Ngồi trên xe, Chu Tử Hạ toàn thân không ngừng run rẩy, đôi mắt xinh đẹp đã đỏ hoe, ngấn lệ.
"Thẩm Giai, có khi nào mình sẽ bị người ta trả thù hay không."
Đình Thẩm Giai thở dài, ngả lưng về phía sau.
"Có gì phải sợ đâu chứ? Hắn ta đã có vị hôn thê lại dám ngang nhiên phá thân cậu, đáng lẽ cậu phải ra tay mạnh hơn nữa."
Câu nói vừa dứt khỏi miệng, trong lòng Đình Thẩm Giai trào dâng lên nỗi trăn trối.
Rõ ràng người đưa Chu Tử Hạ lên giường là cô nhưng tại sao cô lại có thể lật mặt, mắng nhiếc Hàn Cao Lãng đến như vậy chứ.
Nhưng suy cho cùng, ban đầu Đình Thẩm Giai tưởng anh vẫn tâm đầu ý hợp, vẫn còn quan tâm để ý đến Chu Tử Hạ, một mực tìm kiếm cô cho nên Đình Thẩm Giai mới chấp nhận cuộc giao dịch này.
Nhưng ai ngờ đâu, hắn thực sự có vị hôn thê như lời đồn, khiến cho Đình Thẩm Giai thấy hối hận về việc làm của mình.
"Nhưng mà mình đã cố gắng hết sức rồi, Thẩm Giai à."
Cuối cùng Chu Tử Hạ cũng đã khóc, giọt lệ mặn chát lăn dài trên gò má hồng hào.
Cô khóc không phải là bản thân mình bị phản bội thêm lần nữa mà là cô khóc vì trong trái tim cảm thấy đớn đau vô cùng.
Vì lý do gì cơ?
Giơ cao tay đánh người đàn ông mình yêu, Chu Tử Hạ đâu có muốn. Đánh anh mà tim cô cảm thấy đau, cảm xúc trong người bức rức, khó chịu.
Nhưng Chu Tử Hạ đâu thể nhìn nổi cảnh tượng người mình yêu vui vẻ đi cùng người phụ nữ khác cơ chứ, mà người đó lại là vị hôn thê. Tất cả đều là ảo mộng, bây giờ cô thật sự vỡ mộng rồi, chẳng thể nào có ý nghĩ đến việc yêu anh thêm lần nữa.
Nhìn Chu Tử Hạ khóc, Đình Thẩm Giai không nhịn được mà dang tay ra ôm lấy cô vào lòng như mọi khi, vỗ về an ủi.
"Hạ Hạ, cậu nên buông bỏ đi!"
Chu Tử Hạ vòng tay ra sau lưng bạn mình mà gắt gao ôm chặt lại, cô càng nấc lên.
"Nhưng mà mình thật sự rất yêu anh ấy, mình không thể học cách quên đi được..."
Đã hai tháng trôi qua, đã bao lần Chu Tử Hạ học cách quên đi một người. Cô luôn chú tâm vào việc học, khi rảnh thì làm việc ở tiệm trà để kiếm thu nhập.
Tất cả những thời gian ấy cô đều bận rộn, có như vậy cô mới có thể quên đi thứ được gọi là tình yêu, quên đi nụ cười, quên đi ánh mắt cùng với gương mặt thân quen ấy.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, bao nhiêu ký ức của tình yêu lại ùa về bủa vây lấy tâm trí của cô, đã bao lần Chu Tử Hạ đã thức thâu để để nghĩ ngợi về quá khứ ấy.
Khi thì ngồi thẫn thờ một mình bên khung cửa sổ, khi thì một mình nằm trên giường khóc ướt hai bên gối vì nhớ người yêu.
Đúng là một khi yêu vào rồi, cảm thấy rứt người ấy ra khỏi tâm trí, trái tim mình thật là khó. Càng cố gắng quên đi người ấy bao nhiêu thì quá khứ ùa về trong giấc mộng càng tràn trề bấy nhiêu.
Có phải là thiên sứ tình yêu đã gieo hạt giống tình yêu vào trong trái tim cô, hạt giống ấy đã nảy mầm, đâm trồi nảy lộc, rễ cây đã cắm sâu vào trong tim khiến cho cô không thể nào quên được người ấy chăng?
Vào thời điểm Chu Tử Hạ cảm thấy bản thân mình đã quên béng đi sự trống vắng ấy thì đột nhiên người đó lại xuất hiện trong tầm nhìn mờ ảo của cô, lúc ấy cô vui sướng hạnh phúc biết chừng nào.
Cô cứ ngỡ bản thân mình nằm mơ lại được gặp người mình yêu, được anh yêu thương như bao cô gái có bạn trai khác. Khi thì dịu dàng âu yếm vuốt ve cô, khi thì mạnh bạo chiếm hữu đến mất kiểm soát.
Giấc mơ ấy Chu Tử Hạ cảm thấy rất chân thật, cầu mong cho giấc mơ đó ngưng trệ lại để cho cô được gần gũi với anh lâu hơn.
Đến khi tỉnh khỏi mộng xuân ấy, Chu Tử Hạ mới ngỡ ngàng nhận ra đó không phải là giấc mơ.
Người đàn ông mình yêu bằng xuông bằng thịt đang hiện ra trước mắt mình, nét mặt đẹp trai, cánh mũi cao dài, đường nét trên khuôn mặt vẫn đang còn ở đây.
Nhưng khoảng cách hiện tại giữa cô và anh lại có xa vời, hệt như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm mạnh, ba từ "người yêu cũ" càng ngày càng in đậm trong tâm trí của cô.
