Sau khi bị Hàn Cao Lãng ném ra khỏi văn phòng, Hàn Cao Lãnh ôm một cái bụng tức rời khỏi toà nhà cao ốc. Vừa đi anh không ngừng chửi thề, sau đó lái xe trở về bệnh viện tư nhân của mình.
Khi đến tầng hầm để xe, Hàn Cao Lãnh vừa bước xuống khỏi xe thì bắt gặp Lâm Kiều Sa.
"Kiều Sa!"
Anh khẽ gọi tên người con gái, ngay sau đó cô ngoảnh mặt lại.
"Anh đi đâu về vậy?"
Lâm Kiểu Sa nhíu mày nhìn Hàn Cao Lãnh, sau đó giơ điện thoại sát mặt anh.
"Điện thoại thì không nghe. Gọi chục cuộc chẳng thèm bắt máy."
Hàn Cao Lãnh vội vàng lấy điện thoại từ trong túi áo ra, thấy trên màn hình hiển thị hơn mười thông báo cuộc điện thoại nhỡ. Bấy giờ anh mới nhớ tới, cả ngày nay mình có công việc bận nên mới để chế độ im lặng, đâm ra khi có cuộc gọi đến thì điện thoại không hề đổ chuông và rung lên.
Hàn Cao Lãnh khẽ liếm môi, sắc mặt không được tốt lắm, sau đó đút điện thoại vào trong túi quần.
"À... là thế này... anh... anh không bật tiếng cho nên..."
"Hử? Vậy ư?"
Lâm Kiều Sa khoanh hai tay vào trước ngực, ánh mắt sắc bén quét toàn bộ cơ thể của Hàn Cao Lãnh như đang muốn tìm kiếm điểm bất thường trên người anh.
Chẳng hiểu sao đối diện với ánh mắt của hổ dữ, Hàn Cao Lãnh cảm thấy sống lưng lạnh toát, hai chân thi thoảng run rẩy.
"Em... em có thể cất ánh mắt đó đi được không?"
Hàn Cao Lãnh sợ sệt, không dám đối diện với ánh mắt của cô, chỉ biết cười trừ một cái.
Đúng là đàn ông có mạnh mẽ đến mấy nhưng khi đối diện với người mình yêu bỗng chốc trở thành con người có cái gan thỏ đế.
"Ánh mắt của em làm sao?"
Lâm Kiều Sa khẽ nhếch môi cười một cái, sau đó bước thêm hai bước về phía trước, ánh mắt vẫn không dời khỏi cơ thể của anh.
"Anh không làm gì sai sao phải có tật giật mình? Em có ăn thịt anh đâu mà anh phải sợ, lại không dám nhìn thẳng vào mắt em?"
Hàn Cao Lãnh chỉ biết mếu máo khóc thầm trong lòng, nhưng bên ngoài cố giữ nét mặt bình tĩnh, nở một nụ cười thật tươi.
"Gì, anh đâu có giật mình! Chẳng... chẳng qua là..."
Vừa nói Hàn Cao Lãnh ngừng lại, anh hít một hơi thật sâu sau đó nói tiếp.
"Ánh mắt của em cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy! Cho nên anh mới..."
Chữ "sợ" Hàn Cao Lãnh không dám buộc miệng nói ra ngoài, chỉ biết đè nén lại trong cuống họng.
Anh mà nói ra thì có lẽ sẽ làm cho cô gái tức giận hơn.
Lâm Kiều Sa tức giận trong lòng, xắn tay áo lên khuỷu tay, hai tay chống bên hông, đang định gắt lên thì phía sau truyền đến giọng nói của một người đàn ông trung niên.
"Nhị thiếu gia?"
Cả hai người cùng đưa mắt hướng tới giọng nói vừa phát ra. Hàn Cao Lãnh không giấu nổi sự kinh ngạc, nhìn người trước mắt mà sắc mặt xuống sắc trầm trọng.
"Lão Lương?"
Người vừa nói chính là tài xế lái xe riêng của Lâm Ỷ Phi.
Hàn Cao Lãnh ngơ ngác nhìn người trước mặt, sau đó lại nhìn về phía Lâm Kiều Sa.
Phải làm sao đây? Phải làm sao đây?
Trong lòng của anh không ngừng rối rắm. Tại sao ông tài xế của mẹ vẫn còn ở đây? Lẽ nào mẹ vẫn chưa về, vẫn còn đang đợi mình sao?
Nếu như để mẹ anh nhìn thấy mình đi chung với người con gái khác, nhất định mẹ sẽ ép anh lấy vợ.
"Lão Lương, sao... sao ông vẫn ở đây?"
Lão Lương, biệt danh mà cả nhà họ Hàn đặt cho vị tài xế lái xe này.
Ông chỉ để lộ một nụ cười khó xử, ánh mắt liếc nhìn về phía Lâm Kiều Sa.
Vì chiều nay cô có tiết dạy trên trường cho nên trên người cô mặc một bộ quần áo giản dị, chân đi giày cao gót ba phân.
Bắt gặt ánh mắt khó xử của đối phương, Lâm Kiều Sa cúi đầu, lễ phép chào hỏi.
"Chào bác!"
Lão Lương khẽ gật đầu, sau đó đi đến gần Hàn Cao Lãnh.
"Nhị thiếu gia, phu nhẫn vẫn ở trong phòng chờ đợi người trở về."
Hàn Cao Lãnh vỗi vàng kéo Lão Lương sang một bên, sau đó nói nhỏ một tiếng.
