Người Yêu Cũ Là Tên Cầm Thú

Chương 48




Lâm Kiều Sa hậm hực tức giận trong lòng, hai bàn tay nhỏ bé ra sức đánh đập lòng lồng ngực của Hàn Cao Lãnh.

"Có phải anh không còn thương, không còn yêu em nữa không?"

Hàn Cao Lãnh cảm thấy phiền phức nhưng không thể nào nói thành lời, anh vẫn nhẫn nhịn mà ra sức dỗ dành cô bạn gái.

"Anh sai rồi, anh sai rồi! Đáng lẽ anh không nên nhìn người phụ nữ khác."

Vừa nói Hàn Cao Lãnh dang rộng tay ra nhưng đang muốn ôm bạn gái vào lòng nhưng bị Lâm Kiều Sa giận dỗi gạt bỏ. Cô giận hờn mà quay lưng đối diện với anh.

"Chắc là thời gian em đi trị liệu anh đã lếu lều với cô em sinh viên kia, cảm thụ được hương vị được của cô gái mới lớn cho nên muốn quay sang ghét bỏ em có phải không?"

Hàn Cao Lãnh không ngờ cô bạn gái của mình lại có ý nghĩ sâu sa đến như vậy, ngay lập lức anh xua tay phủ định nghi vấn của cô.

"Ấy chết, em lại vu không cho anh rồi! Anh thề rằng nếu như anh có lén lút vụng trộm sau lưng em thì hai đầu gối của anh bằng nha."

Lâm Kiều Sa phẫn uất mà quay ngoắt người lại, dương đôi mắt xinh đẹp của mình mà trừng về phía người đàn ông.

"Hàn Cao Lãnh, tên tra nam nhà anh! Rõ ràng vụng trộm con gái nhà người ta lại mở mồm thề cái lý do vớ vẩn này."

Hàn Cao Lãnh nghe xong lập tức á khẩu, ngay sau đó anh đứng nghiêm chỉnh, một tay giơ lên trời mà thể thêm lần nữa.

"Anh thề, nếu như anh và cô gái kia có quan hệ gì thì anh bị trời đánh."

Lâm Kiều Sa đến hiện tại không tin vào những lời mà Hàn Cao Lãnh nói, vẫn một mực khư khư cho rằng anh và cô gái tên Chu Tử Hạ kia có quan hệ lén lút, còn lý do có người anh sinh đôi chỉ là nguỵ biện.

"Bà đây không tin."

Hàn Cao Lãnh nói: "Anh vẫn còn là trai tân đó, đâu dám phá thân đâu."

Lâm Kiều Sa không chịu nghe theo, vẫn một mực khăng khăng rằng người yêu mình có qua lại với người phụ nữ khác.

"Đàn ông các anh nói dối không chớp mắt. Sở thích thay người yêu như thay áo của anh bây giờ mới lộ rõ."

Hàn Cao Lãnh thở dài một cách não nề: "Em thật thự chả hiểu gì cả! Em là người phụ nữ đầu tiên mà anh quen biết."

Lâm Kiều Sa nhướng mày, hỏi: "Anh có bao nhiêu người phụ nữ đầu tiên cơ chứ? Nay gặp em thấy vừa mắt thì nói là lần đầu tiên, mai gặp em khác thấy hợp khẩu vị lại dụ dỗ ngon ngọt, cũng nói là lần đầu tiên."

Hàn Cao Lãnh: "....." nhịn đi, để cô ấy hết bực rồi giải thích tiếp. Chứ cứ ra sức giải thích thì càng làm cô ấy sinh nghi mà thôi.

"Sao? Nói trúng tim đen nên mới im lặng sao? Thật đúng là gã đàn ông tồi!"

Hàn Cao Lãnh dùng tuyệt chiêu, tỏ vẻ ra thương tâm rồi lắc đầu, ánh mắt thoáng đượm buồn nhìn về phía cô người yêu.

Lâm Kiều Sa nhìn vào ánh mắt chất chứa đầy vô tội ấy bỗng nhiên động lòng, nỗi ghen tuông vô cớ dần hạ xuống.