Chu Tử Hạ thiết nghĩ rằng lần gặt mặt này anh sẽ nói cho cô hết tất cả, những gì mà anh đã giấu giếm làm sau lưng cô. Nhưng hiện tại cô nhận được lời giải thích gì chứ?
Nhận được nụ cười và ánh mắt anh giành cho người phụ nữ khác mà không phải là cô, như vậy có đáng để cho cô giơ cao tay đánh khẽ không?
"Tại sao cậu không thử mở lòng với Mãn Tư?"
Câu hỏi của Đình Thẩm Giai khiến Chu Tử Hạ toàn thân cứng đờ lại.
Giản Mãn Tư... nam sinh viên đã theo đuổi nhưng lại bị cô một mực từ chối khất từ ấy sao?
Cậu ta là nam sinh tốt, thành tích học tập lại xuất sắc, chơi thể thao bóng rổ lại cực đỉnh. Vẻ đẹp trai cuốn hút ấy khiến cho bao nhiêu nữ sinh trong trường đem lòng ngưỡng mộ, nhiều người còn muốn được làm bạn gái của cậu ta.
Ngay từ khi biết chàng trai trong mộng đem lòng thích thầm cô gái khác, đã không ít nữ sinh cá biệt trong trường đã tìm đến Chu Tử Hạ. Bọn họ đều gây khó dễ với cô, đe doạ cô không được liếc mắt đưa tình với cậu sinh viên đó.
Nếu như không phải gia thế uy quyền thứ hai Đình Thẩm Giai thì mấy nữ sinh cá biệt đó đã không dung tha cho cô, bọn họ phải giơ cao đánh khẽ cô sau lưng Đình Thẩm Giai.
Chính vì lý do đó mà Chu Tử Hạ không để cho Giản Mãn Tư có cơ hội tiếp cận mình. Mỗi khi chàng trai đó quan tâm đến cô là y như rằng cô lại một mực từ chối, tìm lý do bỏ đi.
"Thẩm Giai, mình không thể yêu ai khác ngoài anh ấy."
Chu Tử Hạ rời khỏi cái ôm của Đình Thẩm Giai, đưa tay lên gạt đi những giọt nước mắt thương tâm.
Đình Thẩm Giai không vui vẻ, khẽ gắt với Chu Tử Hạ.
"Cậu thật là ngây thơ, Hạ Hạ."
Ngây thơ như vậy bảo sao mình lại lừa cậu dễ dàng đến vậy. Đình Thẩm Giai não nề mà nghĩ thầm trong lòng, hai tay day day hai bên thái dương.
"Cậu cứ ngây thơ như vậy bảo sao tên Hàn Cao Lãng có thể ung dung bắt cá hai tay trước mặt cậu. Trên đời thiếu gì đàn ông cơ chứ, hà cớ gì mà phải một mực đem lòng yêu hắn? Hắn ta tốt ở chỗ nào? Ngoài dáng vẻ đẹp trai lãng tử, con trai nhà hào môn, trong tay nắm giữ tập đoàn bậc nhất Đế Đô."
Đình Thẩm Giai lên lời dạy dỗ Chu Tử Hạ, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ sức răn đe người.
"Xung quanh hắn ta thiếu gì phụ nữ cơ chứ, nay em này mai em khác. Cậu cũng chỉ là một trong những người tình của hắn mà thôi. Thứ hắn ham muốn là lần đầu quý giá của phụ nữ chứ không phải là thứ được gọi là tình yêu như cậu mường tưởng. Cậu cũng chỉ là một trong những con vịt thế thân để hắn tận hưởng hoan lạc và trút dục vọng mà thôi."
Nói một hồi, Đình Thẩm Giai thở dài đồng thời đưa mau mắt nhìn sang Chu Tử Hạ.
"Sau cùng hắn đối với cậu là gì? Là người yêu cũ hay tình một đêm?"
Chu Tử Hạ câm nín, lặng lẽ quay lưng nhìn về phía cửa xe. Khi ấy chiếc xe vừa vặn đi qua chỗ ban nãy, nơi mà có đôi trai gái mà cô vừa gặp qua. Cô gái ấy có vẻ đang giận dữ mà véo mạnh tai người đàn ông bên cạnh mình.
Lúc đi ngang qua, ánh mắt cô vô tình chạm vào đôi mắt vô tội của người đàn ông, bỗng nhiên trong lòng cô dâng trào một cỗ cảm xúc khó tả.
Tại sao người đàn ông cô yêu lại có vẻ yêu chiều vị hôn thê đến như vậy chứ? Có phải hai người ấy quá thân thiết hay không? Nếu thân thiết đến như vậy thì danh phận của cô lúc này là gì? Tình nhân hay là người yêu cũ?
Đình Thẩm Giai nhìn chằm chằm vào tấm lưng của Chu Tử Hạ, thấu hiểu được lỗi đau trong lòng của cô, xót xa mà nói thêm.
"Cậu hãy thử mở lòng tiếp nhận tình cảm của Mãn Tư đi, mình hy vọng cậu sớm bước ra khỏi bóng đêm của mối tình cũ này."
Chu Tử Hạ im lặng không đoái hoài đến lời gợi ý của Đình Thẩm Giai, ánh mắt cô vẫn cố níu nhìn lại người đàn ông phía xa xa, rồi từ từ khuất dạng khỏi tầm nhìn cử mình.
Lâm Kiều Sa thấy người đàn ông của mình vẫn còn cố liếc mặt nhìn lấy chiếc xe đã sớm khuất dạng, trong lòng lại nổi lên cơn ghen tuông.
"Anh nói anh và cô ta không quen biết sao lại cố nhìn cô ta đến như vậy? Có phải anh với cô ta trước kia có quan hệ, lý do anh có người anh sinh đôi chỉ là lý do bịa đặt?"