Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma

Chương 482: Tình cờ gặp gỡ (2)




Lão phu nhân hít nhẹ một hơi, cầm lấy bánh trong đĩa lên cắn một miếng rồi nói:

"Tính khí của Thiên Ân... bà cũng không hiếu, bà thậm chí còn không hiếu tại sao nó lại thích cái đứa lừa đảo Bạch Tinh Nhiên đó đến thế, càng không nhìn ra Bạch Tinh Nhiên đó có chỗ nào hấp dẫn người khác".

"Chắc là vẻ đẹp nằm trong con mắt kẻ si tình ạ", Chu Chu cười bất lực.

"Tình cảm đều phải từ từ bồi đắp, ban đầu nó cũng không thích Bạch Tinh Nhiên, sau đó từ từ mới thích", lão phu nhân nói:

"Cháu phải kiên nhẫn từ từ chờ đợi nó, giống như Bạch Tinh Nhiên năm đó chời đợi nó quên đi cháu vậy".

"Bà nội, cháu biết mà, cháu sẽ từ từ đợi, bất kế là bao lâu"

Chu Chu cầm chén trà lên từ từ uống, ngụm này đến ngụm khác, trong lòng ngập ngừng không biết nên nói với lão phu nhân câu tiếp theo như thế nào.

Một lúc sau, cô ta đặt chén xuống bàn, nhìn lão phu nhân thận trọng hỏi: "Bà nội, bà có muốn bế chắt không ạ?".

Lão phu nhân đang uống trà liền ngước mắt lên nhìn cô ta, Chu Chu vội nói:

"Cháu đang nghĩ, tranh thủ cháu và Thiên Ân còn trẻ thì sinh sớm một chút, sau này có tuổi rồi sẽ không dễ sinh nữa".

chapter content

"Vậy... phải đợi đến bao giòi?", Chu Chu cười nịnh: ''Bà nội, cháu thích trẻ con, cho nên...".

"Đợi bệnh của Thiên Ân khỏi hẳn đã, cũng chính là lúc không bị phát bệnh nữa là được", lão phu nhân nói: "Cháu thấy Thiên Ân đã ít phát bệnh đi nhiều rồi, kiên nhẫn đợi thêm đi, đợi bệnh của nó khỏi rồi không cần cháu nói, bà cũng sẽ bắt nó nhanh chóng sinh cho bà một đứa chắt".

Lão phu nhân nói xong liền cười, vừa cười vừa cúi đầu uống trà.

Lão phu nhân nói như vậy, Chu Chu cũng hết cách, chỉ đành từ bỏ việc lợi dụng bà ta đế hoàn thành tâm nguyện của mình.

Nếu như lão phu nhân có lòng muốn bế chắt, còn có thế ra mặt thúc giục Nam Cung Thiên Ân, giục anh mau chóng sinh một đứa. Như vậy thì Nam Cung Thiên Ân không muốn động vào cô ta cũng không được.

ở trong vườn hoa với lão phu nhân một lúc, Chu Chu bèn đứng dậy về phòng.

Nhìn bóng lưng cô ta rời đi xong, lão phu nhân mới cười lạnh một tiếng: "Oắt con, định giở trò trước mặt tôi à, còn non lắm".



Chị Hà mỉm cười cúi người rót

cho bà ta chén trà nói: "Lão phu nhân, cháu thấy bệnh của đại thiếu gia đã đỡ không ít, cũng là nhờ công lao của thiếu phu nhân mới này, biết đâu qua ba năm bệnh của đại thiếu gia lại khỏi hoàn toàn, việc của Tịnh phu nhân cũng không cần lo nữa".

"Hi vọng là vậy", lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng.

Chị Hà lại nói: "Vậy nên sao bà không cho cô ấy cơ hội sinh một đứa? Cô ấy nói cũng đúng, tuổi của cô ấy và Thiên Ân thiếu gia cũng lớn rồi, còn không sinh sau này không dễ sinh đâu".

"Vậy lỡ như chuyện của Tịnh phu nhân không thoát được thì sao?", lão phu nhân hỏi ngược lại.

"ừm... việc này...", chị Hà lắc đầu: "Việc này thật khó nói".

"Vậy nên, đã qua hai năm rồi, chờ thêm một năm nữa cũng không sao, đợi đến khi chuyện của Tịnh phu nhân hoàn toàn qua đi rồi hẵng quyết định có cho nó cơ hội sinh không".

"Vâng, lão phu nhân nói đúng, dù sao thời gian một năm cũng không dài".

Lão phu nhân trầm tư một lúc, lại cười lạnh một tiếng: "Xét về gia đình, về trình độ học vấn của nó, tôi thấy còn chẳng bằng Bạch Tinh Nhiên, tôi chẳng muốn đế nó sinh".