"Cho anh một cơ hội giải thích."

Nói rồi Lâm Kiều Sa khoanh tay đặt trước ngực, ánh mắt cứng cỏi nhìn đăm chiêu về phía Hàn Cao Lãnh.

"Có giỏi thì chứng minh cho bà xem anh có người anh sinh đôi đi. Nếu như không chứng mình được thì đừng hòng chối cãi. Bà đây sẽ không chia tay mà ngực lại sẽ cho anh nếm thử cái cảm giác đau thương là gì, dám động đến lòng tự trong của người phụ nữ đến tháng là không tốt đây nha."

Vừa nói Lâm Kiều Sa vừa bẻ khớp ngón tay tạo lên âm thanh kêu răng rắc vọng đến bên tay của Hàn Cao Lãnh. Nghe tiếng âm thanh này, ngay lập tức Hàn Cao Lãnh cảm thấy ớn lạnh, trên trán đổ một tầng mồ hôi.

"Chắc anh vẫn chưa thấy phụ nữ khi đến tháng nó hấp dẫn như nào nhỉ?"

Hàn Cao Lãnh đương nhiên là biết mỗi khi phụ nữ đến tháng sẽ như thế nào. Đường đường là một bác sĩ khoa sản phụ sao lại không thể nắm bắt được vấn nạn lớn nhất mỗi khi bị nữ đến kỳ rụng dâu.

"Kiều Sa, em thật sự không tin anh sao?"

Hàn Cao Lãnh nhanh chóng lấy điện thoại ra, đưa ra trước mặt cô bức ảnh anh chụp chung với anh trai mình.

Lâm Kiều Sa đón nhận điện thoại từ trong tay của Hàn Cao Lãnh, tỉ mỉ ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt của hai người đàn ông trong bức hình.

Quả thật là anh em sinh đôi, giống nhau như hai giọt nước vậy.

Chiếc điện thoại bỗng nhiên từ trong tay của Lâm Kiều Sa tuột xuống, cũng may Hàn Cao Lãnh nhanh tay mà bắt lấy, không thì mạn nhện lại giăng tơ kín màn hình.

"Kiểu Sa, có nhất thiết phải ngạc nhiên như vậy không?"

Hàn Cao Lãnh nâng niu chiếc điện thoại trên tay, cẩn thận ngắm nhìn xem điện thoại mình có bị chầy xước ở chỗ nào hay không, anh hoàn toàn không để ý đến sắc mặt bất thường của cô gái.

"Anh thật sự có người anh trai sinh đôi sao?"

Cây nói ấy Lâm Kiều Sa cứ lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại trong miệng, ánh mắt nhìn vô hồn trong không trung, hệt như không có điểm nhìn tới.

"Tại sao em lại không biết điều này."

Hàn Cao Lãnh không thèm dòm ngó đến sắc mặt của cô, vẫn ngang nhiên kiểm tra điện thoại của mình.

"Có nói cho đâu mà biết."

Hai tay của Lâm Kiều Sa siết chặt thành đường quyền, mi tâm nhíu mày lại.

Yêu nhau, hẹn hò với nhau cũng được ba tháng rồi vậy mà Lâm Kiều Sa không hề biết người yêu mình lại có anh sinh đôi.

Từ khi quen biết nhau, cô chỉ được người yêu mình đưa đón đi chơi, thì thoảng có nói qua về gia đình của anh nhưng lại không hề nhắc tới mình còn có người anh trai.

"Bảo sao anh không muốn công khai mối quan hệ của chúng ta."

Hàn Cao Lãnh lúc này mới chịu để ý đến vẻ mặt dỗi hờn của cô, anh mới vỗ vai an ủi.

"Chẳng phải anh bảo với em rằng khi nào anh kiếm đủ tiền rồi mới đưa anh về nhà ra mắt với mẹ sao? Chẳng qua là anh muốn anh trai của mình kết hôn trước, xong sau đó thì mới đến anh."

Nói một hồi bỗng nhiên Hàn Cao Lãnh chợt nhớ ra việc gì đó, anh quay sang hỏi lại cô.

