắc đầu bó tay.

Hết cách, Hàn Cao Lãnh đành gãi đầu suy nghĩ cho kế hoạch thoát thân lần này. Sau khi đắn đo suy ngẫm, cuối cùng anh cũng nghĩ được ra kế sách đặc sắc cho lần lươn lẹo này.

Anh lấy điện thoại ra, vào mục danh bạ điện thoại, tìm thấy dòng chữ "Mẹ đại nhân" mà bấm gọi.

Điện thoại đổ chuông chưa quá ba giây, đầu bên kia đã bắt máy. Không để cho đối phương kịp lên tiếng, anh đã ngang nhiên nói ra, những điều mà bộ não mình điều khiển.

"Alo, bố à? Bố có bận không? Mấy bộ ảnh có cô người mẫu chân dài ăn mặc sexy con gửi cho bố rồi đấy! Bố liệu mà xem thế nào rồi xoá đi nhé, đừng dại dột mà lưu vào album ảnh. Mẹ mà biết là con không chịu trách nhiệm đâu nhé! Con không có ngủ ngoài hiên nhà cùng bố đâu, gió lạnh lùa vào cùng với muỗi đốt cho hỏng một đời trai."

Nói xong, Hàn Cao Lãnh ôm bụng cười thầm, bật loa ngoài lên.

Không nằm ngoài dự đoán, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói đầy tức giận.

"Cái thằng mất nết kia! Mày đang chết trôi ở đâu đấy? Vác cái xác về đây bà hỏi tội."

Hàn Cao Lãnh giả vờ chột dạ, che miệng vào mà nói.

"Ủa, là mẹ sao? Sao mẹ lại cầm mày của bố?"

"Mày nhìn lại xem là số máy của ai?"

"Úi, là của mẹ! Mẹ... mẹ vừa nãy mẹ không nghe..."

"Một câu cũng không sót!"

"Mẹ... nghe con giải thích..."

"Được lắm! Mày dám để ông già ngắm ảnh gái sao? Tối nay ba bố con mày tới số rồi! Tối nay dắt nhau về quỳ trước nhà, bằng không thì biết tay với bà!"

Nói xong, đầu dây bên kia đột nhiên ngắt tín hiệu. Hàn Cao Lãnh thấy vậy liền nở một nụ cười đầy đắc ý.

Chỉ có như vậy mới khiến mẹ anh tức giận rời khỏi đây.

Quả nhiên không sai, mẹ của anh đã gọi điện cho Lão Lương, nói với ông chuẩn bị xe để đưa bà về nhà.

Lão Lương chứng kiến toàn bộ sự việc, chỉ biết giơ đầu ngón tay cái thả nút like.

Trước khi rời đi, Lão Lương không quên căn dặn Hàn Cao Lãnh.

"Hai cậu và ông chủ phải cẩn thận. Tôi e rằng phu nhân kêu tôi chở bà về đều có mục đích cả."

"Mục đích gì?"

"Tập đấm bốc!"

Thôi xong rồi! Nụ cười của Hàn Cao Lãnh tím lịm đi, chỉ biết mếu máo than trời.

"Kiếp này thôi như xong sao, Lão Lương?"

"Thôi, cầu nguyện đi! Mong phật sẽ cứu với ba người qua kiếp nạn này."

...

Sau khi ngắt cuộc điện thoại, Lâm Ỷ Phi tức giận hai tay đấm mạnh xuống mặt ghế sofa.

"Giỏi lắm! Giỏi lắm! Lão già này cũng có gan lớn lắm! Được rồi, tối nay ba bố con nhà này sẽ được bà đây cho lên thớt! Hiền lâu quá rồi nên mới được đà lấn tới phải không?"

Nói xong, Lâm Ỷ Phi dứt khoát đứng dậy rời khỏi phòng chờ.

Khi đến cửa phòng không may vai trái của Lâm Ỷ Phi đụng phải một nữ bác sĩ.

"Bác gái, bác không sao chứ?"

Nữ bác sĩ kia vội vàng xoa bóp vai trái của bà, rối rắm không ngừng nói lời xin lỗi.

Lâm Phỉ Y không hề bận tâm, lắc đầu.

"Không sao! Tôi không sao."

Nói xong bà ngẩng đầu lên nhìn người trước mắt, bỗng nhiên não bà liền nảy số.

"Này cô gái!"

Nữ bác sĩ kia khẽ dạ một tiếng, sau đó Lâm Ỷ Phi tiến lại gần, nói nhỏ.

"Tôi hỏi cô một vấn đề này, cô không được nói cho bất kì ai đâu nhé."

"Dạ, bác cứ nói!"

"Bệnh bất lực có chữa trị được không?"

Nữ bác sĩ kia hơi bất ngờ, sau đó mỉm cười một cái, gật đầu mà nói: "Dạ thưa bác, có ạ!"

Lâm Ỷ Phi vui mừng trong lòng, vậy là con trai bà có một con đường sống rồi.

"Bằng cách nào?"

"Dạ, chỉ cần sử dụng thuốc theo toa, các biện pháp tự nhiên và thay đổi lối sống."

Lâm Ỷ Phi suy nghĩ một hồi, trong miệng lẩm bẩm: "Nhỡ đâu thằng này yếu sinh lý thì sao nhỉ?"

Lời này vọng vào tai của nữ bác sĩ, cô nhịn cười, sau đó giải đáp thắc mắc: "Bác có thể sử dụng thuốc để khôi phục lại sinh lý ạ."

"Cho tôi hỏi, thuốc mà cô muốn nhắc đến là loại thuốc gì vậy?"

"Có rất nhiều loại thuốc, nhưng hiện nay đa số nam giới đều sử dụng đến Rocket 1h để tăng cường sinh lực."