"Ai bảo cô ấy là tình nhân định mệnh của đại thiếu gia chứ?", chị Hà cười an ủi: "Lão phu nhân hãy mở

lòng chút, bỏ qua những nhân tố bên ngoài không tốt đó của cô ấy đi".

Trên ban công tầng hai, Chu Chu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, hàm răng cắn chặt vào môi.

Cô ta nghe không hiếu cái gì mà Tịnh phu nhân, nhưng câu cuối cùng đó của lão phu nhân lại khiến trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nói cô ta không bằng cả Bạch Tinh Nhiên ư? Điểm này cô ta tuyệt đối không tán thành. Ngặt một nỗi là... cho dù không chấp nhận thì sao chứ? Cô ta làm gì được lão phu nhân đây?

Cô ta tức tối quay người chuấn bị vào phòng, bị Phác Luyến Dao không biết xuất hiện ở sau lưng từ khi nào làm cho giật mình.

Cô ta ngây ra một lúc, vỗ vào ngực nói: "Luyến Dao, cô làm tôi hết cả hồn".

"Xem ra lá gan của cô cũng nhỏ quá". Phác Luyến Dao cười bước đến gần cô ta hơn, sau đó nhìn ra hướng vườn hoa bên ngoài một cái, tốt bụng an ủi: "Lời của bà nội cô đừng đế trong lòng, bà ấy là như vậy, rất khó chấp nhận ai".

Hóa ra cô ta cũng nghe thấy, Chu Chu bất lực thở dài, nói: "Tôi biết, chí là hai năm rồi, bà ấy vẫn không thích tôi, thậm chí còn cảm thấy tôi không có tư cách sinh con cho nhà Nam Cung, việc này thật sự quá tổn thương lòng tự trọng của tôi".

"Nhịn đi, năm đó Bạch Tinh Nhiên ở trong nhà này cũng không dễ sống



đâu, thậm chí còn bị bà nội hắt hủi hơn cả cô".

"Không, cô ta không giống tôi, cô ta được đại thiếu gia yêu chiều".

"Cũng đúng...", Phác Luyến Dao thở dài cảm thán: "Có đại thiếu gia yêu chiều, cho dù là bà nội ngày nào cũng đánh cũng mắng cô ta, tôi thấy cô ta vẫn sống rất hạnh phúc, cho nên, lấy lòng bà nội chỉ là thứ yếu, cô phải giành được tình yêu của đại thiếu gia cơ".

Chu Chu gật đầu, những điều này cô ta đều biết, chỉ là trái tim của Nam Cung Thiên Ân cứ như đã bị cất trong tảng băng nghìn năm vậy, cô ta căn bản không thế sưởi ấm cho anh, không thể thay đổi anh được!

Cô ta cười chua xót, ánh mắt nhìn Phác Luyến Dao dần xen lẫn sự ngưỡng mộ: "Luyến Dao, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, bất kế cô trở nên như thế nào, tình cảm mà Thấm Khác dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Có lúc tôi nghĩ, giả sử cô cũng bỏ đi sáu năm, liệu Thấm Khác có thay lòng, yêu người phụ nữ khác giống đại thiếu gia không?".

"Việc này... thật sự rất khó nói", Phác Luyến Dao cười: "Dù sao tính đến giờ, Thấm Khác cũng không có dấu hiệu thay lòng, còn không biết sau này như thế nào".

"Anh ấy nhất định là không, không phải người đàn ông nào cũng vô tình như đại thiếu gia đâu", Chu Chu bước tới đặt lên xe lăn của cô ta: "Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi".

"Xem ra cô rất có ý kiến với đại thiếu gia nhí".

Chu Chu cười bất lực, có ý kiến thì sao chứ, Nam Cung Thiên Ân căn bản chẳng hề đế tâm đến cảm nhận của cô ta!

Hai người cùng nhau đi xuống tầng một, vừa hay gặp Nam Cung Thiên Ân đi từ ngoài vào.

Chu Chu vui mừng gọi một tiếng: "Thiên Ân, sao hôm nay anh về sớm thế?".

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta khẽ tươi cười, ánh nắng bên ngoài hắt lên gương mặt, làm sáng lên dung mạo của cô ta. Anh đột nhiên nhớ đến bức tranh đó, cô bé tên là Kiều Vãn Nhiên.

Thế mà có lúc anh đã nghĩ Chu Chu giấu anh sinh con ở nước ngoài, xem ra anh thật sự đã hiếu nhầm cô ta, Chu Chu ở trước mắt nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ đã từng sinh con!