"Tại sao giờ này mẹ tôi vẫn ở đây? Ông làm ăn kiểu gì vậy? Hơn một tiếng qua mà không có cách nào làm cho mẹ tôi từ bỏ sao?"
Lão Lương lắc đầu, thở dài một cái.
"Không còn cách nào khác nữa! Phu nhân nhất quyết chờ người về để bàn chuyện."
Hàn Cao Lãnh vỗ trán tỏ vẻ ngao ngán.
Bất lực thật sự!
Muốn vui chơi giải trí thêm vài năm nữa, nhưng mà mẹ lại không cho, cứ bắt phải lấy vợ.
Thằng anh không lấy vợ được thì có thằng em gánh vác.
Hàn Cao Lãnh cười khổ: "Mọi lần ông nghĩ cách cho tôi và anh Lãng thoát thân hay lắm mà! Sao lần này lại không được."
Nếu như lần này chạm mặt bà mẹ đại nhân kia, có lẽ hai bên tai của anh bị điếc ngang vì hai chữ "lấy vợ".
Lão Lương cũng ngao ngán không kém phần, cười đại một cái.
"Nhưng lần này hết cách thật sự rồi! Có lẽ phu nhân mong mỏi có một mụn cháu để được bế ẵm cho nên mới sốt sắng cho hai cậu."
"Ông cũng biết đó, tôi chưa đủ tự tin để lấy vợ."
Lão Lương nhịn cười, hỏi: "Sao lại chưa đủ tự tin? Cậu cũng hai mươi tám tuổi rồi! Những người cùng tuổi cậu khéo có khi được hai đứa con rồi."
Hàn Cao Lãnh nhún vai, nói: "Tương lai còn dài, dăm ba chuyện lấy vợ lo gì sớm! Nào già rồi mà chưa có vợ khi ấy hẵng tính, chứ hiện tại tôi mà lấy vợ thì phí cả thanh xuân."
"Cậu sợ lấy vợ?" Lão Lương dường như đoán ra được suy nghĩ của Hàn Cao Lãnh, ông cười một cái mà hỏi.
"Tôi nghe nói rước vợ về nhà giống như rước sư tử cái về nhà."
Hàn Cao Lãnh thật thà thú nhận, vừa nói anh vừa lén lút nhìn về phía Lâm Kiều Sa đang đứng đợi mình.
Lão Lương cũng không mấy bất ngờ, bởi chính ông cũng có một đời sợ vợ. Không những thế ông chủ mình còn có tính sợ vợ thì đến đời con của mình cũng theo gen di truyền từ người bố.
Bất đắc dĩ, Lão Lương vỗ vai an ủi.
"Lấy vợ, lấy chồng là nhiệm vụ của mỗi người."
"Có cách nào để mình không phải lấy vợ không?"
"Có!"
"Cách gì vậy?" Hai mắt của Hàn Cao Lãnh sáng rực như những vị tinh tú trên bầu trời.
"Cạo trọc đầu đi tu."
"Nói chuyện với ông chán ghê."
Nhận lại một câu trả lời không như ý, Hàn Cao Lãnh thật vọng mà lườm ông một cái.
Lão Lương cười thầm trong lòng, sau đó nói tiếp: "Thật ra lấy vợ không có đáng sợ như cậu nghĩ."
"Thế thì thế nào?" Hàn Cao Lãnh tò mò hỏi lại.
"Cái này cậu phải trải nghiệm thì mới biết được! Chứ nói miệng suông thì nó không chân thật."
Hàn Cao Lãnh nghĩ đến tương lai mình lấy vợ, bị vợ bạo hành như cơm bữa, rùng mình một cái mà lắc đầu.
"Chịu chết! Cái này phải để cho anh Lãng gánh vác!"
"Tôi nghe phu nhân càm ràm rằng đại thiếu gia bị bất lực."
Hàn Cao Lãnh nghe xong lời ông nói chỉ biết ôm bụng cười lớn.
"Cái gì? Đến ông cũng bị anh ta lừa sao?"
"Không phải vậy sao?" Lão Lương ngơ ngác hỏi lại.
"Nói thật chứ, anh ta còn có máu chiến hơn cả tôi!"
Lão Lương: "..."
"Tôi yêu đương mấy tháng nay vẫn chưa được nếm hương vị mặn mà của thịt xôi, ấy vậy mà anh ta đã được thưởng thức vị ngon ngọt của con gái người ta rồi đó."
Lão Lương ngạc nhiên đến tròn cả hai mắt, không tin vào những lời gì mà tai mình vừa nghe thấy.
"Cậu nói thật chứ?"
"Tôi đâu rảnh để nói đùa."
"Tin được không?"
"Nếu không tin thì bây giờ ông lái xe đưa mẹ tôi về công ty của anh ta, tôi chắc chắn cô gái đó vẫn đang bên cạnh."
Hàn Cao Lãnh không chắc chắn hiện tại bên anh mình có cô gái nào hay không, nhưng mà anh vẫn còn nhớ như in, lúc đến gặp Hàn Cao Lãng ở công ty, anh đã để ý đến vết son còn in lại trên khoé môi của anh mình.
Lâm Kiều Sa không đứng đợi được nữa. Vốn dĩ cô đến bệnh viện của người yêu để khám sức khoẻ định kỳ, nhưng ai ngờ đâu lại có người làm gián đoạn lại kế hoạch của cô.
Thường thường đến ngày khám định kỳ, Hàn Cao Lãnh luôn đảm nhiệm trọng trách này, nhưng hôm nay có người nhà đến gặp anh khiến cho cô trễ giờ khám hơn ba mươi phút.
"Hàn Cao Lãnh, anh đang làm trễ giờ khám định kỳ của em."