"Mà sao em biết cô gái đó tên là Chu Tử Hạ."

"Vì em là giáo viên chủ nhiệm?"

Hàn Cao Lãnh há hốc mồm khi nghe thấy công trả lời.

"Giáo viên chủ nhiệm? Có sinh viên nào không nhận ra giáo viên chủ nhiệm của mình?"

Hàn Cao Lãnh theo châu cô bạn gái của mình đến bãi đỗ xe.

Lâm Kiều Sa cúi người ngồi vào ghế lái phụ, còn Hàn Cao Lãnh thì ngồi lên ghế ngồi, khởi động bánh xe.

"Tại sao Chu Tử Hạ lại không nhận ra em là giáo viên chủ nhiệm."

Lâm Kiều Sa đáp lại: "Vì đầu năm học có nhận lớp cho nên chưa có ấn tượng sâu sắc. Hôm sau êm lâph tức phải nhập viện để điều trị khối u, giờ trên lớp được trao cho giáo viên khác đảm nhiệm, chờ ngày bệnh em hồi phục sẽ quay trở lại."

Bấy giờ Hàn Cao Lãnh mới à lên một tiếng, lập tức lái xe đến điểm dừng tại nhà hàng năm sao.

....

Thời gian là một thứ trôi đi thật nhanh, ấy thế mà thoắt cái đã dịch chuyển sang chiều tà.

Nắng lúc này cũng đã yếu, chỉ còn hoàng hôn vương sợi nắng còn sót lại một khoảng trời.

Chu Tử Hạ ngồi thẫn thờ trên ghế đá kê ở gần cổng trường, ánh mắt cô u sầu mà nhìn về phía hoàng hôn đang dần khuất dạng dưới dãy núi.

"Đến bao giờ, em mới có thể quên anh được đây?"

Trong tay Chu Tử Hạ vẫn cầm bức hình mà cô với người yêu chụp chung với nhau, khi ấy là lúc sinh nhật Hàn Cao Lãng tròn hai mươi sáu tuổi.

Cô thiết nghĩ rằng, chỉ cần cô nắm trọn trái tim người mình yêu thì sẽ có được hạnh phúc. Nhưng ai ngờ đó, dù có níu kéo đến đâu cũng chỉ nhận lại sự đau thương.

Đã bao lần Chu Tử Hạ đã cố tự nhủ bản thân mình, hãy mở máy lên, lắp sim cũ vào máy mà gỡ chặn số điện thoại anh ra, rồi nhắn tin hỏi thăm anh rằng hiện giờ như thế nào.

Nhưng mỗi lần ấy, trong đầu cô lại ùa về hình ảnh ngày đó cô nhìn thấy người mình yêu đi chung với người khác, nước mắt từ từ trăn lăn khỏi hốc mắt, đọng từng giọt lên màn hình điện thoại.

Hay là cô chủ động hỏi anh rằng giữa cô và anh còn tồn tại hai chữ "người yêu" hay không?

Hỏi là hỏi rằng anh coi cô là gì? Sao anh có thể khiến cho tổn thương đến như vậy?

Mối tình đầu đâu thể vỡ vụn như thế, cần một lý do xứng đáng để cho cô buông bỏ tình yêu nồng đậm này.

"Cô ta có phải là người mà anh nguyện yêu thương suốt cả cuộc đời hay không? Vậy vì sao anh lại tặng cho em kỷ vật tình yêu, nói là là minh chứng cho tình yêu nồng nàn mà anh dành cho em?"

Chu Tử Hạ lấy từ tay balo ra một chiếc hộp hình vuông nhỏ bé, bên ngoài hộp được phủ lớp nhung màu đỏ. Mở ra bên trong hiện rõ chiếc dây chuyền bằng bạc, ở giữa còn có biểu tượng trái tim vô cực.

Nhìn biểu tượng vô cực sáng lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, trái tim đơn côi của Chu Tử Hạ đớn đau vô cùng.

"Nói cho em biết, tại sao anh lại tìm em vào đúng đêm sinh nhật? Tại sao cơ chứ?"