Nghe vậy Lâm Ỷ Phi vui mừng như trúng số độc đắc. Bà không ngừng cảm ơn nữ bác sĩ kia, sau đó lên xe, kêu tài xế lái xe đến hiệu thuốc gần nhất.

Đến hiệu thuốc, bà tìm đến ngay gian hàng thuốc dành cho sinh lý nam giới. Tìm được thứ mình cần tìm, đọc kỹ tác dụng được in trên bao bì.

Sau khi tìm hiểu cẩn thận, Lâm Ỷ Phi tiện tay lấy năm hộp để vào trong giỏ hàng, nụ cười đầy quỷ dị hiện rõ.

"Bất lực ư? Chuyến này tới công chiện với bà rồi."

"À mà năm hộp có đủ không nhỉ? Hay là mình lấy thêm năm hộp nữa, biết đâu lại sớm có cháu để bế nhỉ?"

Nghĩ là làm, Lâm Ỷ Phi lập tức lấy thêm năm hộp nữa sau đến quầy thu ngân mà thanh toán.

Bà không bận tâm đến ánh mắt bất ngờ của nhân viên, ung dung quẹt thẻ thanh toán tiền.

Sau đó Lâm Ỷ Phi nhờ nhân viên thu ngân túi giấy kín đáo.

Khi bà quay lại, bỗng nhiên ánh mắt bà rơi vào bóng dáng của một người phụ nữa ở cách đó không xa.

Bà dừng lại nhìn một chút, cảm giác người này rất quen. Đến khi bóng dáng đó đến gần mình, Lâm Ỷ Phi mới nhận ra đó là bạn học cấp ba của mình.

"Đường Y Na?"

Người phụ nữ nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, theo phản xạ mà ngẩng đầu lên, ánh mắt di chuyển theo hướng vừa phát ra âm thanh.

Bốn mắt giao nhau, cả hai dường như bất động vài giây.

"Lâm Ỷ Phi?"

Đường Y Na nhận ra bạn học cũ, không giấu nổi sự ngạc nhiên cũng như vui mừng, vội vàng đến ôm ấp, chào hỏi.

"Lâu lắm rồi không gặp, bà còn khoẻ chứ?"

Lâm Ỷ Phi đáp lại cái ôm của bạn học cũ, miệng rối rít chào hỏi.

"Tất nhiên rồi, tôi vẫn còn khoẻ! Không ngờ lại gặp bà ở đây!"

"Sau bao năm không gặp, bà khác lạ quá! Bây giờ chúng ta đến một nơi phù hợp để tán gẫu chuyện, được không?"

Lâm Ỷ Phi đề xuất, không chờ Đường Y Na có đồng ý hay không, bà vội vàng kéo tay bạn học cũ vào trong xe ngồi, ra lệnh cho tài xế lái xe đến tiệm pha chế cà phê mà bà thường hay đến.

Mười phút sau, hai người dừng ở trước tiệm La MaiSon Cafe.

Lâm Ỷ Phi chọn một bàn uống gần cửa kính, nơi có cảnh view đẹp nhất của tiệm.

Phục vụ đi tới, đưa menu cho hai người. Lâm Ỷ Phi vẫn còn nhớ sở thích của bạn mình, không cần nhìn menu đã gọi.

"Cho tôi order một ly Cappuccino và một ly Latter Matchiato."

Sau khi phục vụ rời đi, hai người cùng tán gẫu với nhau về tuổi học trò.

Hai người đợi chưa đến mười phút, Barista đã pha chế xong thức uống, sau đó một cô gái trẻ tuổi lại gần bê khay thức uống về số bàn hai bảy, nơi mà Lâm Ỷ Phi cùng với Đường Y Na.

"Đồ uống của quý khách order! Chúc quý khách thưởng thức ngon miệng."

Do ngồi cùng hướng của cô gái phục vụ cho nên Đường Y Na không biết diện mạo của cô như thế nào. Đến khi cô gái lễ phép phục vụ, bà không khỏi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Hạ Hạ?"

Nhìn thấy kiểu búi tóc quen thuộc, Đường Y Na không tin cô gái đó chính là con gái của mình.

Chu Tử Hạ cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu sang nhìn về phía mẹ mình.

"Mẹ?"

Thôi xong rồi! Chu Tử Hạ khẽ than thầm một tiếng!

Cô đã nói dối với mẹ mình rằng mình hôm nay có buổi học thêm ca ba. Nhưng đâu ngờ cô lại gặp mẹ mình vào thời điểm này.

Muốn đi làm thêm ngoài giờ kiếm thêm chút thu nhập cho mẹ mình đỡ khổ mà lại khó đến vậy sao?

"Con làm việc ở đây?"

"Dạ mẹ!"

"Mẹ nói với con thế nào?"

"Con xin lỗi, nhưng mà con không muốn mẹ phải khổ vì con."

Chu Tử Hạ bấu chặt ngón tay vào lòng bàn tay, nghẹn ngào mà nói với mẹ mình.

"Mẹ nói mẹ lo được, tại sao con không nghe lời mẹ?"

"Con xin lỗi! Nhưng mà công việc này không có nặng nhọc gì hết! Mẹ đừng bắt con nghỉ mà."

Đường Y Na không cho phép con gái mình vừa học vừa làm, bởi vì bà e ngại con mình sẽ bị người ngoài gây khó dễ, ảnh hưởng đến cộng việc học tập.

"Không được! Một là nghỉ làm tiếp tục đi học, còn không thì nghỉ học đi làm."

Gương mặt xinh đẹp của Chu Tử Hạ ủ rũ như hoa tàn cuối mùa, hốc mắt ngấn lệ.

"Mẹ!"